Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)

Chương 40: Thi nhân



Lư Nham thay sang áo khác, vứt cái áo phông như thể bị bắn cho một phát súng vào thùng rác, dẫn Vương Việt đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra ngoài cửa, đã nhìn thấy ngoài hành lang có hai người phục vụ đang quét vụn thủy tinh của khung tranh bị rơi vỡ.

“Treo không chắc lắm rồi.” Lư Nham nói một câu.

“Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ lập tức kiểm tra lại toàn bộ.” Một người phục vụ cười hơi ngại ngùng.

Lư Nham không nói gì, kéo Vương Việt vào thang máy.

“Bọn họ có nhìn thấy không?” Vương Việt hơi căng thẳng, nhỏ giọng hỏi.

“Có camera thì chắc chắn sẽ thấy được, nhưng cũng sẽ không nghĩ là bị em làm rơi,” Lư Nham vỗ vai cậu, “Sau này ở bên ngoài phải kiềm chế một chút.”

“Ừm.” Vương Việt cúi đầu nói.

Trên đường rất đông người, tuy trời đã lạnh, nhưng hôm nay là cuối tuần, cho nên người trên đường vẫn đông hơn so với ngày thường, cửa hông trung tâm thương mại gió nhẹ hơn, có không ít quầy ăn nhỏ.

“Kẹo bông!” Vương Việt đột nhiên chỉ về phía trước.

Chấp nhất của Vương Việt với kẹo bông khiến Lư Nham rất bội phục, nhiều quán đồ ăn vặt như vậy, xiên nướng malatang khoai lang nướng, vậy mà có thể liếc mắt đã thấy quầy kẹo bông không hề nhô ra ngoài.

Trước quầy kẹo bông có hai đứa trẻ mới mua hai que, một cái xanh một cái hồng, cao hứng phấn chấn giơ kẹo bông chạy đi.

“Muốn thử không?” Chủ quầy liếc mắt nhìn hai người họ.

“Ừ.” Lư Nham gật đầu.

“Muốn màu gì?” Chủ quầy chỉ hai hàng bát nhỏ để trên xe, bên trong là đường màu sắc khác nhau.

Lư Nham nhìn Vương Việt, Vương Việt vốn luôn ồn ào đòi ăn kẹo bông màu xanh lam, giờ đột nhiên nhìn thấy nhiều màu như thế, lại hơi sững sờ.

“Muốn mấy màu cũng được.” Chủ quầy lại nói.

Vương Việt rõ ràng là bắt đầu căng thẳng, nhìn chằm chằm mấy bát đường nhỏ trước mặt cả buổi mà vẫn không nói được nên lời, cuối cùng cau mày cúi đầu xuống.

“Màu xanh lam đi,” Lư Nham nói. Vương Việt có thể tự mua được giày ở thôn Thượng Tây, nhưng chưa chắc đã có thể thuận lợi mua được kẹo bông ở nơi ồn ào náo nhiệt này, hoàn cảnh khác nhau.

Chủ quầy bắt đầu làm kẹo bông, Vương Việt đột nhiên hỏi một câu: “Nhiều nhất là dùng được mấy màu?”

Lư Nham nghe thấy giọng nói hơi trấn định bình tĩnh của Vương Việt thì ngạc nhiên, quay đầu sang xem, phát hiện Vương Việt đang ngắm nghía mấy loại đường màu sắc rực rỡ đó.

“Nếu muốn thì dùng hết cũng được.” Chủ quầy vừa làm vừa nói.

“Đỏ, vàng, xanh lam, xanh lá cây, trắng,” Vương Việt chỉ vào bát đường, “Dùng mấy màu này làm một cái nhiều màu đi.”

“Được.” Chủ quầy gật đầu.

Kẹo bông được làm xong rất nhanh, một cái màu xanh lam, một cái nhiều màu, Vương Việt đưa cái màu xanh lam cho Lư Nham, mình thì cầm cái nhiều màu, xoay người vừa đi vừa liếm một cái: “Ngọt thế!”

