Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)

Chương 51: Phiên ngoại duy nhất



“Em đến rồi,” Lư Nham ngồi xổm trên sân thượng tầng cao nhất của một khách sạn nào đó ở quảng trường trung tâm thành phố, lấy súng ra từ túi bên chân.

“Cậu ta hẳn là đang trên quảng trường,” Trong tai nghe là giọng Quan Ninh, “Nhưng người được phái ra giờ đều không thấy cậu ta ở đâu.”

“Biết rồi.” Lư Nham xoay người, đặt khẩu súng ở mép sân thượng, tìm kiếm qua ống nhòm từng tấc một.

Xung quanh quảng trường không có nhiều nhà cao tầng, độ cao của khách sạn này rất phù hợp, hơn nữa, mặt đối diện với quảng trường là một bức tường đá nước chảy, giờ đang là giữa trưa, tường đá nước chảy phản xạ lại ánh mặt trời, có thể che giấu người trên mái nhà rất tốt.

Lư Nham chậm rãi quan sát người xuất hiện lần lượt trong ống nhòm, ông lão ngồi bên cạnh đài phun nước, cô gái cười nói đi qua, một người mẹ dẫn theo con…

Một người trẻ tuổi ăn mặc kì quái.

Lư Nham dừng động tác.

Vương Việt.

22 tuổi.

Khống chế tinh thần (không rõ).

Phạm vi, mục tiêu (không rõ).

Dọn sạch tận gốc.

Không có ảnh chụp, không có tư liệu cặn kẽ tỉ mỉ.

Nhưng Lư Nham vẫn ngay lập tức chắc chắn được đây là người hắn muốn tìm.

Chiều cao, dáng người.

Và cả bộ trang phục kì quái của cậu ta.

Một cái áo choàng màu xám trắng tròng lên người, chất vải trông có vẻ là vải đay, rộng thùng thình hoàn toàn không có kiểu dáng gì, đứng ở đó như nghệ thuật gia đầu đường.

Mà càng khiến Lư Nham để ý, chính là người đi qua đi lại trên quảng trường rất đông, nhưng trong những người đang không ngừng đi qua cậu ta, lại không có một ai tò mò liếc mắt nhìn cậu ta dù chỉ một lần.

Tất cả mọi người đều đi ngang qua người cậu ta như thể không nhìn thấy.

Đây không phải là thành phố lớn mà người dân không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, trong một thành phố bình thường mà mấy bác gái nhảy quảng trường hôm nay chỉ cần trang điểm đậm hơn thôi cũng sẽ có người nhìn thêm mấy lần, vậy mà có một người mặc bao tải đứng giữa đường lại không bị ai nhìn.

Chuyện này không bình thường.

“Phát hiện mục tiêu,” Lư Nham đè lên tai nghe, “Khống chế tinh thần có thể là đang ở trạng thái kích phát, mấy người của chị… ngừng liên hệ đã.”

Lư Nham nói xong thì lấy micro ra tắt đi.

Người bị ngắm vào, vào đúng lúc này đã quay người lại.

Lư Nham nhíu mày, trong lòng đột nhiên chìm xuống.

Chỗ này cách rất xa quảng trường, vượt qua khoảng cách mắt thường có thể nhìn thấy, hơn nữa, tường nước phản ánh sáng và hàng rào che chắn sân thượng…

Mà Vương Việt bị hắn nhắm vào, cùng lúc quay người lại, ánh mắt đã nhìn thẳng vào hắn.

Vương Việt ở khoảng cách khoa trương này, dùng mắt thường hoặc là một cách gì đó khác, tìm chính xác được chỗ hắn ẩn nấp.

Lư Nham nhanh chóng cất súng, ngồi xổm sau hàng rào, một giây sau, hắn cất súng vào trong túi.

S chưa bao giờ thất thủ, hắn có kiên nhẫn, đối mặt với nhiệm vụ khó giải quyết, hắn có thể tốn thời gian mấy tháng để điều tra, hiểu biết, sờ thấu mọi thói quen của đối phương rồi mới tìm cơ hội ra tay.

Nhưng lần này, hắn lại quyết định từ bỏ.

Hắn không muốn chết, hắn muốn trở thành sát thủ S thất thủ nhiệm vụ trong truyền thuyết, chứ không muốn trở thành sát thủ S thất thủ nhiệm vụ xong lại còn ngỏm trong truyền thuyết.

