Khi lên tàu cùng Thẩm Triều Văn, Khương Mặc vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.
Họ gặp nhau ở nhà ga và khi Thẩm Triều Văn vừa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu rất đậm trên người anh.
Cậu bất đắc dĩ nhìn Khương Mặc hỏi: “Hôm nay anh lại uống hết bao nhiêu?”
Khương Mặc ài một tiếng, đi tới ôm vai cậu, “Tối qua uống hơi nhiều.”
Thẩm Triều Văn không tin: “Đừng tối hôm qua, chắc chắn hôm nay anh cũng uống.”
“… thức dậy có uống thêm tí, được rồi được rồi. Cậu trừng trộ anh làm gì! Cũng chưa trễ giờ mà, anh đặt tới mấy cái báo thức lận.”
“Lỡ trễ rồi sao.”
“Đi chuyến sau là được, đây là chuyện mình có thể điều tiết.” Khương Mặc đẩy vai cậu đi vào trong, “Dù sao đi tàu ở Pháp cũng hên xui lắm, không delay cũng cancel… Nhập gia tùy tục đi, lái tàu ở Pháp tự do, vậy thì chúng ta cũng tự do thôi.”
Thẩm Triều Văn im lặng: “Cái tốt thì không học, lại còn nhập gia tùy tục.”
Cũng may hôm nay không đến muộn. Sau khi vào ga lên tàu, đối diện học là hai học sinh cấp 3 còn mặc đồng phục, xéo qua là một cặp nam nữ trung niên, nhìn không biết có phải vợ chồng hay không nhưng họ không ngồi sóng vai nhau mà là đối diện, một người xem báo, một người ngẩn người. Trong tàu rất yên tĩnh, tiếng mọi người trò chuyện cũng rất nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Văn đi chơi bằng tàu hỏa với Khương Mặc nên tâm trạng của cậu rất tốt. Cậu đã đi một mình đi đi về về London Paris rất nhiều lần, lần này đi hai người thật sự rất mới lạ.
Sau khi chuyến tàu khởi hành, Thẩm Triều Văn lấy trong túi ra một chai Nutrition Express đưa cho Khương Mặc, Khương Mặc nhận lấy uống hai hớp rồi ngơ ngẩn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, song lại tựa đầu lên vai Thẩm Triều Văn nhắm mắt nghỉ ngơi một cách tự nhiên.
Thẩm Triều Văn không thích mùi rượu nhưng dần dần cũng trở nên quen thuộc mùi rượu trên người anh, cậu tùy ý rồi lấy một quyển sách trong túi ra đọc.
Cậu đã quen với việc đi tàu, đã sớm học được cách tận dụng hợp lý khoảng thời gian rời rạc trên tàu để học tập và nghỉ ngơi. Thấy Khương Mặc không có ý muốn nói chuyện, có thể là muốn tỉnh rượu, vì vậy cậu có thể đọc sách được một lúc.
Kết quả vừa đọc được hai dòng Khương Mặc đã đột ngột hỏi cậu: “Mỗi lần đến tìm anh cậu làm gì trên tàu?”
Động tác lật sách của Thẩm Triều Văn dừng lại, đáp lời: “Đọc sách, nghe nhạc… ngẩn người, ngủ, mọi thứ.”
“Ngồi tám tiếng có mệt không?”
“Không sao, quen rồi.”
Thật ra có đôi khi nhớ lại khoảng thời gian ngồi trên tàu, Thẩm Triều Văn vẫn cảm thấy tám tiếng còn quá ngắn, dù sao lúc đi trong lòng cũng đầy ắp mong chờ, còn lúc về có thể nhớ đi nhớ lại từng chuyện nhỏ xíu xảy ra lúc gặp nhau. Đi Eurostar thì nhanh, nhưng cậu không có tiền để lần nào cũng mua vé đắt, nhanh có cái tiện của nhanh, chậm có thú riêng của chậm, tùy theo tình hình kinh tế của bản thân là được.