“Một cái đủ không?” Lư Nham giơ cái màu xanh lam, không ăn, hắn không có hứng thú với thứ này, hơn nữa, trải nghiệm một thằng đàn ông như hắn đứng trước cửa trung tâm thương mại ăn kẹo bông một mình lần trước đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho hắn.

“Anh không muốn ăn à?” Vương Việt quay đầu lại nhìn hắn “Ăn ngon lắm, ngọt cực.”

“Món này không chiếm chỗ trong bụng, em thích ăn thì ăn hết đi, anh không sao.” Lư Nham nhìn Vương Việt, vẫn đang suy nghĩ về thay đổi bất chợt lúc cậu mua kẹo bông.

“Vậy anh cầm giúp em một lúc đi, em ăn xong cái này thì ăn sang cái kia,” Vương Việt sung sướng cắn một miếng kẹo bông, kéo ra sợi đường thật dài.

Chưa kịp đi tới McDonald’s tầng một của trung tâm thương mại, Vương Việt đã ăn hết sạch hai que kẹo bông.

“Ngọt chết mất, ngọt quá,” Vương Việt cảm thấy mãn nguyện liếm môi, “Miệng dính hết lại, em muốn ăn cái gì mặn.”

“Lau  đi,” Lư Nham lấy giấy ướt từ trong túi ra cho cậu, “Ăn McDonald’s?”

“Ừ.” Vương Việt gật đầu, lau miệng hai cái xong cậu phất phất khăn ướt, “Cái giấy ướt này ngọt.”

“Ngọt à?” Lư Nham ngây ra, “Sao lại thế được?”

“Ngọt, còn hơi lạnh nữa,” Vương Việt giơ khăn ướt tới bên miệng hắn.

Lư Nham theo bản năng liếm một cái, đúng là hơi ngọt…

“Đúng không?” Vương Việt nhìn hắn.

“…Đúng, mau vào đi.” Lư Nham hơi câm nín vì hành vi liếm khăn ướt giữa đường của mình, đẩy Vương Việt vào McDonald’s.

Trong McDonald’s cũng rất đông người, không còn mấy bàn trống, Lư Nham tìm được một bàn bốn người trong góc, bảo Vương Việt ngồi vào.

“Anh đi gọi món, em ngồi đây giữ chỗ đi,” Lư Nham để túi mình xuống bên cạnh Vương Việt, “Em ăn cái gì?”

“Không biết, anh gọi hộ em đi, em muốn ăn nhiều nhiều,” Vương Việt nhoài ra bàn cười với hắn.

“Lại muốn nhiều nữa?” Lư Nham đã mất hết tin tưởng vào cái tật no bụng đói con mắt cửa Vương Việt, thở dài, “Thôi được rồi, đồ uống muốn coca hay là…”

“Không biết, đều chưa uống bao giờ.” Vương Việt nói.

“Để anh gọi hai cốc không giống nhau, em chọn rồi uống,” Lư Nham hạ nhỏ giọng, “Ngồi chờ ở đây đừng chạy lung tung.”

“Vâng vâng vâng vâng vâng, anh dài dòng thật đấy.” Vương Việt gõ vài cái lên bàn.

Lư Nham đứng xếp hàng trước quầy, phía trước có bảy tám người, người đầu tiên đang vừa trầm tư vừa gọi món, mất vài phút cuối cùng gọi một cốc coca và một cặp cánh gà.

Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt, Vương Việt trông rất thoải mái, có lẽ là vì sưởi nóng quá, cậu đã cởi áo khoác ra, đang chống cằm nhìn đông ngó tây ngắm đèn trong quán.

Thật ra, Vương Việt ở một mình cũng sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào, chỉ dựa vào năng lực không có thiên lý của em ấy, búng tay một cái đã có thể tự bảo vệ mình, nhưng cũng vì như vậy, Lư Nham mới có thể lo lắng.

Nếu như hôm nay, khung tranh trên hành lang khách sạn không rơi xuống đất, mà là đập lên người phụ nữ kia, hai người bọn họ khó mà thoát được.

Khó khăn lắm mới tới được lượt Lư Nham, hắn chọn bừa hai phần ăn, gọi thêm cánh gà và ngô, nghĩ lại thì gọi thêm bánh pie dứa và bánh pie khoai môn, ăn không hết thì gói về.