Lối ra của công nhân nằm ở bãi đỗ xe mặt sau khách sạn, Lư Nham bước nhanh xuyên qua bãi đỗ xe, đi tới đường, xe hắn ở ngay phía trước.

Lúc chỉ còn cách xe có hơn mười bước, hắn dừng chân.

Nghệ thuật gia mặc bao tải đứng đầu đường Vương Việt, đang ngồi trên lối đi bộ phía trước xe hắn.

Súng lục bỏ túi phòng thân của Lư Nham trượt từ tay áo xuống tay, hắn cầm lấy súng.

Vương Việt quay mặt sang nhìn vào tay hắn, thứ lóe lên trong mắt không rõ là kinh hoàng hay là căng thẳng làm cho Lư Nham hơi bất ngờ.

Hai người đều im lặng, Lư Nham đứng tại chỗ, bên cạnh có người đi ngang qua, nhưng không ai liếc mắt nhìn hai người họ dù là một lần, hắn cảm giác mình như thể bị ngăn cách trong một không gian khác.

Vương Việt chậm rãi đứng dậy, đi hai bước về phía hắn, tay Lư Nham nắm súng nâng lên, họng súng nhắm thẳng vào ấn đường của Vương Việt: “Đứng yên.”

Hắn không tùy tiện nổ súng, hắn không phải người đầu tiên nhận nhiệm vụ, người trông có vẻ yếu đuối mong manh thậm chí còn có hơi tái nhợt gầy yếu này, trông như thể bất cứ người nào nhận nhiệm vụ trước đều có năng lực nhẹ nhàng giết chết.

Thế nhưng, tất cả mọi người đều thất bại.

“Anh muốn…” Vương Việt dừng lại, nhìn súng trong tay hắn, ánh mắt dời lên mặt hắn, “Giết tôi à?”

“Không phải tôi muốn giết cậu,” Lư Nham mở miệng, họng súng vẫn nhắm vào Vương Việt, ngón tay đặt trên cò súng đã đè lại, “Là có người muốn giết cậu, tôi chỉ là người phục vụ.”

“À,” Vương Việt đáp, vẻ mặt mê man như thể không hiểu ý của câu này, “Vậy vẫn là muốn giết tôi mà.”

Lư Nham không nói gì, hắn không biết nên nói gì, theo lí, một người có được tool hack nghịch thiên như vậy, lúc đối mặt với nguy hiểm không nên có phản ứng thần kì như thế này.

“Muộn một chút được không?” Vương Việt nhìn hắn, đột nhiên hỏi một câu.

“Cái gì?” Lư Nham ngây người, hắn rất ít khi giao lưu với đối tượng của nhiệm vụ, càng không một ai ở dưới tình huống này, nói ra thỉnh cầu như vậy.

“Tôi muốn…” Vương Việt chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng búng tay một cái, một cơn gió đột nhiên thổi tới từ sau Lư Nham, cành cây và lá cây trên đỉnh đầu lay động theo, vang lên xào xạc, rất lâu sau mới yên tĩnh trở lại, Vương Việt ngẩng đầu lên, “Nhìn xem bên ngoài trông thế nào.”

Cánh tay đang giơ lên của Lư Nham chậm rãi buông xuống, súng vô dụng, nhiệm vụ lần này của mình, nếu như không có kì tích xuất hiện thì có lẽ là chết chắc rồi.

Tuy hắn vẫn chưa từ bỏ, nhưng lại không có manh mối nên làm gì bây giờ.

Chỉ là đột nhiên hối hận vì mình đã không để lại bức di thư ở chỗ nào đó, cũng chưa kịp thực hiện giấc mộng làm màu là viết một cuốn sách “Sát thủ S, nhân sinh không tầm thường”, đã có khả năng búng tay một cái tan thành sương khói…

Vương Việt vẫn đang ngẩng đầu nhìn trời, trông hoàn toàn không hề bố trí phòng vệ với Lư Nham và súng trên tay hắn.

Lư Nham nhìn chằm chằm cậu ta trong chốc lát, sau khi động não hai lần, hắn hỏi Vương Việt một câu: “Nhìn xem bên ngoài?”

