Chết Trước Hoàng Hôn

Chương 6



TÔI Ở NHÀ SUỐT BA HÔM SAU ĐÁM TANG CỦA bà. Như thế là quá lâu, tôi cần phải quay trở lại công việc. Nhưng tôi luôn giữ cho tâm trí bận rộn với suy nghĩ về những việc phải làm, hay tôi tự nhủ mình phải thế. Tôi đã dọn phòng của bà. Arlene tình cờ ghé qua nên tôi nhờ chị giúp một tay, căn bản tôi chẳng thể ở một mình với những đồ vật của bà, tất cả đều quá đỗi thân quen, thấm đẫm mùi hương riêng biệt chỉ có ở bà: mùi phấn rôm Johnson và mùi thuốc Campho-Phenique.

Vậy là Arlene giúp tôi thu gói tất cả mọi thứ để mang đến trung tâm quyên góp đồ cứu nạn. Mấy ngày trước ở Bắc Arkansas đã xảy ra lốc xoáy, và chắc hẳn một ai đó mất tất cả mọi thứ có thể dùng hết đống quần áo này. Bà nhỏ và mỏng người hơn tôi, thêm nữa gu ăn mặc lại khác hoàn toàn nên tôi cũng chẳng màng đến bất kỳ thứ nào của bà, trừ những món trang sức. Bà không đeo nhiều nữ trang, nhưng món nào bà đeo cũng đều là đồ thật và vô giá đối với tôi.

Thật không tưởng tượng nổi đống đồ bà đã xoay xở để tống được vào phòng. Tôi thậm chí còn chưa dám nghĩ tới những thứ bà cất trên gác mái: tôi sẽ xử lý chúng sau vậy, có lẽ vào mùa thu, khi căn gác không đến nỗi lạnh khôn thấu và tôi cũng đã có đủ thời gian để suy nghĩ.

Tôi có lẽ đã vứt đi nhiều thứ hơn cần thiết, nhưng làm thế lại khiến tôi thấy mình mạnh mẽ và hiệu quả hơn rất nhiều, vậy là tôi lại càng quyết liệt hơn nữa trong việc này. Arlene gấp và đóng gói đồ, chỉ để riêng ra giấy tờ và ảnh, thư từ, hóa đơn cùng những tấm séc đã bị hủy. Bà tôi cả đời chẳng bao giờ dùng thẻ tín dụng, cũng chưa từng mua được thứ gì đúng lúc cả, thành ra, cầu Chúa phù hộ bà, chuyện này làm việc dọn dẹp dễ thở hơn nhiều.

Arlene hỏi tôi về chiếc xe của bà. Nó được mua từ năm năm trước nhưng chưa đi được nhiều lắm. “Em sẽ bán xe em và giữ lại chiếc này chứ?” chị hỏi. “Xe của em mới hơn, nhưng nó nhỏ quá.”

“Em chưa nghĩ đến chuyện này,” tôi đáp. Và tôi nhận ra mình không thể nghĩ thêm về chuyện này, công việc dọn dẹp phòng ngủ của bà là điểm tới hạn cho khả năng hoạt động của tôi trong ngày hôm nay rồi.

Đến cuối buổi chiều, căn phòng ngủ đã chẳng còn lại dấu vết gì của bà nữa. Arlene giúp tôi lật tấm nệm lại và tôi dọn lại giường cho khác hẳn cung cách thường ngày. Đó là một chiếc giường bốn cọc kiểu cổ khắc chạm hình hạt gạo. Tôi luôn nghĩ rằng phòng ngủ của bà thật đẹp, và tôi sực nghĩ ra bây giờ nó đã là của tôi rồi. Tôi có thể chuyển đến một phòng ngủ rộng hơn với buồng tắm riêng trong phòng thay vì phải dùng buồng tắm ở hành lang.

Đột nhiên, tôi chợt cảm thấy đó chính là điều mình muốn làm. Nội thất tôi đang dùng trong phòng ngủ đều là đồ được chuyển từ nhà cũ đến sau khi ba mẹ tôi mất, và chúng là đồ trẻ em; nữ tính thái quá, phần nào gợi nhớ đến búp bê Barbie và các bữa tiệc ngủ.

Nói như thế không có nghĩa là tôi từng tổ chức, hay từng được tham gia, nhiều bữa tiệc ngủ.

Không, không, không, tôi sẽ không để mình rơi vào cái bẫy cũ rích đó.

Tôi đang sống với con người thật của mình, có cuộc sống của mình và tôi có thể tận hưởng mọi thứ; chỉ cần những niềm vui nho nhỏ cũng giúp tôi vững bước.

“Có lẽ em sẽ chuyển vào phòng này,” tôi nói với Arlene trong lúc chị buộc chặt một cái hộp.

“Như thế không quá sớm ư?” chị hỏi. Chị đỏ bừng mặt khi nhận ra giọng mình hơi mang vẻ chỉ trích.

“Thà em sống ở đây còn hơn là cứ ở tận phía bên kia hành lang mà nghĩ ngợi về căn phòng trống này,” tôi đáp. Arlene ngẫm nghĩ một hồi, cúi xuống cạnh chiếc hộp các tông cùng cuộn dây trên tay.

“Chị hiểu,” chị đồng ý, gật mái đầu tóc đỏ.

Chúng tôi chuyển hộp các tông vào xe của Arlene. Chị đã tốt bụng đề nghị mang đống hộp này đến trung tâm quyên góp trên đường về nhà, và tôi hết sức biết ơn đón nhận lời gợi ý của chị. Tôi không muốn có ai nhìn mình với vẻ thấu hiểu và thương cảm khi tôi đem cho quần áo, giày dép và váy ngủ của bà.

Khi Arlene chuẩn bị đi, tôi ôm lấy chị mà thơm lên má, khiến chị nhìn tôi chằm chằm. Đó là những cử chỉ vượt quá cái ranh giới bạn bè mà chúng tôi vẫn có tính cho đến tận giờ. Chị cúi đầu xuống và trán chúng tôi khẽ chạm vào nhau.