Lúc đưa tiền cho thu ngân, Lư Nham quay đầu lại nhìn Vương Việt.

Vừa liếc mắt một cái đã tức khắc căng thẳng, không biết từ lúc nào, bên cạnh bàn đã có hai cô gái đang đứng, đang khom lưng nói gì đó với Vương Việt.

Hội Thánh Đức chúa trời? Đa cấp?

Lư Nham vừa định đi qua, thu ngân gọi hắn lại: “Anh ơi, tiền thừa của anh.”

Lư Nham nhận lấy tiền, nhìn thấy Vương Việt đang ôm áo khoác dựa ra ghế, vẻ mặt bình tĩnh nói một câu gì đó, hai cô gái kia chỉ ra cửa sổ nói gì đó.

Cô gái thu ngân bắt đầu bỏ đồ ăn lên khay, Lư Nham đánh mất ý định đi qua luôn, chờ đồ ăn gọi đã lên hết, mới bưng khay qua.

Vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Vương Việt làm trong lòng hắn hơi bất an, hắn muốn nghe xem mấy người Vương Việt đang nói gì, Vương Việt luôn dễ dàng căng thẳng sao lại có thể đột nhiên trấn định tự nhiên được như vậy.

“Chỗ đó là bàn hai người mà, hai người vừa khéo…” Lư Nham nghe thấy một cô gái nói.

Đổi bàn?

“Đúng vậy, bọn tôi có năm người, tách ra hai bàn không thể nào nói chuyện được.” Một cô gái khác nói.

“Ở đây cũng không ngồi đủ năm người mà, một hai ba bốn,” Vương Việt chỉ vào ghé, “Chỉ có bốn cái ghế.”

“Chúng tôi có thể lấy thêm ghế, anh đẹp trai giúp bọn tôi đi được không?” Cô bé dùng giọng hơi làm nũng tiếp tục nói, “Cầu xin anh đấy, được không?”

Vương Việt hiển nhiên là không có bất cứ cảm giác gì về giọng điệu làm nũng của cô gái này, nói hơi lạnh nhạt: “Không được.”

“Vì sao…” Cô bé trông có vẻ không được vui lắm.

“Bởi vì,” Vương Việt vừa ngước mắt lên đã thấy Lư Nham đi đến, thế là chỉ vào Lư Nham, “Anh ấy không cho tôi đi.”

Hai cô bé kia lập tức quay đầu sang, cùng nhau nhìn Lư Nham.

Lư Nham bưng một khay đồ ăn, lập tức xấu hổ không đỡ nổi: “Muốn đổi bàn à?”

“Đúng vậy đúng vậy, anh đẹp trai giúp bọn em được không? Bạn em tới ngay bây giờ, năm người không muốn tách ra ngồi hai bàn,” Một cô bé chỉ vào bàn bên cửa sổ, “Hai người ngồi bàn kia được không? Bọn em dùng áo chiếm chỗ rồi.”

“À, được,” Lư Nham đi qua để thức ăn lên bàn, vẫy tay với Vương Việt, “Lại đây đi.”

Vương Việt ừ một tiếng rồi ôm áo khoác xách túi chạy tới ngồi xuống.

“Cảm ơn anh đẹp trai, cảm ơn,” Hai cô nàng kia đổi sang bàn bên kia, cảm ơn bọn họ liên tục, rồi hơi tò mò nhìn lén về phía bàn bọn họ mấy lần.

“Hai người họ muốn đổi bàn lại đây thôi, không sao, dù sao hai chúng ta ngồi ở đây cũng thích hợp,” Lư Nham đẩy cả một khay đầy đồ ăn tới trước mặt Vương Việt.

“Anh nói mà, chờ anh ở đây đừng có chạy lung tung.” Vương Việt bắt chước theo giọng điệu của hắn, cầm lấy một cái cánh gà, cắn một cái, “Ngon!”

“Ăn đi, ăn hết đi,” Lư Nham cười, “Anh nhìn xem em ăn được bao nhiêu.”

