Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 52



Kì An Tu sau khi lái xe rời nhà, quẹo vào một góc ngã tư đường vắng vẻ, gục trên tay lái một lúc lâu, khi nâng hai tròng mắt lên, bên trong đã ướt át đỏ bừng một mảnh.

Hắn đương nhiên biết thái độ vừa rồi khiến cho Diêu Nhật Hiên lẫn Tiểu Bình An đều khổ sở, nhưng là hắn thật sự không có cách nào!

Khi nào hắn còn chưa thú nhận sự thật với bọn họ, Kì An Tu cảm thấy bản thân hắn giống một kẻ nghiệp chướng nặng nề vô sỉ, ngay cả nhìn bọn họ một cái cũng đều là tiết độc, căn bản là không dám cùng bọn họ thân cận.

Không ai biết, cả đêm hôm qua hắn lén ngồi bên giường Tiểu An An, lệ rơi đầy mặt; cũng không ai biết, khi hắn sang bên phòng ngắm nhìn Diêu Nhật Hiên say ngủ tim hắn chảy bao nhiêu máu.

Hắn cắn chặt môi, đem nước mắt lặng im nuốt vào bụng, mặc cho nước mắt mặn chát khiến cho vết thương trong tim hắn càng thêm đau đớn.

Tối hôm qua hoàn toàn không ngủ, Kì An Tu đã bình tĩnh đem tiền căn hậu quả toàn bộ suy nghĩ một lần.

Vô luận sai lầm có phải do hắn vô tình gây nên hay không, nhưng sự tình đã xảy ra, thương tổn đã tạo thành, hắn nhất định phải đối mặt hết thảy, cũng gánh vác hết thảy trách nhiệm.

Tiểu An An là con ruột của hắn, trong bụng Tiểu Hiên còn một đứa nữa, bọn họ đều là người thân yêu nhất của hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng lừa gạt bọn họ, tỏ ra chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Kì An Tu nguyện ý dùng hết toàn lực bù đắp hết thảy, hắn sẽ không trốn tránh trách nhiệm của hắn. Hắn không sợ Tiểu Hiên và Tiểu An An đánh hắn, mắng hắn, thậm chí lấy đao chém chết hắn cũng được.

Nhưng mà, Tiểu Hiên sẽ tha thứ cho hắn sao? Tiểu An An sẽ hận hắn sao? Bọn họ có thể khi đã biết sự thật sẽ rời bỏ hắn mà đi hay không? Hoặc oán hận hắn cả đời?

Đây là kết quả mà Kì An Tu không dám tưởng tượng, cũng vô pháp chấp nhận. Nếu là như thế, hắn có chết bao nhiêu lần cũng không thể chịu đựng đượng.

Mỗi khi nghĩ đến những gian khổ mà Tiểu Hiên sau khi có An An phải chịu đựng, Kì An Tu đều vô cùng thống khổ.

Nghĩ đến cậu đang mang thai lại chỉ có thể sinh hoạt trong gian phòng nhỏ hẹp miễn cưỡng hoạt động, tay chân muốn duỗi cũng không được, nghĩ đến An An nhỏ bé bị người khi dễ trói lại không thể động đậy, khóc cũng không ra tiếng, Kì An Tu đứt từng khúc ruột khúc gan, hận không thể đem chính mình thiên đao vạn quả!

Nếu ngay cả chính mình cũng không thể tha thứ cho bản thân, sao có thể cầu xin Tiểu Hiên cùng Tiểu An An tha thứ?

Đây mới là nguyên nhân khiến Kì An Tu không dám lập tức mở miệng nói thật.

Mỗi người đều có thời điểm yếu ớt nhất. Nhất là khi ngươi phải đối mặt với chuyện người mà ngươi yêu thương nhất lại từng bị ngươi tổn thương nặng nề, cái loại tự trách cùng áy náy có thể bức điên bất kì ai!

Kì An Tu từng vô cùng căm phẫn cuộc sống quá bất công với hai cha con cậu ấy, nhưng khi hắn biết cuộc sống bi thảm đó là do một tay hắn tạo ra, hắn thật sự phát điên rồi.