“Ừ,” Vương Việt đáp, cuối cùng cũng không ngẩng đầu nữa, tầm mắt rơi xuống mặt hắn, “Một ngày thôi cũng được.”

Lư Nham muốn nói cậu đã đi lang thang ngoài này nửa tháng rồi, còn chưa đủ một ngày sao.

Nhưng hắn không dám làm vậy, hắn cắn nhẹ môi: “Tôi dẫn cậu đi xem, muốn đi không.”

“Thật?” Hai mắt Vương Việt rõ ràng là sáng ngời lên.

“Cậu muốn xem cái gì, muốn đi đâu, tôi đều có thể dẫn cậu đi.” Lư Nham nói.

“Thật à?” Vương Việt có vẻ như không thể tin nổi, hỏi lại lần nữa.

“Ừ,” Lư Nham cất khẩu súng đi, biểu hiện trông ngây thơ mà còn có vài phần ấu trĩ của Vương Việt trước mắt làm hắn có một khoảnh khắc hoài nghi về việc quyết định này của mình có cần thiết hay không, hắn chỉ lên xe mình, “Đầu tiên lên…”

Còn chưa nói hết câu, Vương Việt đột nhiên đã lùi ra sau vài bước, vẻ mặt hưng phấn và bất ngờ trước đó biến mất, cậu ta hoảng sợ nói: “Bọn họ đến… bọn họ đến…”

“Bọn họ nào?” Lư Nham nhanh chóng nhìn xung quanh, trên đường đâu đâu cũng lộ ra yên lặng lười biếng đặc biệt của buổi trưa, hắn không thấy điều gì khả nghi.

“Bọn họ đến… tôi không muốn… quay về…,” Vương Việt lùi lại tới bên cạnh xe, ngồi xổm xuống, cả người cố hết sức cuộn tròn lại, cảm giác như muốn nhét mình vào dưới xe.

Nhưng cùng với hoảng sợ thất thố của Vương Việt, Lư Nham lại nhận ra không khí quanh mình bắt đầu thay đổi.

Như có gió thổi qua, rồi lại không cảm giác được gió.

Nhưng không khí rõ ràng là có dao động, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được xúc cảm lúc không khí nhẹ nhàng xẹt qua da vì một chấn động nào đó.

Lá cây trên đỉnh đầu phát ra tiếng sàn sạt.

Lư Nham ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lá cây đang… run rẩy.

Giống như gió thổi qua ruộng lúa, run rẩy chậm rãi từ lá cây trên đỉnh đầu lan ra bốn phía.

“Lên xe,” Lư Nham tiến lên nắm lấy cánh tay Vương Việt, Vương Việt rất gầy, vừa nắm  vào, Lư Nham cảm thấy mình chỉ cần hơi dùng sức là có thể cứ thế nắm gẫy tay Vương Việt, hắn mở cửa xe ra, đẩy Vương Việt vào xe, hỏi một câu, “Bọn họ tới từ chỗ nào?”

Vương Việt cúi đầu bị đẩy lên ghế phụ, nghe thấy Lư Nham hỏi, cậu ta không trả lời.

“Từ chỗ nào!” Lư Nham hỏi lại lần nữa.

Vương Việt ngẩng đầu lên: “Lái về phía trước là được.”

Giọng nói của cậu ta rất lạnh lùng, biểu cảm trên mặt cũng đã hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt hơi mê man ngây thơ trước đó đã biến mất, Lư Nham vì chuyển biến thần kì này mà lạnh toát từ sống lưng ra cả người, nhưng vẫn nhanh chóng vòng qua nhảy lên xe.

Xe lái ra khỏi con phố, rẽ vào dòng xe cộ trên con đường chính bên ngoài.

Vương Việt vẫn không hề nói lời nào, nhìn chằm chằm phía trước, Lư Nham cũng im lặng lái xe, lái theo mấy con đường đông đúc nhất của thành phố, vòng qua vòng lại một lần trên đường trên không, lại vẫn chẳng hề phát hiện ra gì bất thường.

Vòng vèo gần được hai tiếng, Lư Nham cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi một câu: “Cắt đuôi được bọn họ chưa?”

“Cắt được lâu rồi,” Vương Việt nói, giọng điệu lạnh lùng tới mức không có lẫn cảm xúc gì.

“…Vậy sao cậu không nói,” Lư Nham hơi bực bội, “Tôi vòng vèo nửa thành phố như thằng ngu, đổi là người khác đã lạc đường lâu rồi.”