Vương Việt cười, không nói gì, cúi đầu cầm cái bánh pie khoai môn lên ăn.

“Phủ Phủ,” Lư Nham gọi cậu một tiếng, hơi do dự không biết nên nói thế nào, “Vừa nãy em…”

“Biết rồi, về sau có người muốn đổi bàn thì đổi đúng không.” Vương Việt cầm coca uống một ngụm, rồi lại bóc một cái burger ra.

“Không phải chuyện này, anh muốn nói, vừa rồi em hình như… không căng thẳng?” Lư Nham cầm lấy miếng khoai tây chiên.

“Căng thẳng chứ, sao lại không căng thẳng được, em toát đầy mồ hôi,” Vương Việt không ngốc, lập tức hiểu được ý của Lư Nham, cậu nghĩ ngợi, “Nhưng là… nhưng là… sau đó lại không… căng thẳng nữa…”

“Em nói cho anh biết,” Lư Nham đưa khoai tây chiên tới bên miệng cậu, “Giang Nhị là biến mất thật, hay chỉ là không chủ động ra ngoài thôi?”

Vương Việt cắn miếng khoai tây chiên vào miệng, nhìn hắn: “Cậu ấy không còn nữa rồi, giờ toàn bộ đều là em, lúc em căng thẳng hoặc là sợ hãi… sẽ học theo cậu ấy? Em không nói rõ được.”

Vương Việt cau mày hơi sốt sắng, Lư Nham nhéo nhéo tay cậu: “Anh biết, anh hiểu ý em rồi, em ăn đi, nhiều như thế đủ em ăn được cả buổi.”

Giang Nhị hẳn là đã thật sự biến mất, nhưng ký ức cậu ta để lại, lại giống như thể bản sao tồn tại trong đầu Vương Việt.

Có lẽ giờ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, lúc Vương Việt căng thẳng và sợ hãi, theo bản năng sẽ trốn tránh như trước, nhưng Giang Nhị lại không thay em ấy chống đỡ được, thế nên em ấy sẽ vô thức lựa chọn khởi động ký ức của Giang Nhị, lựa chọn phản ứng của Giang Nhị, lựa chọn cách Giang Nhị sẽ ứng phó.

Vương Việt hiện giờ, không có hai nhân cách nữa, nhưng lại có ký ức của hai người, chờ tới lúc thời gian chậm rãi trôi qua, có một ngày, ranh giới giữa hai ký ức hoàn toàn khác biệt mờ nhòa đi, không biết Vương Việt sẽ như thế nào.

Chắc là có thể xem như quá trình Vương Việt chậm rãi trưởng thành, người lớn lên.

“Anh không ăn à?” Vương Việt đưa cho hắn cái bánh pie dứa đã bị cắn một miếng, “Cái này ngọt quá, giống chè nhão nhoèn nhoẹt…”

“Im nào.” Lư Nham hơi câm nín, nhận lấy bánh pie dứa, “Em nói ghê như thế còn định bắt anh à?”

“Cái này ngon!” Vương Việt chỉ vào burger đùi gà nướng, burger đùi gà đã bị cậu mở ra, bánh mì và rau để một bên, chỉ lấy thịt ở giữa ra ăn.

“Cái chỗ này em để lại cho ai ăn?” Lư Nham hỏi cậu.

“Anh không ăn nổi thì em để lại cho em,” Vương Việt ghép bánh lại, gói vào, “Tối em sẽ đói.”

“Thế lại không có thịt.” Lư Nham cười.

“Lúc đói không có thịt cũng được.” Vương Việt cười ha ha mấy tiếng.

Vương Việt vẫn không ăn xong mấy thứ cậu cảm thấy có thể ăn xong như cũ, Lư Nham nỗ lực nhét đồ còn thừa vào bụng mình, sau đó gọi một phần ăn mang đi, để cho buổi tối lúc Vương Việt đói thì ăn.

Chốc nữa về khách sạn thu dọn qua rồi nên lên đường, chạy trốn buổi tối an toàn hơn nhiều, có điều, trước lúc về khách sạn, Lư Nham đưa Vương Việt đi siêu thị một chuyến trước.

