Chết! Sập Bẫy Rồi

Chương 14



Kịch bản

Có nói thêm nữa cũng chỉ tổ làm tăng huyết áp, tuy rằng đã uống thuốc trợ tim, nhưng giờ thuốc giả tràn lan nhan nhản, tôi quyết định tốt nhất là ‘mắt không thấy, tim không mệt’, hắn thích theo cứ theo, thích cười cứ cười, nhất quyết không thèm để tâm tới, cứ coi như hắn là khói xe ô tô thôi.

Tôi tiếp tục vác bụng đi bộ, ánh hoàng hôn trải dài trên con đường, người đi vội vã, gió thổi hây hây, đèn hai bên đường dần dần được bật lên. Giận dỗi trong lòng cũng từ từ tiêu tán, thay vào đó là cảm giác thê lương trong buổi chiều tà. Tuy không quay đầu lại, nhưng tôi biết Tống Tử Ngôn đang theo sau mình, lúc nào cũng bảo trì cự ly ba mét. Tôi dừng hắn cũng dừng, tôi đi hắn cũng đi, tôi nhanh hắn cũng nhanh, tôi chậm hắn cũng chậm.

Im lặng, nhưng vẫn đi theo tôi giữa phố xá đông người, không nhanh, không chậm, không tức giận, vừa nghĩ tới, tự nhiên trong lòng nhất thời nổi lên một cảm giác kỳ quái.

….Bỗng dưng thấy mình như chó được hắn dắt đi dạo…

Tôi nhìn xung quanh rồi chật vật lê thân tới bồn hoa bên cạnh quảng trường, ngồi xuống, đúng là rất mệt, cảm giác như cả người bị rút lại, thức ăn trong dạ dày xông lên đến tận miệng, tôi duỗi rộng hai chân, ngửa người ra sau như đang nửa nằm nửa ngồi. Lia mắt nhìn chung quanh, lần này Tống Tử Ngôn không đi theo. Đúng là may quá, tôi mau mắn rút ví ra kiểm lại tiền. Giờ đã hết xe bus rồi, chỉ còn cách bắt taxi về, trường tôi cách khu trung tâm thành phố khá xa, tới lúc trả tiền taxi cho tài xế xong thì chỉ có nước gặm màn thầu, uống nước sôi cầm hơi mất.

Đúng lúc ấy, một luồng gió lạnh thổi qua, cuốn theo mấy chiếc lá rụng bay xuống trước mặt, cảm giác thê lương tăng thêm bội phần.

Đương lúc thê lương, đầu đau nhói lên một cái như có cái gì đập vào! Trên mặt đất là một lọ thuốc đang lăn lăn, trên nhãn có đề ba chữ: thuốc tiêu thực!

Tôi ngẩng đầu lên, lại là tên Tống Tử Ngôn âm hồn bất tán.

Hồi còn học cấp 3 rất mê xem Hoàn Châu Cách Cách, nhưng trong phim có một đoạn tôi không hiểu nhất. Đó là lúc Hoàng A Mã đánh mắng Tiểu Yến Tử, sau lại cho người đưa tặng kim sang dược trân quý, nói mấy câu chẳng được tính là dễ nghe, thế mà Tiểu Yến Tử lại khóc sướt mướt. Tôi vẫn nghĩ đây là chi tiết vô lý nhất, giờ đi dỗ dành người ta thì chi bằng trước đó đừng có đánh, giờ thấy cảm động như thế sao không nhớ tới lúc sợ hãi đau đớn khi phải chịu đòn a. Chuyện này đã từng được đem ra làm đề tài khẩu chiến thâu đêm của ký túc xá, rốt cuộc tôi chiến thắng một cách rất vẻ vang.

Sách lược dùng gậy đánh người rồi lại cho kẹo [1] đối với tôi cũng vô dụng mà thôi, huống chi cái này còn chả phải là kẹo!

Mà cái quan trọng nhất là, kẻ trước mặt đây chính là thủ phạm khiến tôi sắp phải khuynh gia bại sản!