“Không phải giờ anh mới hỏi à,” Vương Việt trả lời rất bình tĩnh, “Tôi tưởng anh đang dẫn cậu ta đi xem bên ngoài trông thế nào.”

“Cậu ta?” Lư Nham ngây người, “Ai?”

“Không ai cả,” Vương Việt cười, dựa ra lưng ghế, giọng hơi suy yếu nói một câu, “Mệt, tôi… ngủ một lúc…”

Chưa chờ cho Lư Nham nói tiếp, cậu ta đã nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, mấy giây sau đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Lư Nham dùng khóe mắt chú ý động tĩnh của Vương Việt, nhịp thở rất vững, cũng rất đều, phân biệt người giả vờ ngủ và người ngủ thật ra rất dễ, cho dù cố tình khống chế nhịp thở, vẫn sẽ có khác biệt rất nhỏ.

Vương Việt hẳn là ngủ thật rồi.

Lư Nham lỏng chân ga, nếu như hắn dùng “dẫn cậu đi xem bên ngoài” để tranh thủ thời gian, giờ có lẽ chính là cơ hội tốt để thoát thân hoặc là… ra tay.

Nhưng ngay lúc tay hắn rời khỏi vô lăng, Vương Việt đột nhiên mở mắt ra: “Chúng ta đi đâu?”

Nhịp thở Lư Nham hơi dừng lại, hắn lấy tay ấn còi, thả tay về vô lăng: “Cậu muốn đi đâu?”

“Tôi…” Vương Việt tựa đầu vào cửa xe, suy nghĩ cả buổi vẫn không nói gì.

Lư Nham để ý từng thay đổi nhỏ trong động tác và ánh mắt của Vương Việt, sau “giấc ngủ” vài giây, Vương Việt lại trở về trạng thái mê man ngây ngô trước đó.

“Đi…,” Xe xóc một cái vào ổ gà, đầu Vương Việt va mạnh lên cửa xe, cậu ta cau mày ôm đầu, “Nhà anh đi.”

Lư Nham giảm tốc độ xe: “Nhà tôi?”

“Ừ, anh có nhà không?” Vương Việt hỏi, “Ai cũng có nhà, tôi muốn nhìn xem nhà là thế nào?”

Nhà.

Lư Nham không nói gì

Hắn có nhà không? Đâu là nhà hắn?

Nếu như không phải Vương Việt đột nhiên đưa ra yêu cầu này, Lư Nham trước giờ vẫn chưa từng nghĩ, nhà mình ở chỗ nào.

“Tôi không có nhà,” Lư Nham nói, nhìn chỉ dẫn, rẽ vào một ngã rẽ, “Cậu còn muốn đi chỗ nào khác không?”

“Sao lại không có nhà?” Vương Việt không tin lắm, “Ai cũng có nhà mà, không có nhà thì anh ngủ ở đâu.”

“Nếu nói như cậu… tôi có chỗ ngủ, có nhiều lắm,” Lư Nham cười, “Cậu thích phong cách gì…”

“An toàn,” Vương Việt ngắt lời hắn, nói rất nhanh, rũ mắt xuống nhìn tay mình, “An toàn, càng an toàn càng tốt… Là nhà rất an toàn, có không.”

“Có.” Lư Nham giẫm chân ga, xe tăng tốc lái về phía trước.

Vương Việt muốn đi xem “nhà an toàn”, điều này rất phù hợp với ý nghĩ của Lư Nham, hắn có thể đoán được, ngoài người giao nhiệm vụ cho Quan Ninh, vẫn còn có người khác đang tìm Vương Việt.

Nhưng hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn dẫn mục tiêu đi khắp cả thành phố, không vứt nổi cũng không làm nổi, không cẩn thận còn có thể toi mạng trước, cho nên tìm một chỗ an toàn để ở rồi chậm rãi nghĩ cách là kế hoạch của hắn.

Nửa tiếng sau, xe chạy tới trước một kho hàng ở bến tàu cũ, Lư Nham xuống xe, mở cửa kho hàng ra, chạy xe vào trong kho.

“Nhà anh to vậy à,” Vương Việt mở cửa xuống xe, đứng bên cạnh xe nhìn đông ngó tây một lúc, “Tối quá.”