Hắn đã nhận lời làm sủi cảo cho Vương Việt, phải đi mua nguyên liệu.

Cải thảo, bột mì, nhân thịt, để có thêm niềm vui lúc làm sủi cảo, Lư Nham không mua sẵn vỏ sủi cảo, mà mua bột mì và nhân thịt đã băm sẵn, mua thêm một đống dầu muối tương giấm loại nhỏ nhất, sau đó chạy về khu đồ dã ngoại của trung tâm thương mại trước lúc đóng cửa, mua một cái bếp lò và một cái nồi.

“Nhiều đồ thế? Dùng để làm gì?” Vương Việt giúp xách một đống đồ, thái dương cũng đổ mồ hôi.

“Dùng để cắm trại,” Lư Nham lấy hai cái túi từ trong tay cậu qua, “Rồi, về khách sạn sửa soạn qua rồi lên đường.”

Một đống đồ vừa mua chất đầy cốp xe, may mà hai người không có hành lí gì mấy, chỉ có vài bộ quần áo để tắm đã vứt lên ghế sau, làm gối và chăn cho Vương Việt.

“Em thích.” Vương Việt quỳ trên ghế phụ nhìn Lư Nham sửa sang lại đồ đạc.

“Thích cái gì?” Lư Nham đóng cốp xe lại, lên xe.

“Thích ngồi trên xe lái đi khắp nơi, lái mãi, lái mãi, chỉ có hai ta,” Vương Việt ngồi xuống ôm gối, nhìn xe ngoài cửa sổ, “Đi ngang qua rất nhiều nơi, nhìn thấy người, không thấy người, đèn sáng lên, đèn tối đi…”

“Làm thơ đấy à.” Lư Nham cười, lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe, liếc mắt nhìn chỉ dẫn, rẽ vào đường ra khỏi thành phố, “Không nhìn ra em còn văn nghệ sĩ như thế.”

“Lúc nào chúng ta làm sủi cảo?” Vương Việt xoa mũi hỏi một câu.

“Thi nhân bình dân như này, anh mới thấy lần đầu đấy,” Lư Nham cười, “Anh lái một lúc, nửa đêm em đói bụng thì dừng lại ăn, thế nào?”

“Được,” Vương Việt sờ bụng, “Giờ vẫn đang no lắm.”

Lư Nham nhìn chằm chằm vào màn hình cạnh gương chiếu hậu, tuy rằng bên ngoài hắn trông rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn chẳng hề được thả lỏng, Bành Viễn có thực lực vật lộn với bên viện nghiên cứu, người của Bành Viên có khả năng trải rộng ở mọi nơi bọn họ đi qua.

Lư Nham vẫn luôn cố gắng không đi đường cao tốc, chỉ chọn con đường nhỏ, như vậy, nếu muốn theo dõi tình huống của bọn họ cũng sẽ khó khăn, cũng càng dễ dàng phát hiện ra tình huống bất thường trước, hắn cũng sẽ không dừng lại lâu ở một nơi, kể cả có bị phát hiện, cũng không thể để lại thời gian cho đối phương sắp xếp.

Những kế hoạch của hắn, Vương Việt đều không biết, chỉ coi cuộc chạy trốn này là một chuyến du lịch thực thụ, mọi thứ ngoài cửa sổ đều hấp dẫn chú ý của cậu.

Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt đang nằm nhoài ra cửa kính ngắm bên ngoài: “Em mệt không?”

“Cái gì? Không mệt,” Vương Việt quay đầu lại. “Sao lại hỏi em cái này?”

“Ban ngày ngủ tàm tạm một lúc như thế, tối lại lái xe, sợ em không chịu nổi.” Lư Nham nói.

“Không có cảm giác gì,” Vương Việt nhích về phía sau, gác chân lên đằng trước, “Em thích thế này lắm, có thể nhìn thấy thật nhiều thứ, trước kia em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày em có thể chạy khắp nơi như thế.”

“Đói bụng chưa?” Lư Nham cười hỏi.