Cho nên hắn không dám đối mặt với Diêu Nhật Hiên, không dám đối mặt với Diêu Bình An, nhìn hai người luôn nhìn hắn cảm kích mỉm cười ngọt ngào, sẽ làm hắn cảm thấy chính mình giống như kẻ mặt người dạ thú lừa đời lấy tiếng, quả thực xấu hổ vô cùng.

Bên trong bóp tiền, có một tấm ảnh nhỏ mà hắn tối hôm qua lặng lẽ rút ra trong cuốn album mà hai cha con Diêu gia mang đến, là ảnh đầy tháng của Tiểu Bình An.

Đúng là giống Kì An Tu y như đúc. Chỉ là bé con sau khi lớn lên, ngũ quan dần dần thay đổi, mới trở nên giống người cha sớm chiều ở chung.

Kì An Tu ở trong lòng đem bản thân mình mắng đến cẩu huyết lâm đầu! Sao khi Tiểu An An nhắc tới hắn lại không đi xem thử một lần?

Khi lần đầu tiên hắn phát sinh quan hệ với Diêu Nhật Hiên đã cảm thấy không hiểu sao rất quen, dường như đã từng gặp qua trăm ngàn lần trong giấc mộng, kỳ thật đây không phải là cái gì nhất kiến chung tình, mà là thân thể đang âm thầm nhắc nhở hắn, bọn họ thật sự từng quan hệ với nhau!

Kì An Tu không phải không dám đối mặt, hắn chính là cần một chút thời gian, để cho hắn có thể suy nghĩ cách đối diện với cha con Diêu gia, thẳng thắn thú nhận hết thảy chân tướng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, về công ty trước, đem công việc quan trọng toàn bộ xử lý, yêu cầu thư kí sắp xếp hai ngày trống, rồi mới gọi một cuộc điện thoại“A Đàn, rảnh không? Tôi muốn nhờ cậu chút chuyện!”

“Được thôi, vậy anh nhanh đến đi, thời gian của tôi rất quý giá nga! Chỉ cần cho tôi thẻ mua sắm của siêu thị nhà anh, tôi sẽ làm miễn phí cho anh luôn! Ha ha! Họ Cao kia ghét nhất là đi, cứ nghĩ đến chuyện anh ta phải xách xe đi mua đồ ăn là mắc cười rồi!” Đầu bên kia truyền đến tiếng cười đắc ý.

“Ok!” Kì An Tu ngắt điện thoại, ngay cả cơm cũng không ăn, liền trực tiếp lái xe đến trước một văn phòng nhỏ trong một khu nhà bình thường.

Văn phòng này ngay cả bảng hiệu cũng không treo, người ngoài rất khó để biết rốt cuộc là văn phòng này chuyên về cái gì.

Đi vào bên trong, những bức màn xanh lục nổi bật trên mặt tường trắng như tuyết, trên cửa sổ bày trí chút hoa hoa thảo thảo, bố trí không gian khá ấm áp. Vừa vào buổi chiều, bức màn nửa mở, ánh mặt trời ôn nhu tiến vào, khung cảnh yên tĩnh giống như phòng khách tư gia.

Bước vào một gian phòng quen thuộc, Kì An Tu cầm thẻ mua sắm bạch kim ném lên trên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa khóe mắt đau nhức,“A Đàn, thật phiền cậu, giúp tôi chuyển nhượng tài sản!”

Sau bàn làm việc, một người thanh niên cười như tỏa nắng, thoạt nhìn rất là thân thiết. Nhưng nếu như ngươi thật sự cho rằng gã thoạt nhìn thuần lương vô hại như vẻ bề ngoài, vậy ngươi liền mười phần sai.

Đây là một văn phòng luật sư, bên ngoài cũng không nổi danh, thậm chí người trong nghề cũng không biết mấy. Đó là bởi vì bọn họ chuyên môn nhận những vụ trong thế giới ngầm,  thậm chí cùng cảnh sát lẫn hắc đạo đều có liên hệ thiên ti vạn lũ.