Những người quen tôi đều biết, chỉ cần là chuyện liên quan tới tiền, nhất định tôi sẽ biến thành nhím.

Bởi thế, tôi gạt phắt ấn tượng đầy quyền uy của Tống Tử Ngôn trong đầu, liếc nhìn lọ thuốc trên mặt đất, hếch mũi lên trời hừ một tiếng rồi quay ngoắt đầu sang chỗ khác.

Tống Tử Ngôn làm như không thấy biểu tình hờn dỗi của tôi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, rồi hạ giọng nói: “Tối nay tôi bận nhiều việc lắm.”

Hừ, anh vội thì có liên quan gì tới tôi…

“Có nhiều việc phải làm cho xong.”

Cho cái đồ tai họa nhà anh mệt chết đi..

“Cô vốn là sinh viên của tôi, giờ lại là nhân viên.”

Thế sao anh còn hại tôi thế hả?!

“Trời lại tối thế này rồi.”

Nhờ anh ban cho đấy!

“Vốn dĩ tôi muốn bớt chút thời gian đưa cô về trường, nhưng cô đã không chịu nhận tấm lòng của tôi thế thì…” Hắn lắc đầu tiếc nuối, đứng dậy bước đi.

Nhận tấm lòng của anh chắc chắn tương lai sẽ chết rất thảm!

Hở? Đợi đã, đưa tôi về á?! Tôi vội vàng đứng lên, quay người tí tởn chạy đuổi theo, cười hớn hở như ong thấy mật, như ruồi thấy sh*t: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc!”

Hắn quay đầu lại, nhìn tôi nghi hoặc: “Có chuyện gì thế?”

Tôi lập tức chạy lại nhặt lọ thuốc còn nằm lăn lóc trên mặt đất, cẩn thận dùng tay áo chùi sạch đất bám trên lọ, cầm bằng cả hai tay, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nói: “Tổng giám đốc một ngày bận trăm công ngàn việc mà còn quan tâm tới sức khỏe của nhân viên như thế, khiến em vô cùng cảm động!”

Hắn nhíu mày: “Nhưng lúc nãy có người không nghĩ như thế.”

“Có người thế à?!” Tôi mặt dày trừng mắt quát to: “Trên thế giới này lại có người không biết tốt xấu, vô tâm vô phế vậy sao?!”

“Không biết tốt xấu, vô tâm vô phế?” Hắn chậm rãi nhắc lại từng chữ, miếng cong lên thành nụ cười: “Nói rất hay.”

Tôi gật đầu lia lịa: “Cái ấy em đã giác ngộ được rồi, nhưng vẫn còn chưa hiểu lắm, chi bằng tổng giám đốc từ từ chỉ dạy thêm cho em trên xe?”

Hằn nhìn tôi một lát, thấy cái miệng cười của tôi đã sắp rút gân, mới chậm rãi xoay người đi. Tôi thấp thỏm đứng yên tại chỗ, thế này thì rốt cuộc là có đưa tôi về không hả? Rốt cuộc tôi có nên đuổi theo hay không?

Đang tính toán phân vân thì tiếng hắn đã vang lên: “Chẳng lẽ còn muốn tôi lái xe tới đây đón cô à?”

Tôi ngay lập tức tuân lệnh, chạy vội theo Tống Tử Ngôn…

Lúc về tới ký túc xá đã khuya lắm rồi, đành phải kêu cô ở dưới lầu ra mở cổng cho đi vào. Một cước đá văng cửa phòng, tôi chẳng còn đủ sức mà đi đánh răng rửa mặt nữa, lăn ngay lên giường nằm, mệt xác, mệt tim quá à!

Mấy đứa cùng phòng còn chưa ngủ, đứa nào cũng dán mắt vào màn hình chiến đấu hăng hái, Tiêu Tuyết không thèm đếm xỉa tới tôi, nói: “Tần Khanh, tuần sau chuẩn bị kịch bản đi.”

Tôi vẫn nhắm nghiền hai mắt: “Kịch bản gì?”

