Chênh Vênh

Chương 35



Hồng tiểu thư nói: “Tướng công nhà ta họ Vương.”

Bàn tay đang gói thuốc của giáo chủ ngừng lại, ngay sau đó mặt không đổi sắc đưa nó cho Hồng tiểu thư, dặn dò: “Sau khi trở về tiểu thư chia gói thuốc này ra nấu ba đợt, trước hừng đông cơn sốt cao có thể sẽ bớt lại. Bây giờ ta sẽ đến y quán Chính Vinh, nếu mà không mời được đại phu thì tiểu thư cũng chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.”

Hồng tiểu thư nói cảm ơn một lần nữa rồi cầm thuốc rời đi, giáo chủ gọi tả hữu hộ pháp qua nhắn nhủ ít chuyện, sau đó thì chạy đến y quán Chính Vinh.

Bây giờ đã sáp giờ Hợi, con phố đen như mực không một bóng người, ven đường chỉ có mấy gia đình đang thắp đèn soi sáng.

Y quán Chính Vinh đã đóng cửa từ lâu, ấy mà cổng lớn lại không đóng chặt, giáo chủ gõ gõ thấy không có ai trả lời nên bèn đẩy cửa vào trong.

Y quán Chính Vinh lớn hơn y quán Chênh Vênh của giáo chủ rất nhiều, có tận hai tầng lầu lận, sau khi vào giáo chủ không biết nên đi đâu, cứ thế một đường len lỏi đến cửa sau.

Cửa sau dẫn tới một đình viện, càng tới gần thì càng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến.

“Ngươi cầm số tiền này, đêm nay đi luôn đi.”

Người nói chuyện là một nam tử còn trẻ tuổi, giáo chủ nghe giọng nói này có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai.

Người mở miệng đáp lời tiếp đó chính là Hà sư đệ: “Một tí tiền thế này ư, đuổi ăn mày sao?”

Người nọ mắng: “Đừng có cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, nếu lúc đó phía trên điều tra xuống, người đầu tiên mất đầu chính là ngươi!”

Hà sư đệ hừ lạnh: “Đó cũng là do nhà các ngươi xúi giục, có chết cũng cùng chết!”

Giáo chủ trốn sau cửa giật mình, bỗng nhiên có dự cảm xấu, mơ hồ đoán ra được hai người này đang thảo luận chuyện gì.

Nhưng mà vừa nghĩ như thế thì bên kia vang lên một hồi bước chân đi về chỗ giáo chủ.

Giáo chủ nói thầm không xong rồi, vội vàng thu tai lại, chạy về phương hướng ban nãy.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mắt thấy hai người kia sắp tới rồi, giáo chủ không kịp trốn nữa, dưới tình thế cấp bách xuôi theo cầu thang chạy lên lầu hai, tiến vào gian phòng đầu tiên.

Đây là căn phòng ngủ có đèn đuốc sáng trưng, giống hệt như phòng của giáo chủ, trên tường cũng treo chằng chịt mặt nạ da người.

Trong đó cái dễ thấy nhất, chính là một khuôn mặt thanh tú trẻ trung của nữ tử.

Gương mặt này, giáo chủ vừa gặp cách đây một canh giờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.