Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 34



“Thứ sáu tuần này?” Kì An Tu nghe Diêu Nhật Hiên nói xong, mặt lộ vẻ khó xử,“ Khối đất mới giải phóng trong khu quy hoạch kia sắp mở thầu, hôm nay anh vừa mới cùng vài lãnh đạo của mấy ngành tương quan đàm phán, từ mai trở đi, mọi người chuẩn bị tinh thần để quyết chiến, bao gồm cả anh cũng phải hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi. Anh đang định tối nay nói một tiếng với hai cha con, chỉ sợ hai tuần tới sẽ không về nhà ăn cơm.”

Như vậy a! Diêu Nhật Hiên đương nhiên hiểu được là phải lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng còn bên Chỉ Quân thì sao đây?

Diêu Bình An nhấc tay lên tiếng, “Ba ba, hai người chúng ta qua đó cũng được mà! Đem ảnh chụp lần trước ra ngoài chơi theo, bọn họ cũng có thể nhìn thấy chú, chờ chú hết bận rồi, lần tới rủ dì Quân đến nhà chúng ta chơi được mà!”

Chủ ý này không sai nga!

Kì An Tu đem bé con bế bổng lên cao,“Tiểu An An không giận chú à?”

Diêu Bình An cười khanh khách, “Chú là đi làm, cũng không phải đi chơi. Nếu chú thành công, ba ba với con sẽ chúc mừng, nếu chú thất bại thì phải đánh mông nga!”.

Kì An Tu dùng cằm cọ cọ lên má bé con,“Tốt! Nếu chú thành công, liền dành thời gian rảnh, mang hai người đi Disneyland chơi!”

“Tuyệt quá! Vậy chú nhất định phải cố lên nga!”

“Nhất định!”.

Một lớn một nhỏ ngoéo tay nhau.

Thứ sáu Diêu Nhật Hiên mang Diêu Bình An ôm theo một ít hoa tươi lẫn trái cây đến nhà mới của Ngưu gia, tỏ vẻ có lỗi.

Ngưu Kiến Minh bọn họ sớm qua điện thoại đã biết được, rất là rộng lượng, “Này có cái gì mà có lỗi? Vốn nên lấy công tác làm trọng, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều mà.”

“Oa oa! Anh chàng của Tiểu Hiên thiệt đẹp trai nga!” Lưu Chỉ Quân làm vẻ mặt háo sắc nhìn hình chụp bọn họ mang theo.

Tiểu Bình An rất là kiêu ngạo nói, “Chú ấy giỏi lắm nga, chú có thể ẵm con tung lên cao, còn có thể giúp con xếp mô hình!”.

Lưu Chỉ Quân cười cười hỏi, “Vậy không phải so với chú Ngưu còn giỏi hơn à?”

Diêu Bình An cũng không mắc mưu, giảo hoạt cười, “Chú Ngưu biết chữa bệnh! Hai chú đâu có giống nhau đâu!”

“Cáp! Tiểu An An có tân hoan cũng không quên người cũ, thật sự là làm cho người ta hảo cảm động nga!” Lưu Chỉ Quân nhân cơ hội ở hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Bọn con còn có lễ vật cho hai người nga!” Diêu Bình An rút ra một cái hộp nhỏ đóng gói phi thường xinh đẹp, “Dì Quân, mau mở ra coi đi!”

“Cái gì nha? Không phải đã bảo hai người không cần…… Oa!” Lưu Chỉ Quân vừa mở hộp quà ra, kích động hét rầm lêm.

“Chú ý khống chế cảm xúc!” Ngưu Kiến Minh nhíu mày dặn dò một câu, còn đang cắt hoa quả trong bếp.

“Ông xã mau đến đây coi đi! Thiệt …… thiệt …… thiệt là tuyệt với!” Lưu Chỉ Quân hưng phấn nói năng lộn xộn.

Ngưu Kiến Minh mang theo một dĩa hoa quả đi ra, trong chiếc hộp màu lam là một bộ đồ trang trí bằng thủy tinh hoa mỹ hình công chúa bạch tuyết và bảy chú lùn, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến cho cả căn phòng cũng sáng lấp lánh.

Lưu Chỉ Quân cảm động chảy nước mắt,“Sao hai người lại biết người ta thích cái này?”

Diêu Bình An cười toe toét,“Mỗi lần đều nghe dì nói, sao lại không biết? Đây là có dấu thiên nga nga!”.