“Vẫn chưa,” Vương Việt ấn bụng, “Giờ chắc chỉ để được chỗ cho ba cái sủi cảo, đợi tới lúc để được chỗ cho hai mươi cái thì em nói với anh.”

Lư Nham tìm một trạm xăng, đổ xăng, chẳng mấy chốc đã lái ra khỏi thành phố, xung quanh dần yên ắng đi.

Bởi vì trước đó có tuyết rơi, bầu trời đêm không mây, sao và trăng đều treo cao như thể bị rửa sạch, rắc đầy ánh bạc khắp đất.

Lư Nham tắt đèn xe đi, ánh trăng đủ để hắn nhìn rõ bốn phía, cũng có thể dễ dàng chê giấu hành tung hơn.

Vương Việt ngả người lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chạy tới lối vào thị xã gần nhất, cậu đã ngủ rồi.

Lư Nham không đi vào thị xã, dự trữ trên xe rất sung túc, trước lúc hết xăng, bọn họ có thể lái đi rất xa.

Vương Việt khá giỏi ngủ, giống như bổ sung năng lượng, chỉ cần không ai nói chuyện với cậu, yên lặng năm phút, là cậu có thể ngủ được.

Xe chạy như bay một mạch, đến hơn hai giờ đêm, Vương Việt nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

“Tỉnh rồi?” Lư Nham nhìn cậu.

“Ừ, đói tỉnh.” Vương Việt cười.

“Đợi,” Lư Nham nhìn qua xung quanh, “Tìm chỗ nào đó làm sủi cảo ăn.”

“Được,” Vương Việt duỗi eo, “Cứ tiếp tục thế này em sẽ biến thành người béo ú mất.”

“Với cơ sở này của em thì cũng hơi khó đấy.” Lư Nham lái xe vào một con đường nhỏ ở nông thôn, lái tiếp về phía trước một đoạn, tìm được một mảnh đất trống nhỏ sau sườn núi.

Nấu ăn giữa rừng núi hoang vắng không phải chuyện khó với Lư Nham, huống hồ giờ còn có cả bếp, hắn còn không cần suy nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất là nhóm lửa.

Cốp xe lắp thêm tấm phòng hộ của Thẩm Nam, có thể kéo ra biến thành một cái bàn ăn cơm dã ngoại, Lư Nham chuẩn bị xong bàn, chậc chậc vài tiếng, “Bàn ăn cơm dã ngoại chống đạn, cao cấp thật.”

“Để em giúp.” Vương Việt nhoài người lên lưng ghế sau.

“Em nhìn thôi là được rồi,” Lư Nham đổ bột mì và nước vào nồi, đặt lên bàn ăn cơm dã ngoại, hai tay thành thạo nhào bột, “Chốc nữa cho em một nắm bột mì để chơi.”

Sau khi nhào xong bột, Lư Nham vo một nắm bột mì đưa cho Vương Việt: “Chơi đi, chờ bột phải mất nửa tiếng.”

Vương Việt lấy bột mì tới, ngồi trên ghế sau nghiêm túc nắn qua nắn lại, vài phút sau, cậu xuống xe, duỗi tay tới trước mặt Lư Nham: “Tặng cho anh.”

“Đây là… cái gì?” Lư Nham nhận lấy cục bột trong lòng bàn tay cậu, nhìn cả buổi vẫn không nhìn ra được là cái gì.

“Con heo,” Vương Việt lại lấy cục bột về nặn nặn, “Kéo chân dài ra như này là nhìn ra được rồi nhỉ?”

“À,” Lư Nham nhìn, đây thật ra là một cục bột bị nhéo ra bốn cái góc, nhưng không hiểu sao hắn vẫn rất cảm động, “Tặng cho anh à?”

“Ừm, thích không?” Vương Việt nở nụ cười, “Không giống lắm.”

“Thích.” Lư Nham ôm chầm lấy cậu, xoa nhẹ mấy cái lên tóc cậu, “Cảm ơn em.”
*tự nhiên nghĩ tới hành vi đút cho nhau ăn trong McDonald’s của hai bạn Nham Nham và Phủ Phủ sẽ bị Thẩm Đông lên án rất kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.