Khương Mặc chợt cười, người vẫn dựa vào cậu rồi ung dung lấy một chai rượu nhỏ cầm tay ra, mở nút uống một hớp, nhìn vẻ mặt còn khá là hài lòng.
“…” Thẩm Triều Văn bị anh làm cho cạn lời ngay tắp lự, “Anh muốn uống đến bất tỉnh rồi được em đỡ xuống tàu về khách sạn không?”
“Hôm nay anh chỉ muốn say, cậu kệ anh đi.” Khương Mặc nói chân thành, “Và đính chính lại cho đúng, chúng ta không ở khách sạn mà là ở nhà trọ do bạn anh giới thiệu.”
Thẩm Triều Văn thầm nhủ trong lòng đợt này chơi xong thì em về nước rồi, khó lắm mới được đi du lịch với anh một chuyến, nhưng cái tên này lại cố tình say mèm ra đó, thật sự là… không thể diễn tả được.
Còn chưa kịp nghĩ nên nói gì với anh, Khương Mặc lại chợt nói với cậu: “Anh nghĩ say rồi đêm nay sẽ một đêm ‘say’ với cậu, cậu có muốn uống chút luôn không?”
Thẩm Triều Văn: “…”
Khương Mặc cảm giác được cậu giật mình đến run cả vai, anh cười ha ha ha trêu ghẹo: “Sao, không vui à?”
Thẩm Triều Văn cười lạnh, “Tốt hơn hết anh đừng có lấy chuyện này ra đùa với em, kẻo lúc đó lại hối hận.”
Khương Mặc ồ, giọng điệu tùy ý: “Vậy nếu không phải đùa thì sao.”
Đối mặt nhau giây lát. Thẩm Triều Văn cảm thấy người này hẳn đã uống nhiều rồi, không thể tin mấy câu linh tinh của anh được.
“Đến Lyon lại uống, đang trên tàu thì ngưng đi.” Cậu cau mày giật chai rượu nhỏ kia của Khương Mặc, Khương Mặc buông tay nói đầy bất mãn: “Anh phát hiện cậu thật sự rất thích quản lý anh luôn đó Thẩm Triều Văn à, dục vọng khống chế của cậu sao mạnh quá vậy, ở chung với cậu rồi có phải là ngày nào cũng bị cậu quản lý thế này không?”
Thẩm Triều Văn nói đầy nghiêm túc: “Không phải em quản lý anh, là em quan tâm anh.”
Khương Mặc à, “Sự quan tâm của cậu toàn là câu mệnh lệnh, cậu có biết không?”
Thẩm Triều Văn đẩy mắt kính, “Nói đàng hoàng anh không nghe, câu cầu khiến mới có thể thu hút được sự chú ý của anh.”
“Dù cho anh không nghe cậu cũng không được ép buộc anh.” Khương Mặc nhỏ giọng lên án, “Thẩm Triều Văn, có đôi khi anh rất cạn lời về điểm này của cậu, cậu quá gia trưởng, quá lộng quyền, không ép anh ăn sáng thì cũng là im im lấy rượu của anh, tại sao cậu không nghe ý kiến của anh?”
Thiếu niên nho nhỏ trưởng thành rồi, có năng lực, bây giờ lại quản trời quản đất quản anh mình, lại còn càng ngày càng quá đáng! Lúc đầu Khương Mặc nhắm một mắt mở một mắt nghĩ thôi cứ nghe cứ nghe đã, sau này mới nhận ra có gì đó không đúng, cái thằng em mắc dịch này có vẻ bị thái độ thờ ơ của anh dung túng đến càng ngày càng lớn lối… Nói tới nói lui cũng là do mình chiều mà hư, tự mua dây buộc mình.
Thẩm Triều Văn mắt điếc tai ngơ với sự oán trách của anh, ngoài miệng đáp ừ ừ nhưng vẫn cầm chai rượu của anh trên tay, đưa Nutrition Express qua cho anh. “Đừng uống rượu, nào, uống cái này nè.”