“Cô ngốc này,” chị nói trìu mến. “Em phải sớm ghé qua chỗ bọn chị nhé. Lisa đang mong em quay lại trông trẻ đấy”

“Chị nhắn với nó là dì Sookie gửi lời thăm nhé, cả với Coby nữa.”

“Chắc chắn rồi.” Và Arlene bước về phía xe, mái tóc đỏ xổ tung thành những ngọn sóng trên đầu, thân hình nở nang khiến bộ đồ phục vụ bàn làm tôn lên rất nhiều sự hấp dẫn của chị.

Toàn bộ năng lượng của tôi đã cạn kiệt khi chiếc xe của Arlene lật bật băng qua lối vào xuyên rừng. Tôi cảm thấy như mình già đến cả triệu tuổi, đơn côi cô quạnh. Từ giờ, mọi thứ sẽ luôn như thế này đây.

Tôi chẳng thấy đói chút nào, nhưng chiếc đồng hồ lại nhắc tôi đã đến giờ ăn. Tôi vào bếp lôi từ tủ lạnh ra một hộp Tuperware. Đó là hộp xa lát nho trộn gà tây, và mặc dù khá thích món này nhưng tôi cũng chỉ đứng ở bàn mà lấy dĩa chọc chọc. Cuối cùng tôi đành đầu hàng, cất nó trở lại ngăn đá và chui vào buồng tắm ngâm mình. Góc tủ nào cũng luôn phủ đầy bụi, và kể cả một người nội trợ giỏi như bà cũng chẳng thể nào tống khứ được đống bụi đó đi.

Thật tuyệt vời khi được tắm thoải mái. Dòng nước ấm như cuốn phăng nỗi đau khổ, và tôi xoa dầu gội lên tóc, kỳ cọ khắp cơ thể, cạo lông chân và nách. Tắm xong, tôi nhổ lông mày, bôi kem dưỡng thể và lăn khử mùi, rồi xịt nước để gỡ tóc rối cho mái tóc. Vẫn để nguyên mái tóc rối ướt đẫm, tôi mặc chiếc áo ngủ màu trắng in hình chim Tweety trước ngực rồi cầm lấy lược. Tôi ngồi trước ti vi để có cái mà xem trong lúc chải đầu, một quy trình lúc nào cũng chán ngắt.

Tôi kiệt sức rồi, và cảm thấy mình như chết lặng.

Chuông cửa reo lên đúng lúc tôi đang bước vào phòng khách, tay cầm lược, tay cầm khăn tắm.

Tôi nhìn qua lỗ nhòm. Bill đang kiên nhẫn đợi trước hiên nhà.

Tôi để anh vào mà chẳng cảm thấy vui hay buồn gì khi gặp anh.

Anh đã bắt gặp tôi trong bộ dạng khá bất ngờ: áo ngủ, tóc ướt, chân trần. Mặt mộc.

“Anh vào đi,” tôi nói.

“Em chắc chứ?”

“Vâng.”

Và anh bước vào, nhìn quanh như thường lệ. “Em đang làm gì thế?” anh hỏi, ánh mắt chạm phải hàng đống đồ đã được tôi xếp gọn vào một chỗ vì tôi nghĩ bạn bà có thể muốn lấy: ví dụ như ông Norris có lẽ sẽ thích thú với những bức ảnh chụp chung mẹ bà và mẹ ông ấy.

“Hôm nay em dọn phòng ngủ của bà,” tôi đáp. “Em nghĩ em sẽ chuyển vào trong đó.” Rồi tôi chẳng thể nghĩ thêm được điều gì để nói. Anh quay lại nhìn tôi chăm chú.

“Để anh chải tóc cho em,” anh nói. Tôi gật đầu hờ hững. Bill ngồi lên chiếc ghế vải hoa và ra dấu về chiếc ghế nệm cũ phía trước anh. Tôi ngoan ngoãn nghe theo, và anh hơi cúi về phía trước, khẽ kẹp người tôi vào giữa đùi anh. Bắt đầu từ đỉnh đầu tôi, anh gỡ dần từng lọn tóc rối. Như thường lệ, sự im lặng của tâm trí anh mang đến sự thoải mái vô cùng. Lần nào cũng vậy, cảm giác giống như đặt bước chân đầu tiên vào bể bơi mát lạnh sau khi phải đi bộ cả một chặng đường dài bụi bặm giữa ngày nóng nực.

Thêm vào đó, những ngón tay dài của Bill tỏ ra rất khéo léo khi xử lý mớ tóc dày rối bù của tôi. Tôi ngồi đó, mắt nhắm nghiền, tận hưởng sự yên bình. Tôi có thể cảm nhận được những cử động nhẹ nhàng của cơ thể anh đằng sau tôi khi anh đang chải tóc. Tôi nghĩ mình gần như có thể nghe thấy tiếng tim anh đập, và rồi nhận ra ý tưởng đó thật kỳ cục. Xét cho cùng, tim anh đâu thể đập được.

“Hồi trước anh cũng thường làm thế này cho Sarah,” anh thì thầm, cứ như thể biết rõ tôi cảm thấy an lành ra sao và cố không phá hỏng cảm giác đó của tôi. “Tóc Sarah đen hơn tóc em, và dài hơn nữa. Sarah chẳng cắt tóc bao giờ. Hồi bọn anh còn nhỏ, mẹ anh thường bận rộn, và bà phải nhờ anh chải tóc hộ Sarah.”

“Sarah là em hay chị gái anh?” tôi hỏi bằng giọng chậm rãi, đê mê.

“Em gái anh. Con bé nhỏ hơn anh ba tuổi.”

“Anh còn anh chị em nào khác không?”

“Mẹ anh mất hai đứa khi sinh,” anh nói chậm rãi, như thể gần như không còn nhớ được nữa. “Anh mất một người anh trai, Robert, khi anh ấy mười hai còn anh mười một. Anh ấy bị cúm, rồi vì thế mà mất. Ngày nay họ chỉ cần bơm đủ liều Penicillin là anh ấy sẽ ổn ngay. Nhưng hồi đó thì chẳng thể làm gì được. Sarah sống sót qua Nội Chiến, nó và mẹ anh, tuy nhiên ba anh đã qua đời trong thời gian anh đi lính; theo anh biết thì ông đã bị đột quỵ. Vợ anh sống cùng gia đình, và lũ trẻ...”