“Đến đây, ở trong sáng, có đèn,” Lư Nham vẫy tay, dẫn Vương Việt đi vào bên trong, “Đây là… sân nhà tôi.”

“Ồ.” Vương Việt gật đầu.

Trong kho hàng rất tối, Vương Việt nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau hắn.

Đi được vài bước, Vương Việt duỗi tay nhẹ nhàng kéo tay áo Lư Nham lại.

Lư Nham dừng lại, động tác này của Vương Việt lộ ra vẻ cẩn thận làm hắn rất bất ngờ, hắn trở tay ra sau nắm lấy tay Vương Việt, dẫn cậu ta đi về phía trước: “Không nhìn rõ à?”

“Ừ,” Tay Vương Việt hơi run lên, “Cứ đá phải đồ, sân nhà anh bừa quá.”

Bàn tay Vương Việt cũng rất gầy, nắm trong tay sẽ làm người ta có cảm giác mềm lòng khó hiểu.

“Bừa mới an toàn, có người tiến vào phải ngã mấy cái, còn dùng tốt hơn cả máy báo nguy hiểm.” Lư Nham nói.

Đi tới trước căn phòng nhỏ cuối kho hàng, Lư Nham thả tay ra, chuẩn bị tìm chìa khóa,  nhưng Vương Việt lại rất cẩn thận nắm lấy tay hắn.

Lư Nham hơi do dự, dùng một tay mở cửa, bật đèn trong phòng lên.

“Bé vậy,” Vương Việt nhìn rõ tình hình trong phòng xong thì nói một câu, thả tay Lư Nham ra, “Còn bé hơn cả phòng tôi.”

“An toàn,” Lư Nham nhìn lướt qua trong phòng vài lần, mọi thứ đều như ban đầu, “Đây là chỗ ngủ an toàn nhất của tôi.”

Vương Việt đứng trong phòng một lúc, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rồi lại nằm bò ra bàn.

Lư Nham lấy gói thuốc lá từ trong túi ra: “Tôi muốn hút thuốc.”

“Hả?” Vương Việt quay đầu lại nhìn hắn.

Lư Nham lắc gói thuốc lá, đi ra khỏi căn phòng, đứng ngoài cửa châm thuốc, hút.

Tình huống hiện giờ làm hắn không biết phải tiếp tục thế nào.

Vương Việt tạm thời không có ý định tấn công hắn, nhưng hắn muốn thoát thân lại cũng không dễ, vừa nãy ở trên xe, mình mới hơi có ý định ra tay, thậm chí vẫn chưa phát ra bất cứ âm thanh nào, Vương Việt đã đột nhiên tỉnh lại.

Kể cả có là trùng hợp, Lư Nham cũng không có khả năng mạo hiểm lần nữa.

Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, thời gian chậm trễ càng lâu, khả năng xuất hiện nguy hiểm sẽ càng cao.

Lư Nham rít một hơi, nếu nói theo thời gian tồn tại, mình đã trâu bò lắm rồi, nhưng lại không thể nào phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt…

“Anh ghét tôi à?” Giọng Vương Việt vang lên từ phía sau.

“Không ghét,” Lư Nham ngậm thuốc lá, quay đầu lại, Vương Việt vẫn đang nhoài ra bàn, nghiêng mặt nhìn hắn, “Trước lúc nhận nhiệm vụ tôi cũng không biết cậu.”

“Vậy sao anh lại… vẫn luôn muốn vứt tôi đi,” Vương Việt đứng lên chậm rãi đi tới sau hắn, “Còn vẫn luôn muốn giết tôi?”

Lư Nham không nói gì, một luồng hơi lạnh nhanh chóng bốc lên từ dưới chân, trong nháy mắt đã lan ra toàn thân.

Khống chế tinh thần.

Lư Nham đột nhiên nhận ra, mình đã lý giải từ này quá phiến diện.

Vương Việt biết hắn đang suy nghĩ gì.

“Anh rất tốt,” Vương Việt cúi đầu, nhìn tay mình, “Lần đầu tiên có người dắt tôi đi như thế.”

“Không phải vì cậu nói là cậu không nhìn rõ à.” Lư Nham nói.

“Ừ,” Vương Việt ngẩng đầu lên, “Anh còn dẫn tôi về nhà nữa.”