“Tiết muc đặc biệt cho ngày mùng một tháng năm, mỗi lớp phải có một tiết mục, lớp chúng ta đăng ký diễn kịch, phòng chúng ta phụ trách kịch bản.”

“Thế dựa vào cái gì mà bắt tao viết kịch bản hả?”

Nó thản nhiên đáp lại tỉnh bơ: “Đây là kết quả sau khi đã mọi người bàn bạc và thống nhất.”

Tôi trừng mắt nhìn mấy đứa con gái không biết thẹn là gì, cái được gọi là kết quả sau khi mọi người bàn bạc chỉ đơn giản là đứa nào cũng chối đây đẩy, rồi đổ vấy hết lên cái đứa không có mặt lúc đó là tôi đây. Tôi nghiến răng nói: “Không viết! Chúng mày không thấy tao nhọc như xác chó chết queo đấy à?! Chúng mày có còn lương tâm không hả, để chó ăn hết rồi hả?!”

Tiêu Tuyết vẫn thản nhiên: “Lương tâm bọn tao mày đã ăn hết rồi đó, giờ lương tâm mày lớn thế thì đi phục vụ nhân dân đi!”

Tự mang đá thả vào chân mình, rốt cuộc tôi cũng lãnh hội được rồi.

Hôm sau, vì đã uống Cường Hiệu Cứu Tâm Hoàn, tôi vô cùng bình tĩnh tới công ty. Mới ngồi xuống, băng vệ sinh tỷ tỷ đã đưa qua một miếng băng vệ sinh trắng trắng.

Mặc dù đã ngồi vững, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi, giọng tôi vẫn hơi run run: “Đây…đây là gì ạ?”

Chị ta nói: “Đây là số di động giám đốc Triển bên bộ phận khai thác kỹ thuật bảo đưa cho cô.”

Tôi cầm miếng băng nhìn một cái, há, trên đó quả nhiên có một dãy số viết bằng bút mực. Hóa ra miếng băng này cũng có công dụng thay thế được cho giấy, một thứ đa dụng, băng vệ sinh tỷ tỷ, chị thực sự đã được quán triệt quá triệt để rồi! Nhưng giám đốc Triển là ai? Sao lại đưa số di động cho tôi? Không lẽ…không lẽ…

Mặc dù tôi cũng tự biết mình rất là xuất sắc, nhưng không ngờ bản thân mình lại đào hoa tới như vậy.

Nhất thời đỏ mặt lên.

Tôi vẫn hay mơ mộng về một câu chuyện tình công sở, nhất là với giám đốc Triển lấp lánh ánh vàng kia, khiến tôi vừa nghe thấy thôi đã có cảm giác tim đập loạn lên. Mơ tưởng vẩn vơ hết cả buổi sáng, tới giờ ăn cơm trưa tôi cũng chẳng để ý bị người khác xa lánh, bưng khay cơm mà người cứ nhẹ lâng lâng.

Vừa ngồi xuống đã thấy Tóc Vàng đi tới.

Tôi kêu: “Ôi trời, tới vừa đúng lúc, tôi đang tìm cậu đây.”

Trong mắt cậu nhóc phát ra tia vui mừng: “Tìm tôi? Có phải tối nay muốn tới nhà tôi không hả?”

Em trai Tóc Vàng! Cuộc sống của em rốt cuộc chán tới mức nào mà thành người như thế này, lại còn cố chấp quyết kéo người khác tới nhà coi phim kinh dị mới được là như thế nào hả hả hả!

Nhưng mà vẫn có việc phải hỏi nên thái độ của tôi hãy còn rất hữu hảo: “Chuyện đó thì…chúng ta nói sau đi, giờ tôi hỏi cậu người này trước đã.”

“Ai?”

———————————————–

Ai? Anh là ai, bé Triển hay anh Ngôn? *ngêu ngao hát*

[1] Dùng gậy đánh người rồi lại cho kẹo: như câu “vừa đánh vừa xoa” thôi, nhưng vì đoạn sau có so với kẹo nên đành để nguyên câu gốc ;_;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.