Ngưu Kiến Minh nhíu mày,“Phí của quá! Mấy thứ này chỉ trang trí cho đẹp, mà cũng chẳng phải là thủy tinh nguyên chất làm gì mà quý hơn cả vàng vậy!”

“Anh không biết thưởng thức!” Lưu Chỉ Quân thật cẩn thận đem bộ trang trí mang đến cất vào trong tủ, “Thật xinh đẹp a! Tiểu An An, yêu con muốn chết!”

Không chút khách khí bắt lấy bé con, lại là một trận hôn của sắc lang.

Ngưu Kiến Minh lắc đầu, tiếp đón bọn họ, “Ăn quả đi!” Đưa trái cây qua, sau đó lại xuống bếp tiếp tục bận rộn.

Diêu Nhật Hiên nhìn thấy quả cam rất ngon, lấy một miếng cho con, ai ngờ Tiểu Bình An cắn một miếng liền nhăn mặt nhăn mày phun ra,“Chua!”

Có sao? Diêu Nhật Hiên không thấy chua, liền cầm lên ăn,“Ngon lắm mà! Trái cam này vừa chua chua ngọt ngọt. Vậy con ăn táo đi!”

Lưu Chỉ Quân cũng ngửi thấy mùi chua, cầm một miếng cam,“Để nếm coi! Ngô…… ngon lắm a.”

“Đúng đó!”

Hai người ngươi một khối, ta một khối, rất nhanh liền đem quả cam ăn hết, vẫn còn thấy thèm.

Lưu Chỉ Quân kêu to, “Ông xã, cắt thêm hai quả cam đi.”.

“Được!” Ngưu Kiến Minh rất nhanh lại cắt hai quả cam to đưa tới, chính mình cũng cầm một miếng bỏ vào trong miệng. Quả nhiên, rất chua.

Nhưng mà hai người kia vẫn hồn nhiên ăn, rất nhanh lại ăn hết sạch.

Lưu Chỉ Quân vì cái gì thích ăn chua, Ngưu Kiến Minh đương nhiên biết rõ, nhưng mà Tiểu Hiên sao cũng y như vậy?

Thân là bác sĩ, sự mẫn cảm nghề nghiệp nhắc nhở anh có chút không thích hợp. Ngẫm lại có lẽ là mình quá đa nghi, nhưng đến bữa tối, đúng là rất lạ.

Diêu Bình An chỉ món cá hấp,“Ba ba, gắp cá cho con đi!”

Diêu Nhật Hiên chán ghét nhìn con cá, gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào trong chén bé, “Cái này ăn ngon hơn!”

“Người ta cũng thấy vậy!” Lưu Chỉ Quân nhanh mồm nhanh miệng,“Tiểu Hiên, khẩu vị của chúng ta giống nhau ha!”

“Nhưng mà con muốn ăn cá!” Diêu Bình An nhìn dĩa cá.

Ngưu Kiến Minh gắp cho bé một miếng cá, “Loại cá này ít xương, yên tâm ăn đi!”

Diêu Bình An vội ăn đầy một miệng. Ngưu Kiến Minh mới hỏi, “Hai người cảm thấy con cá này tanh lắm sao?”

“Đúng vậy!” Lưu Chỉ Quân nhăn mặt bịt mũi nói,“Không phải anh không biết, gần đây em đâu ngửi được mùi cá đâu!”

“Vì cái gì?” Diêu Nhật Hiên tò mò truy vấn.

Lưu Chỉ Quân cũng không đỏ mặt, rất là kiêu ngạo tuyên bố,“Người ta sắp làm mẹ rồi!”

A?! Cha con Diêu gia giật mình.

Chỉ Quân, làm mẹ?

Nửa ngày, Diêu Nhật Hiên mới nói được một câu, “Vậy…… thật đúng là chúc mừng a……”.

Diêu Bình An lại nhăn mặt,“Dì Quân, dì sẽ làm mẹ sao?”.

Lưu Chỉ Quân đắc ý dào dạt, “Loại chuyện này đùa thế nào được, đương nhiên là người ta sẽ sinh rồi.”

“Vậy chừng nào cục cưng mới đi ra?”

Ngưu Kiến Minh nói tiếp,“Còn sớm lắm, hiện tại mới hai tháng, vừa mới biết chính xác.”

“Là em trai hay em gái?” Diêu Bình An rất là tò mò.

“Hiện tại sao mà biết được? Đợi thêm mấy tháng mới biết.” Ngưu Kiến Minh lại đem đề tài kéo về,“Ăn cơm đi, đồ ăn lạnh cả rồi!”