“Ôi, Bill,” tôi nói buồn bã, gần như thì thầm, vì anh đã mất mát quá nhiều. “Đừng làm thế, Sookie,” anh nói, và giọng anh đã lấy lại được vẻ lạnh lùng vốn có.

Anh tiếp tục công việc của mình trong im lặng, cho đến khi tôi dám chắc mái tóc mình đã hoàn toàn suôn mượt. Anh nhặt chiếc khăn lau trắng lúc nãy tôi ném lên tay ghế và bắt đầu thấm khô tóc cho tôi, và khi tóc khô rồi, anh luồn ngón tay chải cho vào nếp.

“Ừm,” tôi thốt lên, và khi đến tai tôi, nó không còn là âm thanh của một người đang được xoa dịu nữa.

Tôi cảm nhận được những ngón tay mát lạnh của anh nâng tóc tôi ra khỏi cổ, và khuôn miệng anh đã kề sát gáy. Tôi chẳng thể nói hay cử động gì được. Tôi thở ra thật chậm, cố không gây tiếng ồn. Môi anh dịch chuyển dần đến tai tôi, hàm răng kẹp vào dái tai. Rồi lưỡi anh luồn vào trong. Cánh tay anh cuốn lấy tôi, vòng qua ngực, kéo tôi vào lòng anh. Và như thể một phép màu, tôi chỉ nghe thấy nhịp điệu cơ thể của anh thay vì những âm thanh tủn mủn từ tâm trí thường phá hỏng những giây phút như thế này. Cơ thể anh đang vang lên một thứ âm điệu giản dị. Anh nâng tôi lên dễ dàng như cách tôi lật một đứa bé sơ sinh vậy. Anh quay tôi đối mặt với anh, trong vòng tay rắn chắc, chân tôi kẹp vào hai bên sườn anh. Tôi vòng tay qua người anh, hơi cúi xuống để hôn anh. Nụ hôn kéo dài, nhưng sau một lúc, Bill chuyển lưỡi sang một nhịp điệu khác, một nhịp điệu mà kể cả người không có kinh nghiệm gì như tôi cũng nhận ra. Chiếc áo ngủ trượt lên trên bắp đùi. Tay tôi bắt đầu xoa lên cánh tay anh không thể cưỡng lại được. Thật lạ, tôi tự nhiên nghĩ đến chảo kem caramel bà đặt lên bếp để làm kẹo, và tôi cứ nghĩ mãi về cái ánh vàng nâu ngọt ngào, ấm nóng và sền sệt ấy.

Anh đứng dậy, bế theo cả tôi lúc này vẫn đang quấn lấy anh. “Ở đâu hả em?” anh hỏi.

Và tôi chỉ về phía phòng của bà trước đây. Anh đưa tôi đi, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, chân tôi vòng qua người anh, đầu tôi ngả lên vai anh, và anh đặt tôi xuống chiếc giường sạch sẽ. Anh đứng bên cạnh giường, và dưới ánh trăng tràn vào qua khuôn cửa sổ không đóng, tôi thấy anh cởi quần áo, nhanh nhẹn và gọn gàng. Mặc dù vô cùng thích thú khi quan sát anh làm vậy, tôi vẫn biết tiếp theo sẽ đến lượt mình; nhưng vẫn hơi chút ngượng ngùng, tôi kéo tuột chiếc áo ngủ ném lên trên sàn. Tôi nhìn chăm chăm về phía anh. Tôi chưa từng chứng kiến điều gì đẹp đẽ hay đáng sợ đến vậy.

“Ôi, Bill,” tôi lo lắng nói khi anh đã nằm cạnh tôi trên giường, “Em không muốn làm anh thất vọng đâu.”

“Làm sao như thế được chứ,” anh thì thầm. Anh nhìn cơ thể tôi bằng một ánh mắt như thể đó là nguồn nước trên đụn cát sa mạc vậy.

“Em không biết nhiều lắm đâu,” tôi thú thật, giọng gần như không nghe thấy được.

“Đừng lo. Anh biết nhiều mà.” Bàn tay anh bắt đầu vuốt ve tôi, chạm vào những chỗ tôi chưa bao giờ được chạm vào. Tôi giật mình ngỡ ngàng, và mở thân mình cho anh.

“Liệu nó có khác so với khi làm cùng một anh chàng bình thường không?” tôi hỏi.

“Ồ, có chứ.”

Tôi ngước nhìn anh dò hỏi.

“Sẽ còn tuyệt hơn rất nhiều,” anh thì thầm vào tai tôi, và tôi thấy nhói lên vì một cảm giác hứng khởi thuần khiết. Hơi ngượng ngùng, tôi với tay xuống để chạm vào anh, và anh bật thốt lên một âm thanh rất con người. Sau một lúc, âm thanh đó trầm xuống. “Bây giờ à?” tôi hỏi, giọng run run. “Đúng vậy,” anh nói, rồi anh trườn lên nằm trên tôi.

Một lúc sau, anh khám phá ra mức độ thực sự của sự thiếu kinh nghiệm nơi tôi.

“Đáng ra em phải cho anh biết chứ,” anh nói, nhưng giọng rất nhẹ nhàng. Anh dừng lại, có thể thấy rõ anh đang cố kiềm chế.

“Ôi, anh đừng dừng lại!” tôi van nài, thầm nghĩ mình hẳn sẽ phát điên, hẳn sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra nếu anh không tiếp tục.

“Anh không định dừng lại đâu,” anh hứa dứt khoát. “Sookie... sẽ đau đấy.” Để trả lời, tôi rướn người lên. Anh bật thốt những âm thanh rời rạc, và đi vào tôi.

Tôi nín thở. Tôi cắn môi. Ôi, ôi, ôi. “Cưng à,” Bill gọi. Chưa ai từng gọi tôi như thế. “Em ổn chứ?” Dù là ma cà rồng hay không, anh cũng đang run lên vì phải cố kiềm chế.