Khương Mặc nheo mắt định lên cơn lý luận với cậu thì Thẩm Triều Văn đã nhanh tay lẹ mặt lấy từ trong túi ra… một đóa hoa? Nhét vào trong một tay còn lại của anh.
Hoa hồng.
Trông rất đẹp. Cũng không biết người này cất trong túi thế nào… để thân hoa không bị dập mà vẫn xinh đẹp nguyên vẹn như cũ.
Tuy nhiên một màn này làm cho Khương Mặc đã duyệt hết phong trần cảm thấy bị dội ngược bởi tình tiết tặng hoa quê mùa này, làm anh có chút không thể chấp nhận được.
Tay trái anh cầm hoa, tay phải anh cầm Nutrition Express, giận dữ chất vấn Thẩm Triều Văn: “Tại sao, tại sao cậu lại tặng hoa cho anh!”
Thẩm Triều Văn vỗ vỗ vai anh an ủi, “Cầm đi, đây là tấm lòng của em, cũng là lần đầu tiên em mua hoa.”
“Cậu quê mùa vãi lúa, còn tặng hoa hồng.”
“Sao anh kén chọn quá vậy.”
“Anh không cần.”
“Không cần thì vứt đi, cần em vứt giúp anh không? Đưa đây.”
Tay Khương Mặc cầm hoa run nhè nhẹ. Khương Mặc bực mình quay đầu đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc. Nghĩ tới nghĩ lui càng nghĩ càng giận, ánh mắt bất lực nhìn về đóa hồng Pháp mong manh kia, nhìn một hồi thì bắt đầu thực hiện nghệ thuật truyền thống của mình — bứt cánh hoa ăn. Bứt cánh nào ăn cánh đó, ăn đến thong thả say sưa.
Hai học sinh ngồi đối diện mỉm cười nhìn anh, Khương Mặc không sợ xấu hổ còn thuận thế chia sẻ, đưa hoa qua hỏi bọn họ măm không.
Lại bắt đầu điên rồi. Thẩm Triều Văn đã thấy đủ loại hành vi bất thường sau khi say của anh nên cũng không quá ngạc nhiên, cậu bình tĩnh nhận sự chú ý của người khác trong xe, hỏi anh, “Mùi vị thế nào?”
Khương Mặc: “Cũng bình thường, lần sau tặng hướng dương đi, loại chín chút, ăn xong còn được ăn hạt hướng dương.”
Thẩm Triều Văn không thích cười cuối cùng cùng cũng bị anh thành công chọc cười. Khương Mặc cầm hoa gõ đầu cậu: “Mấy trò theo đuổi này của cậu quê quá đi.”
Thẩm Triều Văn không phục: “Lần trước anh còn nói với em, quê đến vô cực sẽ trở thành bình thường, tình cảm chân thành không đòi hỏi quá nhiều kỹ xảo. Huống chi em mua hoa chỉ vì lúc đi ngang thấy đẹp nên mua để chia sẻ cái đẹp cùng anh, cũng chẳng có ý gì xấu.”
“Ý của cậu anh biết hết, còn giả vờ gì nữa.”
“Anh biết em nghĩ gì à? Nói nghe xem xem, em cũng tò mò quá.”
Hai người tía lia không ngơi miệng được phút nào, vẫn nhỏ giọng cãi tới cãi lui anh đớp em một câu em bật lại một câu, rộn rà rộn ràng đến Lyon.
Khương Mặc chỉ cần dính chút rượu đã đi đường liêu xiêu, lúc rời nhà ga, Thẩm Triều Văn vừa kéo vali vừa nhìn ‘bước nhảy’ của anh, không nhịn được chọc: “Nhảy tango à? Đi cho đàng hoàng coi chừng té.” Cậu bận kéo vali nên không tiện đỡ anh.
Khương Mặc đáp: “Nhìn gì mà nhìn, còn không bằng nói anh là núi ngọc khuynh đảo.”
“Là sao.”