“Đây là chỗ ẩn náu,” Lư Nham ném tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt, “Nếu cậu muốn một chỗ an toàn, chỗ này rất an toàn.”

“Đúng vậy,” Vương Việt xoay người đi tới ngồi xuống mép giường, lắc lư chân, “Tôi muốn vẫn mãi được ở đây.”

Lư Nham không nói gì, nhìn Vương Việt, hắn không thể nào khống chế tư tưởng của mình, hắn cảm thấy Vương Việt nhất định có thể nghe thấy tiếng than khóc vạn mã lao nhanh rung trời lở đất trong lòng mình.

“Vì sao?” Lư Nham vào phòng, đứng trước mặt Vương Việt.

“Bởi vì…. Bởi vì….” Vương Việt nhíu mày, giọng nhỏ đi, “Bởi vì tôi sợ, bọn họ sẽ tìm được tôi, tôi không muốn về… anh có thể… có thể bảo vệ tôi…”

“Cậu đã siêu đẳng thế rồi còn sợ gì nữa,” Lư Nham lại châm điếu thuốc, “Cậu cảm thấy một người chỉ lén lút nghĩ ngợi cái gì thôi cũng sẽ bị cậu biết được rõ ràng, lại có thể bảo vệ cậu?”

“Bởi vì tôi không hiểu gì cả,” Vương Việt nhíu mày, tay nắm chặt lấy ga trải giường, “Tôi không biết đường, không biết phải đi nơi nào, không biết nên làm gì bây giờ…”

Lư Nham không nói gì, im lặng hút thuốc.

Vương Việt cũng không nói nữa, chỉ là ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào hắn.

Lư Nham hút xong một điếu thuốc, bắn tàn thuốc ra ngoài cửa.

“Anh trông rất đẹp.” Vương Việt đột nhiên nói.

Lư Nham ngây người: “Cảm ơn.”

“Anh mang theo tôi được không?” Vương Việt lại nói.

Không được.

Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Lư Nham, hắn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Vương Việt: “Cậu biết tôi đang nghĩ gì đúng không?”

“Được không?” Vương Việt nhảy xuống giường, đứng trước mặt hắn nhìn hắn.

“Không được.” Lư Nham nhìn vào hai mắt Vương Việt.

Trong mắt Vương Việt ánh lên vẻ mong đợi, nhưng cho dù có bất cứ khả năng nào đi nữa, hắn cũng không muốn ở cạnh một nhân vật nguy hiểm như vậy.

“Được không?” Vương Việt yên lặng nhìn hắn, tiếp tục hỏi lại.

Cậu là máy đọc lại đấy à?

Hai mắt Vương Việt rất to, con ngươi rất đen, cũng rất sáng, Lư Nham có thể nhìn thấy chính mình trong ánh mắt cậu ta.

“Được không?”

Nếu nói không được, liệu có bị giết chết không?

“Được không?”

Trong ánh mắt Vương Việt không có bất cứ cảm xúc gì làm người ta cảm thấy nguy hiểm, đơn thuần, mà sáng ngời.

“Được không?”

Con ngươi đen như vậy rất hiếm thấy, trông giống như một hồ nước sạch sẽ, trong vắt…

“Được không?”

Không, không phải hồ nước, càng giống như là một đầm nước sâu, có thể nhìn thấy bóng mình rõ ràng, trong cơn hoảng hốt sẽ có ảo giác như muốn chúi đầu xuống.

“Được không?” Vương Việt hỏi khẽ.

“Được.” Lư Nham nói.
*Cái cần là phần kế hoạch nhốt Phủ Phủ và xóa trí nhớ của Nham Nham và Thẩm Nam thì tác giả không thèm viết <(`^´)> Nhưng cũng đành vậy, kết thúc câu chuyện về sát thủ thiếu nghị lực trong truyền thuyết và mục tiêu của ảnh. Làm bộ này hoàn toàn là ngoài kế hoạch, gõ xong bộ Biểu đệ rồi mới nghĩ chẳng nhẽ up hai bộ huynh đệ niên hạ liên tục, thế là mới quyết định làm bộ này. Nhưng cái chính vẫn là vì Nham Nham và Phủ Phủ quá đáng yêu UwU, Phủ Phủ đáng yêu nhất luôn, muốn bế Phủ Phủ về nuôi ( ̄ε ̄ʃƪ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.