“Em ổn,” tôi đáp bằng giọng chẳng hề thuyết phục. Tôi đã qua cơn đau rồi, và nếu không tiếp tục, tôi sẽ mất hết sự dũng cảm của mình. “Nào,” tôi nói, và cắn mạnh vào vai anh.

Anh thở hổn hển, giật người lên, và anh bắt đầu chuyển động với sự hăng hái. Lúc đầu, tôi choáng váng đến điếng người, nhưng rồi tôi dần bắt nhịp được. Sự đáp trả của tôi đã kích thích anh, và tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó vừa xảy ra - một điều gì đó thật tuyệt vời và lớn lao. Tôi thốt lên, “Ôi, làm đi, Bill, làm đi!” và cắm móng tay vào hông anh, gần đến rồi, gần đến rồi, và một chút thay đổi trong sự liên kết giữa chúng tôi đã cho phép anh nhấn sâu hơn nữa vào tôi, và gần như còn chưa kịp định thần lại, tôi đã bay lên, bay lên, và nhìn thấy những vệt vàng vệt trắng. Tôi cảm thấy răng Bill kề sát cổ mình, và tôi nói, “Vâng!” Răng anh cắm vào cổ tôi, nhưng cơn đau chỉ thoáng qua, đầy kích thích, và khi anh vào trong tôi lần nữa, tôi cảm thấy anh đang cố chữa trị vết thương nhỏ đó.

Chúng tôi nằm yên như thế một lúc lâu, run rẩy từng cơn với những dư chấn nhỏ. Cho đến tận cuối đời, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên được mùi vị của anh, chẳng bao giờ quên được cảm giác anh vào trong tôi lần đầu tiên - lần đầu tiên của tôi - tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên được sự khoái lạc đó.

Cuối cùng Bill cũng chuyển sang nằm cạnh tôi, chống một cùi chỏ lên, và anh đặt bàn tay lên bụng tôi.

“Anh là người đầu tiên.”

“Vâng.”

“Ôi, Sookie.” Anh cúi xuống hôn tôi, môi anh lần xuống cổ tôi.

“Anh có thể thấy là em không biết nhiều,” tôi nói thẹn thùng. “Nhưng anh thấy ổn chứ? Ý em là, ít nhất cũng không thua kém những phụ nữ khác chứ? Em sẽ làm tốt hơn nữa.”

“Em có thể thành thục hơn, Sookie à, nhưng em sẽ chẳng thể nào tuyệt hơn được.” Anh hôn vào má tôi. “Em thật tuyệt vời.”

“Em sẽ bị đau chứ?”

“Anh biết em sẽ thấy điều này là kỳ cục, nhưng anh cũng không nhớ nữa. Người con gái còn trinh duy nhất anh từng ngủ cùng là vợ anh, và đó là cả thế kỷ rưỡi trước đây... Đúng vậy, anh nhớ ra rồi, em sẽ thấy đau lắm đấy. Bọn anh không thể yêu đương thêm lần nào nữa trong một hai ngày gì đó.”

“Máu của anh sẽ chữa được thôi,” tôi nhận định sau một thoáng dừng, cảm thấy má mình đỏ ửng.

Dưới ánh trăng, tôi có thể thấy anh chuyển tư thế, để nhìn tôi trực diện hơn. “Vậy thì cứ làm thế đi,” anh nói. “Em có muốn vậy không?”

“Chắc chắn rồi. Anh không muốn sao?”

“Có chứ,” anh thở ra, và tự cắn vào cánh tay.

Hành động của anh đột ngột đến nỗi tôi bật kêu lên, nhưng anh đã thản nhiên chà một ngón tay vào chỗ máu đó, và tôi còn chưa kịp cảm thấy hồi hộp thì anh đã chuồi ngón tay đó vào trong tôi. Anh bắt đầu di chuyển nó hết sức nhẹ nhàng, và trong thoáng chốc, sự đau đớn biến mất.

“Cảm ơn anh,” tôi đáp. “Em đỡ hơn rồi.”

Nhưng anh vẫn không rút ngón tay ra.

“Ôi,” tôi thốt lên. “Anh muốn tiếp tục sớm thế à? Anh làm thế được không?” Và khi ngón tay anh vẫn không ngừng chuyển động, tôi bắt đầu hy vọng chuyện đó xảy ra.

“Cứ thử xem,” anh đề nghị, trong giọng nói ngọt ngào bí ẩn của anh toát lên sự phấn khích.

Tôi thì thầm, gần như không nhận ra giọng mình nữa, “Cho em biết anh muốn em làm gì.”

Và anh làm thế.

TÔI QUAY LẠI làm việc vào ngày hôm sau. Dù khả năng chữa lành bệnh của Bill có mạnh đến đâu chăng nữa thì tôi vẫn có cảm giác hơi khó chịu, nhưng Chúa ơi, tôi thấy mình thật mạnh mẽ. Đó là một cảm giác hoàn toàn mới. Thật khó để không cảm thấy - vênh váo thì chắc chắn không phải từ chính xác rồi - có lẽ tự mãn đến khó tin thì đúng hơn. Tất nhiên ở quán vẫn có những vấn đề cũ rích - đủ mọi giọng nói tạp nham, tiếng tâm trí rầm rì, dai dẳng. Nhưng bằng cách nào đó, tôi dường như có thể dập chúng đi dễ hơn, gạt chúng sang một bên. Tôi cũng dễ dàng dựng hàng rào tâm trí hơn, và do vậy cảm thấy thoải mái hơn. Hoặc có lẽ vì thấy thư giãn hơn - Chúa ơi, đúng là thư giãn hơn thật - nên tôi dễ dàng dựng rào cản lên hơn? Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng tôi thấy dễ chịu hơn, và có thể bình tĩnh đón nhận lời chia buồn của khách hàng thay vì ứa nước mắt ra.

Jason ghé qua quán vào bữa trưa để làm vài vại bia kèm hamburger, một hành động hơi bất thường. Anh không quen uống bia rượu trong giờ làm. Biết thừa ông anh mình sẽ nổi điên nếu tôi nói thẳng thừng quá nên tôi chỉ hỏi xem mọi chuyện có ổn không.