“Không biết hả?” Khương Mặc cười vỗ vai cậu, “Kê Khang của nhóm bảy học giả, bạn của ông miêu tả ông ‘lúc say cũng vậy, tựa như núi ngọc khuynh đảo*’, ý nói ông lúc say rồi nằm giống như tòa núi làm từ ngọc sắp đổ…” (Ý miêu tả Kê Khang tuy say nhưng vẫn đẹp.)
“Anh đừng tự luyến, còn tự so mình như ngọc.”
“Anh cũng không muốn làm ngọc à nha.” Khương Mặc vẫn cười, “Anh tình nguyện là một cục đá vừa xấu vừa cứng, không yếu ớt dễ vỡ.”
Khi đến lối ra, bạn của Khương Mặc đã chờ từ lâu, đó là một người nam cao gầy, nước da ngăm đen, râu ria xồm xoàm tên là Leno, là bạn học cùng trường của anh, học nhiếp ảnh, nhà ở thành phố Lyon. Anh chàng biết Khương Mặc muốn đến chơi nên niềm nở chạy ra đón.
Thẩm Triều Văn nghiêm túc nghi ngờ rằng hai người này là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, sau khi lên xe Leno chỉ rượu trong túi để ở ghế phụ, hưng phấn thì thầm với Khương Mặc nửa ngày. Bây giờ Thẩm Triều Văn đã có thể nghe hiểu chút tiếng Pháp, nhưng nói nhanh cậu cũng bó tay… hai người này nói nhanh như gió.
Nhưng không khó đoán nội dung họ nói là gì, chắc chắn là đêm nay làm một chầu không say không về.
Khương Mặc nghe cậu thở dài thì thuận tay vỗ đầu cậu: “Đi chơi còn thở dài thở ngắn gì nữa, cười lên cho anh!”
“Ép người không thích ăn sáng phải ăn sáng là sai, vậy ép người không thích cười phải cười cũng là sai.”
Khương Mặc cười đưa tay quay đầu cậu nhìn ra cửa sổ: “Được rồi, canh me anh không bằng lo mà thưởng thức quê hương của điện ảnh, quê hương của hoàng tử bé, thành phố Lyon xinh đẹp cùng tên với cung sư tử…”
Thẩm Triều Văn thuận theo lực của anh nghiêng đầu ra ngoài, lặng lẽ nhìn thành phố xinh đẹp này.
So với Paris, nơi này không có sự hào nhoáng mà có cảm giác thiên về lịch sử. Nhất là sau khi xe đi vào thành cổ thì cảm giác này lại càng mạnh hơn, kiến trúc nơi này phần lớn là kiến trúc thời Phục hưng, đặt mình vào nơi này sẽ làm bạn có cảm giác như du hành về thời Trung cổ.
Họ đã đến chân đồi Mong ước, những con đường trong thành cổ hơi hẹp, hầu hết những ngôi nhà xung quanh đều mang một màu đỏ ấm áp, và họ đang tiến sâu vào trái tim rực đỏ của Lyon.
Khương Mặc chợt sát lại gần, ghé vào tai cậu nói: “Nói chứ, anh thấy cậu rất giống một con sư tử con.”
Thẩm Triều Văn ung dung nghiêng đầu lại đối mặt với Khương Mặc trong giây lát, nói như có điều suy nghĩ: “Tại sao không phải là sư tử lớn?”
Khương Mặc: “…”
Tài xế Leno vừa hút thuốc vừa lái xe thuận miệng ghẹo Khương Mặc: “Ông nói ông đến cùng partner làm tôi còn tưởng là Vivian hát opera, hóa ra lại là em trai ông.”
Khương Mặc hỏi anh chàng: “Sao ông biết tôi với em tôi không phải là một đôi?”
Leno nhả khói quay lại nhìn anh, cười bảo được, biết rồi. Thẩm Triều Văn cảm thấy ánh mắt Leno trông hơi đê tiện, nhưng họ nói tiếng Pháp cậu lại không hiểu, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Khương Mặc: “… Hai anh vừa nói gì vậy?”