Ăn cơm xong, mọi người vẫn còn vui vẻ thảo luận chuyện cục cưng.

Ngưu Kiến Minh vào phòng không biết tìm gì đó, để Diêu Bình An chơi với Chỉ Quân, gọi riêng Diêu Nhật Hiên vào, đưa thứ đó cho cậu,“Tiểu Hiên, trở về kiểm tra đi.”

Diêu Nhật Hiên nhìn thấy, mặt nhất thời đỏ thành trái cà chua! Đây là một cái que thử thai. Cậu còn đang định hỏi tránh thai như thế nào! Cái này thành khen ngược, trực tiếp kiểm nghiệm.

Ngưu Kiến Minh thấp giọng nói, “Trên mặt trên có cách sử dụng, sáng mai kiểm tra, nếu là hai vạch đỏ thì nhanh chóng tới tìm anh. Có chút vitamin nhất định phải bắt đầu bổ sung, còn cần phải kiểm tra đo lường nữa. Nếu không phải, cũng có thể là tạm thời còn chưa có phản ứng, cách hai ngày kiểm tra lại.”

“Em……” Diêu Nhật Hiên cảm thấy khó có thể mở miệng, chẳng lẽ thật sự trúng thưởng rồi?

Ngưu Kiến Minh nghiêm túc nói,“Theo khẩu vị biến hóa của em mà nói, phỏng chừng rất có khả năng.”

Đang cực kỳ xấu hổ, điện thoại của Diêu Nhật Hiên réo vang.

Đương nhiên là cái tên “Đầu sỏ gây tội” Kì An Tu, “Tiểu Hiên Hiên, cơm nước xong chưa? Buổi tối có xã giao, anh không thể đến đón em, tự mình đón xe về nhà được không?”

“Nga…… Đã biết.” Diêu Nhật Hiên tâm loạn như ma, chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt điện thoại.

Kì An Tu tại kia đầu rõ ràng cảm giác được có chút kì lạ,“Em đang giận à? Nếu tức giận, vậy anh sẽ sang đón cả hai.”

“Không phải đâu! Anh cứ làm việc đi, em cắt máy đây!” Giọng của Diêu Nhật Hiên càng thêm không được tự nhiên.

“Rốt cuộc em xảy ra chuyện gì?”

Ngưu Kiến Minh cầm lấy điện thoại, thay đổi ngữ khí thoải mái,“Kì tiên sinh sao? Tôi là Ngưu Kiến Minh a, Tiểu Hiên không có việc gì, đang ở nhà của tôi, cậu ấy đang bị đuổi trong WC, ha ha! Lát nữa tôi sẽ lái xe đưa bọn họ trở về, anh không cần lo lắng, cứ an tâm đi!”.

Treo điện thoại, trong lòng của Kì An Tu vẫn không yên.

Cũng không chờ hắn nghĩ nhiều, một cú điện thoại khác lại đến, là Cốc Duyên Tiệp,“An Tu, nhanh lên! Mọi người đến đủ rồi.”

Bữa tối nay rất quan trọng, Kì An Tu lên tinh thần, đi dự tiệc. Có chuyện gì, về nhà rồi nói sau!

Ngưu Kiến Minh ngắt điện thoại, vỗ vai Diêu Nhật Hiên,“Có cũng là chuyện tốt mà, cứ nói rõ với anh ta, có chuyện gì thì hai người cùng nhau đối mặt. Gần nhất phải chú ý khống chế cảm xúc, cục cưng tuy rằng rất nhỏ, nhưng sẽ cảm nhận được đấy. Trời không còn sớm nữa, anh không giữ hai người nữa. Đi, đưa cả hai về nhà, sớm nghỉ ngơi đi!”.

Diêu Nhật Hiên không biết mình làm sao về được đến nhà, lung tung tắm rửa cho con rồi bảo bé đi ngủ. Tiểu Bình An nghe nói ba ba không thoải mái, liền rất là nhu thuận trở về phòng.

Diêu Nhật Hiên cũng không bật đèn, một mình ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha bắt đầu thất thần.

Lại có, sao lại có nữa? Nếu là một đứa trẻ khỏe mạnh thì tốt, nhưng nếu là……

Trời ạ! Kì An Tu còn cái gì cũng chưa biết, vạn nhất nếu hắn biết, có thể coi mình như quái vật không?

Cậu bỗng dưng toàn thân rét run: Heo, anh sẽ vứt bỏ chúng em sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.