“Hôm nay tay cảnh sát trưởng lại triệu anh đến,” anh nói nhỏ. Anh nhìn quanh để đảm bảo không ai nghe thấy gì, nhưng hôm đó quán rất vắng vẻ vì câu lạc bộ Rotary đang tổ chức gặp mặt ở Tòa nhà Cộng đồng.

“Ông ta hỏi gì anh?” Giọng tôi cũng nhỏ không kém.

“Anh gặp Maudette thường xuyên như thế nào, có phải anh luôn mua xăng ở chỗ cô ấy làm không... Hết lần này đến lần khác, cứ như thể anh chưa trả lời đống câu hỏi đấy bảy mươi lăm lần rồi vậy. Sếp anh gần như mất hết kiên nhẫn rồi, Sookie, và anh chẳng trách ông ấy được. Anh nghỉ làm ít nhất là hai ngày rồi, có khi ba ấy chứ, vì phải đến đồn cảnh sát không biết bao nhiêu lần như thế.”

“Có lẽ anh nên thuê luật sư đi,” tôi lo lắng nói.

“Rene cũng nói vậy đấy.”

Và tôi bắt gặp ánh nhìn của Rene Lenier.

“Thế Sid Matt Lancaster thì sao?” Sidney Matthew Lancaster, dân bản địa và là một tay nghiện whiskey chanh, vốn nổi tiếng là thầy cãi hiếu chiến nhất vùng. Tôi thích anh ta bởi anh ta luôn tỏ thái độ tôn trọng tôi mỗi lần đến quán.

“Có lẽ hắn là lựa chọn tốt nhất.” Jason trông có vẻ khó chịu và tức tối. Chúng tôi trao nhau một cái nhìn. Cả hai anh em đều biết luật sư của bà quá già để có thể giải quyết vụ việc nếu Jason có lỡ, vì Chúa, bị bắt. Jason quá bận tâm đến bản thân nên không nhận ra bất kỳ điểm khác thường nào ở tôi, nhưng tôi đang mặc áo phông màu trắng (thay vì chiếc áo phông cổ tròn thường lệ) vì nó có cổ. Arlene thì không mù mờ như ông anh tôi. Chị quan sát tôi suốt buổi sáng, và đến tầm ba giờ chiều khi quán đã thưa khách, chị có vẻ khá chắc chắn sẽ tìm hiểu cho ra lẽ.

“Cưng à,” chị hỏi, “em đã vui thú với chàng nào đấy à?”

Mặt tôi đỏ như gấc. “Vui thú” làm cho mối quan hệ giữa tôi và Bill nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng lại cũng khá chính xác. Tôi không biết nên đáp là, “Không, làm tình chứ,” hay cứ im miệng, hoặc bảo Arlene đó không phải việc của chị, hay chỉ việc hét toáng lên, “Vâng!”

“Ôi, Sookie, gã nào vậy?”

Không xong rồi. “Ừm, thì, anh ấy không ...”

“Không phải dân trong vùng? Em hẹn hò với mấy tay làm dịch vụ ở thành phố Bossier à?”

“Không,” tôi đáp ngại ngùng.

“Sam ư? Chị đã thấy anh ấy nhìn em.”

“Không.”

“Vậy thì là ai chứ?”

Tôi đang cư xử như thể mình xấu hổ lắm. Thẳng lưng lên nào, Sookie Stackhouse, tôi nghiêm nghị nhắc nhở mình. Đã làm thì phải chịu chứ. “Bill,” tôi đáp, hy vọng mong manh rằng chị sẽ chỉ nói, “Ừ, phải rồi.”

“Bill,” Arlene ngây người đáp. Tôi để ý thấy Sam đã đứng dậy nghe ngóng. Cả Charlsie Tooten nữa. Thậm chí Lafayette cũng thò đầu qua cửa sổ phòng bếp.

“Bill,” tôi đáp lại, cố sao cho giọng mình thật vững vàng. “Chị biết đấy. Bill ấy mà.”

“Bill Auberjunois?”

“Không.”

“Bill...?”

“Bill Compton,” Sam thẳng thừng, đúng lúc tôi định đáp điều tương tự.

“Ma cà rồng Bill.”

Arlene sửng sốt, Charlsie Tooten ngay lập tức rùng mình, đến Lafayette cũng há hốc cả miệng. “Cưng à, em không thể hẹn hò với một anh chàng người bình thường sao?” Arlene hỏi khi lấy lại được hơi. “Một anh chàng người bình thường đâu có mời em đi chơi.” Tôi có thể cảm nhận thấy gương mặt mình ửng đỏ. Tôi ngồi thẳng lưng, ngang bướng.

“Nhưng, cưng à,” Charlsie Tooten thốt lên bằng giọng trẻ con của chị. “Cưng này... Bill, ừm, bị nhiễm virus đó mà.”

“Em biết chứ,” tôi đáp, nghe thấy sự sắc lạnh lồ lộ trong giọng mình.

“Cứ tưởng em sẽ nói là em đang hẹn hò với một gã da đen, nhưng em chọn khá hơn đấy, phải không cô nàng?” Lafayette vừa nói cào cào lớp sơn móng tay.

Sam chẳng nói gì cả. Anh chỉ đứng dựa vào quầy, quanh khóe miệng có một đường chỉ trắng bệch như thể anh đang cắn vào má trong vậy.

Tôi cũng nhìn chằm chằm tất cả bọn họ, bắt họ hoặc thôi đi, hoặc huỵch toẹt hết ra.

Arlene bắt đầu trước. “Thôi được. Tốt hơn hết anh ta nên đối xử tử tế với em, nếu không, bọn chị sẽ xử đẹp đấy!”

Ai nấy đều bật cười trước câu nói này, dù có hơi yếu ớt.

“Và em sẽ tiết kiệm được cả đống đồ ăn đấy!” Lafayette chỉ ra.