Vị này tên là Hứa Đàn tiên sinh, là bạn học với Kì An Na, thời còn trẻ không hiểu chuyện từng bị bề ngoài của Kì đại tiểu thư mê hoặc, còn sống chết theo đuổi cô nàng một trận, nhưng đến khi phát hiện ra chân tướng của Kì mỹ nhân, lập tức bỏ trốn mất dạng, nhảy vào vòng tay ôm ấp của thủ lĩnh hắc đạo. Bất quá, gã vẫn giữ quan hệ tốt với Kì An Tu.

Thấy sắc mặt hắn không tốt, Hứa Đàn rót một ly trà hoa nhài đưa qua, thân thiết hỏi,“Anh xảy ra chuyện gì vậy, sao sắc mặt kém như thế?”.

Kì An Tu cười khổ thở dài,“Tôi là tự làm bậy! Báo ứng đến rồi!”

Hứa Đàn nghe ra vài phần không thích hợp, “Xảy ra chuyện gì?”

“Đừng hỏi! Nhờ ông chồng của cậu giúp tôi tra ra, hai vợ chồng Ngưu Kiến Minh và Lưu Chỉ Quân có bao nhiêu nợ nần. Người nam là bác sĩ, nữ không biết hiện tại có đi làm không. Tôi chỉ nghe nói nhà lẫn xe của bọn họ đều là mua trả góp  thuận tiện tra ra hết nợ nần của họ, nếu có thì trả hết cho họ, bất quá không được để lộ tên tôi ra!”

“Sao tự dưng đi làm người tốt việc tốt? Hai người bọn họ từng có ân với anh à?” Hứa Đàn kinh ngạc hỏi một tiếng, bỗng cả giận nói,“Cái tên họ Cao kia không phải chồng tôi! Là vợ tôi chứ!”

Kì An Tu lười cùng gã tranh cãi, nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, “Ngoài ra mua nhà cho Lưu Chỉ Quân đi, vị trí ở chỗ hoàng kim, trung đẳng lớn nhỏ, mở dịch vụ cho thuê chuyển nhượng. Cậu lén tặng cho cô ấy, tài sản ở trên tay phụ nữ vẫn tốt hơn.”

“Nhưng người phụ nữ kia là sao?”

“Không sao cả, cô ấy đang mang thai, phỏng chừng sẽ không thể đi làm. Có nhà riêng của mình, có chút tiền lời ổn định, mặc kệ nói sao thì cô ấy cũng có thể sống thoải mái một chút.”

Hứa Đàn mở to hai mắt nhìn,“Chẳng lẽ cô ấy đang mang thai con của anh? Không đúng nha! An Tu, không phải nghe nói anh định kết hôn với một cậu bé sao?”.

“Đừng tưởng tượng quá phong phú!” Kì An Tu miễn cưỡng mở hai mắt, liếc mắt một cái,“Nếu cô ấy có hỏi thì cậu cứ nói là cám ơn cô ấy đã cứu hai mạng người. Chuyện này có thể làm nhanh một chút không?”

Hứa Đàn cười tự tin,“Không phải chỉ là chút việc nhỏ sao? Yên tâm! Chuyển tiền khoảng chừng năm giờ chiều hôm nay là xong, mua nhà thì chậm một chút, chiều ngày mai đi, được chưa?”

Kì An Tu gật gật đầu, Hứa Đàn xoay người gọi điện thoại, khẩu khí hung hăng khác thường,“Ê! Nhanh đi tra tư liệu hai người cho tôi…… bao gồm tiền vay ngân hàng, nợ nần linh tinh, toàn bộ đều phải tra! Tổ tông mười tám đời đều tra ra hết cho tôi, hạn anh trong vòng một giờ phải hoàn thành, tra không ra thì tối nay khỏi về nhà!”

Không biết đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt Hứa Đàn thay đổi, che microphone nhỏ giọng mắng,“Cầm thú!” Lập tức cắt điện thoại.