Nhưng rồi, Sam đã phá hỏng hoàn toàn sự chấp nhận ngập ngừng đó bằng cách đột ngột tiến đến ngay cạnh tôi và kéo cổ áo của tôi xuống. Bạn bè tôi thảy đều im phăng phắc. “Ôi, chết tiệt,” Lafayette thốt lên rất khẽ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Sam, thầm nghĩ sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho việc làm này của anh.

“Đừng động vào quần áo của tôi,” tôi vừa nói với anh vừa lùi lại và kéo thẳng cổ áo lên. “Đừng có can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi.”

“Anh sợ cho em, anh lo lắng cho em,” anh nói, trong khi Arlene và Charlsie đang giả vờ bận bịu với những việc khác.

“Không, anh không như thế, hoặc cũng không hoàn toàn như thế. Anh điên rồi. Thôi được, nghe đây, anh bạn. Anh sẽ không bao giờ được tôi chấp nhận cả.”

Và tôi hùng dũng bước đến cạnh một chiếc bàn để lau chùi. Rồi tôi gom hết lọ muối lại và đổ thêm cho đầy. Tôi cũng kiểm tra lọ tiêu và chai tương ớt trên quầy và tại các bàn, cộng thêm cả sốt Tabasco nữa. Tôi làm việc không ngơi tay, mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, và từ từ, không khí bắt đầu dịu xuống.

Sam đã quay lại văn phòng để lo vài thứ giấy tờ hay làm gì đó mà tôi cóc cần quan tâm, miễn là anh không bô bô với người khác những ý kiến của mình. Tôi vẫn cảm thấy khi anh phơi trần cổ của tôi ra như thế cũng có nghĩa anh đã xé toạc tấm màn bao quanh một khu vực đời sống riêng tư của tôi, và tôi không đời nào tha thứ cho anh. Nhưng Arlene và Charlsie đã tìm được cách chấp nhận, cũng như tôi, và đến khi các đám đông ùa vào quán sau giờ tan sở, chúng tôi lại cảm thấy thoải mái với nhau như từ xưa đến giờ.

Arlene vào phòng vệ sinh nữ với tôi. “Nghe này, Sookie, chị phải hỏi. Có phải ma cà rồng cũng giống như mọi người nói không, trong khoản yêu đương ấy?”

Tôi chỉ cười.

Bill ghé qua quán vào tối đó, ngay sau khi tối trời. Tôi làm việc muộn vì một cô phục vụ bàn ca tối gặp trục trặc với chiếc xe. Một phút trước còn chẳng thấy anh đâu, một phút sau anh đã ở đó, bước từ từ để tôi có thể thấy anh đang đến. Nếu Bill có bất kỳ sự lưỡng lự nào trong việc công khai mối quan hệ của chúng tôi thì anh cũng không thể hiện ra bên ngoài. Anh nâng tay tôi lên và hôn theo một cung cách mà nếu do bất kể ai khác thể hiện thì hẳn đã có vẻ rất kệch cỡm rồi. Tôi cảm nhận nụ hôn của anh chạy từ mu bàn tay xuống đến tận ngón chân mình, và tôi dám chắc anh cũng nhận thấy điều đó.

“Tối nay em thế nào?” anh thì thầm, và tôi rùng mình.

“Hơi...” Tôi nhận ra mình không thể thốt nên lời.

“Em có thể nói cho anh biết sau,” anh gợi ý. “Khi nào thì em xong?”

“Ngay khi Susie tới đây.”

“Đến nhà anh nhé.”

“Được thôi.” Tôi mỉm cười với anh, cảm thấy hớn hở và nhẹ nhõm.

Và Bill mỉm cười đáp lại, tuy nhiên đứng gần tôi đã ảnh hưởng đến anh, khiến răng nanh của anh lộ ra, và có lẽ với bất kỳ người nào khác ngoài tôi, hiệu ứng hơi đáng... lo ngại.

Anh cúi xuống hôn tôi, chỉ thật nhẹ vào má, rồi quay người định đi. Nhưng chính vào lúc đó, buối tối bắt đầu thành địa ngục.

Malcolm và Diane bước vào, đẩy cửa bật ra cứ như thể đang trình diễn màn ra mắt cực kỳ ấn tượng vậy, mà quả là như thế thật. Tôi tự hỏi không biết Liam đâu. Có lẽ đang đỗ xe. Hy vọng hắn bị bỏ lại ở nhà dường như là điều quá xa vời.

Mọi người ở Bon Temps đang dần quen với Bill, nhưng còn Malcolm và Diane - những ma cà rồng khoa trương - thì lại là chuyện khác. Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi là chuyện này sẽ chẳng giúp cho mọi người quen với chuyện của Bill và tôi đâu.

Malcolm mặc quần da và áo kiểu giáp sắt. Hắn trông như một tay rocker trên bìa album vậy. Diane thì mặc bộ quần áo một mảnh màu vàng chanh bó sát làm bằng Lycra hoặc chất gì đó mỏng dính và co dãn. Tôi thề là mình có thể đếm được cả những sợi lông mu của ả nếu muốn. Không có nhiều người da màu đến Merlotte, nhưng nếu có người da màu nào được an toàn tuyệt đối ở đây, thì đó chính là Diane. Tôi thấy Lafayette đang tròn mắt nhìn qua cửa sổ phòng bếp với vẻ ngưỡng mộ không che giấu, xen vào đó là vẻ cực kỳ sợ hãi.

Hai ma cà rồng hét toáng lên với vẻ bất ngờ giả tạo khi thấy Bill, y hệt hai kẻ say loạn trí. Theo tôi nhận thấy thì Bill chẳng vui vẻ gì với sự xuất hiện của bọn chúng, nhưng anh vẫn tỏ ra khá bình tĩnh trước sự xâm phạm này, giống như thái độ của anh trong hầu hết mọi chuyện từ xưa đến nay. Malcolm hôn môi Bill, và Diane cũng thế. Thật khó để nói nụ hôn nào gây khó chịu với khách trong quán hơn. Tôi thầm nghĩ Bill tốt hơn nên tỏ ra ghê tởm, và nhanh lên, nếu anh muốn chung sống yên lành với những cư dân người thường ở Bon Temps.

Vốn không phải kẻ ngốc, Bill bèn bước lùi lại và vòng tay ôm tôi, một cử chỉ tách anh ra khỏi đám ma cà rồng và sắp anh ngang hàng với những người thường.

“Vậy là cô phục vụ bàn bé bỏng của anh vẫn còn sống à,” Diane thốt lên, giọng nói trong trẻo của ả vang khắp quán. “Chuyện này mới tuyệt vời làm sao chứ.”

“Bà cô ấy vừa bị ám sát tuần trước,” Bill nói bình thản, cố gắng đánh bại ham muốn gây chuyện rùm beng của Diane.

Đôi mắt ánh nâu đẹp tuyệt của ả điên cuồng nhìn xoáy vào tôi khiến tôi lạnh buốt.

“Thật hả?” ả hỏi và phá lên cười.

Thế đấy. Giờ thì không ai có thể tha thứ cho ả được nữa. Nếu Bill vẫn cố gắng kiềm chế được thì tự tôi sẽ viết tiếp màn kịch này. Nhưng mặt khác, sự kinh tởm của những người thường trong quán bar mà tôi cảm thấy đang càng lúc càng lớn của những người thường trong quán bar có thể mang lại kết quả không mong muốn và sẽ đổ ập lên Bill cũng như những kẻ ngoài lề kia.

Tất nhiên... đối với Diane và bạn của ả, Bill chính là kẻ ngoài lề.

“Khi nào thì người ta giết cưng nhỉ?” Ả lướt ngón tay dưới cằm tôi nhưng tôi đã gạt tay ả ra.

Hẳn cô ả đã đè tôi xuống nếu Malcolm không giữ tay ả lại, một cách uể oải, gần như không cần cố gắng. Nhưng qua cách đứng của hắn, tôi có thể thấy hắn phải ráng sức đến thế nào.

“Bill,” hắn nói bình tĩnh, cứ như thể không phải hắn đang căng cứng mọi cơ bắp để giữ Diane đứng yên, “tôi nghe nói thị trấn này đang mất rất nhiều nhân viên phục vụ thiếu kỹ năng. Và một con chim non ở Shreveport kể với tôi rằng anh và cô bạn anh đây đã đến Fangtasia để hỏi thăm về những ma cà rồng có thể đã qua lại với những ả nhân tình răng nanh bị giết.”

“Anh biết những chuyện như thế này chỉ chúng ta mới được biết thôi, không ai khác,” Malcolm tiếp tục, và đột nhiên, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc đến mức thực sự đáng sợ. “Một vài người trong chúng ta không muốn đi xem trò... bóng chày và...” Tôi dám chắc hắn đang lục lọi trong trí nhớ để tìm ra thứ gì đó đậm chất con người. “Tiệc nướng! Chúng ta là ma cà rồng!” Những câu chữ của hắn được nhả ra một cách uy nghiêm, đầy mê hoặc, và tôi có thể nhận ra rất nhiều người trong quán đang bị hắn quyến rũ. Malcolm đủ thông minh để muốn xóa bỏ ấn tượng xấu mà hắn biết Diane đã gây ra, trong lúc đó vẫn tỏ thái độ khinh khỉnh đối với những người đã bị gây ấn tượng trong chúng tôi.

Tôi dồn hết sức dậm lên mu bàn chân của hắn. Hắn bèn nhe răng nanh ra với tôi. Mọi người trong quán chớp mắt và run lên bần bật.

“Sao ông không đi ngay cho, thưa ông,” Rene nói. Anh đang đứng ở quầy bar, một vại bia nằm giữa hai khuỷu tay.

Trong một lúc, không khí dường như đông lại, quán bar có lẽ sắp biến thành bể máu đến nơi. Có vẻ như không con người nào ở đây hiểu được ma cà rồng mạnh như thế nào, hay họ tàn nhẫn đến đâu. Bill đã bước đến trước mặt tôi, mọi người ở Merlotte đều nhận ra điều đó.

“Được rồi, nếu chúng tôi không được chào mời...” Malcolm nói. Cơ thể lực lưỡng nam tính của hắn gồng lên chống lại thứ giọng lanh lảnh mà hắn vừa đột nhiên nhiễm phải. “Những con người tốt bụng nơi đây thích ăn thịt, Diane ạ, và làm những chuyện của con người. Một mình. Hoặc cùng anh bạn cũ Bill của chúng ta.”

“Em nghĩ cô hầu bàn bé nhỏ này muốn làm một chuyện rất con người cùng với Bill,” Diane bắt đầu, và Malcolm tóm chặt tay ả kéo đi trước khi ả kịp gây thêm thiệt hại gì.

Cả quán dường như đều run lên khi bọn chúng ra khỏi cửa, và tôi nghĩ mình cũng nên đi thôi, mặc dù Susie vẫn chưa đến. Bill đã đợi sẵn tôi ở bên ngoài; khi tôi hỏi tại sao, anh trả lời là anh muốn đảm bảo chúng đã đi thật rồi.

Tôi theo Bill về nhà anh, thầm nghĩ đến chuyện chúng tôi đã thoát khỏi chuyến viếng thăm của lũ ma cà rồng kia một cách khá nhẹ nhàng. Tôi băn khoăn không hiểu Diane và Malcolm đến đây làm gì; có lẽ khó mà tin nổi chúng lặn lội xa xôi đến đây và rồi bất chợt nảy ra ý định ghé vào Merlotte. Vì chúng chẳng thật sự cố công hòa nhập với con người nên tôi cho là chúng chỉ muốn chặn đứng tiền đồ của Bill thôi.

Ngôi nhà của gia đình Compton khác xa so với lần trước tôi đến đây, vào cái buổi tối kinh khủng mà tôi đã gặp lũ ma cà rồng đó.