Kì An Tu hiện tại không thể nghe người khác ngọt ngào, tiếp tục phân phó,“Cậu giúp tôi đi công chứng, đem toàn bộ tài sản mang tên tôi chuyển nhượng sang cho Diêu Nhật Hiên và Diêu Bình An. Sau đó thay tôi lập di chúc, vạn nhất tôi xảy ra chuyện, hai cha con bọn họ là người thừa kế duy nhất tài sản của tôi.”

“Anh bị bệnh nan y à?”.

Kì An Tu thở dài, ánh mắt vô cùng đau thương,“Tôi dù có muốn chết phỏng chừng ngay cả diêm vương gia cũng xem thường! Tôi còn phải sống rất lâu để mà trả nợ, tôi thiếu nợ bọn họ, thật sự nhiều lắm……”.

Nghe giọng nói nghẹn ngào của hắn, Hứa Đàn thu liễm không dám trêu đùa nữa,“An Tu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.

Kì An Tu lắc lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói nhiều.

Thủ tục rất nhanh đã làm tốt, trong lòng Kì An Tu có chút chua xót, Tiểu Bình An còn tưởng rằng chỉ cần lấy chi phiếu cùng thẻ thì có thể giữ tiền của hắn, lại không biết trên đời này còn có một loại người được coi là vip, chỉ cần bản nhân đưa ra giấy chứng minh thì có thể hoàn thành hết thảy thủ tục.

Xong xuôi này đó, Kì An Tu mua một bó hoa cúc trắng, lái xe ra vùng ngoại thành.

Đi được nửa đường, điện thoại vang lên, là Diêu Nhật Hiên, thanh âm sợ hãi,“An Tu, anh đang ở đâu?”

Kì An Tu cố gắng hít vào một hơi, cố làm cho thanh âm tận lực ôn hòa xuống,“Anh ở bên ngoài làm việc.”.

“An Tu…… kết quả kiểm tra có rồi…… cục cưng giống em……” Bên kia điện thoại, Diêu Nhật Hiên dùng sức nén nước mắt. Cậu đã rất hy vọng có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh cho Kì gia, nhưng kết quả lại là như thế này.

Diêu Nhật Hiên rất khổ sở trong lòng, chỉ hy vọng được cha đứa nhỏ an ủi.

Vẻ mặt của cậu, bên này điện thoại đương nhiên không thấy, đối với việc này Kì An Tu sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không ngoài ý muốn. Đang muốn nói không sao cả, bên cạnh đột nhiên có mấy chiếc xe phóng nhanh qua, khiến cho Kì An Tu một thân mồ hôi lạnh, “Trước không nói! Chờ anh về! Anh có chuyện muốn nói với em!”

Tình thế cấp bách, hắn không phát hiện, không đợi hắn ngắt điện thoại, điện thoại kỳ thật đã cắt liên lạc.

Bên kia điện thoại, Diêu Nhật Hiên không nghe thấy Kì An Tu trả lời, chỉ có tiếng “tút tút ” nặng nề vang lên, cảm thấy một mảnh thê lương.

Hoàng hôn, Kì An Tu lái xe đến một nghĩa trang, đi đến mộ của mẹ hắn.

Nhìn mẹ tươi cười dịu dàng trên tấm bia đá, chút sức lực chống đỡ cuối cùng tiêu thất, Kì An Tu vô lực ngã xuống, dựa vào tấm bia đá thất thanh khóc rống!

Đứa nhỏ vĩnh viễn chỉ có ở trước mặt mẹ, mới có thể lộ ra dáng vẻ yếu đuối nhất.

Kì An Tu khóc không kềm chế được, hai ngày qua hoàn toàn không ngủ, cảm xúc mừng rỡ lẫn đau thương liên tục ập đến, hơn nữa liên tục mười mấy giờ không ăn không uống, thân thể thật sự chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mà heo cha nha! Sao ngươi lại quên, nhà ngươi đang có người đang mang thai. Cảm xúc của người đang mang thai là rất mẫn cảm, ngươi chỉ lo ngất xỉu, trong nhà đã xảy ra đại sự!

——————–

Next: bỏ nhà đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.