Những nhà thầu xây dựng đã đến lo mọi chuyện cho Bill thật, có thể là vì sợ mà cũng có thể do anh trả công hậu hĩnh, tôi cũng không biết rõ nữa. Có khi là cả hai. Phòng khách đã được trát lại trần và dán giấy dán tường mới màu trắng trang trí hình hoa xinh đẹp. Sàn nhà bằng gỗ cứng đã được lau chùi sạch sẽ, sáng bóng như còn mới tinh. Bill dẫn tôi vào bếp. Lẽ tất nhiên phòng khá trống trải, nhưng tươi tắn sáng sủa và có một chiếc tủ lạnh mới toanh đầy ắp những chai máu nhân tạo (eo ơi). Phòng tắm dưới gác cũng thật sự sang trọng.

Như tôi biết thì Bill chưa bao giờ sử dụng phòng tắm cả, ít nhất cũng là theo công dụng nguyên thủy dành cho con người. Tôi nhìn chằm chằm xung quanh với vẻ ngạc nhiên. Khoảng không gian dành cho căn phòng tắm rộng mênh mông này đã được huy động từ kho thực phẩm và khoảng một nửa căn bếp cũ.

“Anh thích tắm vòi sen,” anh nói, chỉ về phía buồng tắm ở góc phòng. Nó đủ rộng cho hai người lớn, có thể thêm cả một hay hai đứa trẻ nữa.

“Và anh thích nằm trong nước ấm.”

Anh chỉ tay về phía bồn tắm khổng lồ sàn trũng xuống giữa phòng, hai bên đều có bậc thang. Bồn tắm được xếp các chậu cây xung quanh. Căn phòng trông như nằm giữa một khu rừng hào nhoáng ở miền Bắc Lousiana.

“Cái gì vậy?” tôi sợ hãi hỏi.

“Đó là suối nước khoáng di động,”

Bill đáp đầy tự hào. “Nó còn có vòi phun cá nhân để mỗi người đều tự điều chỉnh được lực nước hợp với mình. Nó là bồn nước nóng,” anh nói đơn giản.

“Có cả chỗ ngồi nữa này,” tôi nhòm vào bên trong mà nói. Mép bồn tắm được trang trí bằng ngói màu xanh lá mạ và xanh da trời. Ở bên ngoài có những gạt điều khiển xinh xắn.

Bill vặn cần điều khiển, nước bắt đầu tràn vào.

“Có lẽ chúng ta có thể tắm cùng nhau?” Bill gợi ý.

Tôi cảm thấy má mình nóng bừng lên, tim bắt đầu đập liên hồi.

“Có thể ngay bây giờ?” Những ngón tay của anh kéo giật phần áo sơ mi đã được tôi nhét vào trong chiếc quần soóc đen.

“Ồ, vậy... có thể.” Tôi không thể nhìn thẳng về phía anh khi nghĩ đến chuyện - thôi được, người đàn ông này - đã nhìn thấy cơ thể tôi nhiều hơn tất cả mọi người khác, kể cả ông bác sĩ của tôi.

“Em có nhớ anh không?” anh hỏi, đôi tay anh khéo léo tháo cúc chiếc quần soóc của tôi và tuột nó xuống.

“Có,” tôi nhanh chóng thú nhận vì biết đó là sự thật.

Anh cười phá lên, kể cả khi đang cúi xuống tháo đôi Nike của tôi. “Em nhớ gì nhất, Sookie?”

“Em nhớ sự im lặng của anh,” tôi đáp mà chẳng cần suy nghĩ gì.

Anh ngước lên. Ngón tay anh dừng lại khi đang nới lỏng sợi dây giày.

“Sự im lặng của anh,” anh nói.

“Em không nghe được anh nghĩ gì. Anh không thể tưởng tượng nổi điều đó tuyệt vời đến thế nào đâu, Bill.”

“Anh cứ tưởng em sẽ nhớ đến chuyện khác.”

“Ồ, em cũng nhớ chuyện đó nữa.”

“Kể anh nghe đi,” anh mời chào, lột đôi tất của tôi ra, rồi những ngón tay anh chạy dọc lên đùi tôi, giật cả chiếc quần soóc và quần lót của tôi ra.

“Bill! Em ngượng,” tôi phản đối.

“Sookie, đừng ngượng với anh chứ. Với anh cơ mà.” Giờ anh đứng đó, lột bỏ sơ mi, rồi với tay ra đằng sau để mở khóa chiếc áo lót, bàn tay anh lướt trên những vết tím trên da tôi, rồi anh hướng sự chú ý quay trở lại bộ ngực. Anh đã bỏ đôi dép của anh ra từ lúc nào không biết.

“Em sẽ cố,” tôi nói, nhìn xuống chân mình.

“Cởi quần áo anh đi.”

Tôi có thể làm vậy. Tôi nhanh nhẹn mở cúc sơ mi của anh rồi gỡ nó ra khỏi quần và vai anh. Tôi tháo thắt lưng của anh và bắt đầu tiếp tục với chiếc khuy quần. Nó rất chặt, nên tôi phải rất cố gắng. Tôi nghĩ mình sẽ phát khóc lên mất nếu chiếc cúc vẫn không chịu tuột ra. Tôi thấy mình lóng ngóng vụng về. Anh nắm tay tôi đặt lên ngực anh. “Chậm thôi, Sookie, chậm,” anh nói, giọng nhẹ nhàng và hơi run run. Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình giãn ra từng chút một, và tôi bắt đầu vuốt ve ngực anh trong khi anh cũng làm vậy với tôi, tôi quấn những lọn tóc quăn quanh ngón tay và khẽ bóp núm vú phẳng lì của anh. Tay anh luồn ra sau gáy tôi ấn nhẹ. Tôi không biết đàn ông thích làm như thế, nhưng Bill thì chắc chắn thích, vậy nên tôi cũng dành cho nụ hoa bên kia sự quan tâm ngang ngửa. Trong lúc đó, bàn tay tôi quay lại công việc đang dang dở với chiếc khuy quần chết tiệt, lần này thì nó bung ra nhẹ nhàng. Tôi tụt quần anh xuống, và luồn ngón tay vào trong quần lót của anh.

Anh giúp tôi bước vào bồn tắm, luồng nước nhẹ nhàng vuốt ve chân chúng tôi.

“Anh tắm cho em trước nhé?” anh hỏi.

“Không,” tôi hổn hển đáp. “Đưa bọt biển cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.