Chết Vô Tội Chứng

Chương 2: 2: Thiếu Niên Máu【1 】




『 Cảnh sát Sở đáng kính:
Đây là lần thứ ba tôi viết thư cho ngài, tôi còn sống, nhưng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa.

Tôi muốn nói với ngài có một thứ vẫn luôn bám chặt lấy tôi, có lẽ là ác ma, cũng có thể là con người, nó không ngừng dây dưa với tôi, mỗi giờ mỗi khắc vẫn luôn tìm cách để lấy đi tính mạng của tôi.

Gần nhất, nó thường gọi điện thoại cho tôi vào lúc rạng sáng 3h15p, nó không nói gì cả, chỉ cười, tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp của một người phụ nữ.

Nó cười với tôi, sau đó tiếng cười kia liền trở nên điên cuồng, biến thành tiếng rít gào, giống như là một con cự thú ăn thịt người đang mở lớn cái miệng to như chậu máu ở sát bên tai tôi ——
Cầu xin ngài hãy cứu tôi, xin hãy cứu tôi trước khi nó cướp đi mạng sống của tôi.

Bây giờ, mỗi khi ánh đèn của thành phố mất đi, toàn thành phố dần bị bóng tối nuốt chửng, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhìn thấy thi thể của chính mình nằm cô độc lẻ loi ở đầu đường, da thịt trên người từng miếng từng miếng bị xé rách giống như một tấm vải vụn, máu thịt be bét, mọc đầy giòi bọ.

Bọn chúng gặm nhấm thi thể, linh hồn tôi, khiến tôi trở thành quỷ hồn lưu lạc ở nhân gian.
Tôi đã đi đến bước đường cùng rồi, tôi ở dưới địa ngục tăm tối này muốn cầu xin ngài, cảnh sát Sở, xin ngài cứu tôi với! 』
Tại công trường xây dựng ở ngoại ô phía tây thành phố Ngân Giang, rừng cây bốn phía xung quanh hồ đã bị chặt phá hết chỉ còn lại mặt đất trơ trọi.

Bốn năm chiếc máy xúc hạng nặng đang đồng loạt làm việc, đào đất làm móng nhà dọc theo đường vôi đã vẩy sẵn.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục cầm theo bản thiết kế đang chỉ đạo công nhân lái máy xúc đào tới đào lui.
"Phương tiện truyền thông ở phía trước đang quay phim, chúng ta ở bên này cũng phải gây ồn ào một chút."
Người đàn ông mặc âu phục gào lên với lão Ngô trong tiếng máy xúc hoạt động ầm ầm.
Lão Ngô luôn mồm nói: "Vâng vâng vâng, Hạ tiên sinh nói như thế nào, tôi liền làm thế đó."
Vừa dứt lời, chiếc máy xúc bên cạnh đột nhiên tắt máy ngừng hoạt động, bộ tứ đồng diễn thiếu đi một, nhất thời cũng không còn náo nhiệt nữa.
"Ôi chao! Lão Hình, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lái xe lão Hình thò đầu ra từ bên trong buồng điều khiển ngồi hai người ở trên cao, "Lão Ngô, hình như đào phải cái gì rồi, gầu múc bị mắc kẹt rồi."
"Chắc là đào phải tảng đá, mang xẻng tới xúc đi."
Lão Hình đạp lên lốp xe nhanh gọn nhảy xuống: "Không được, không được, bị kẹt lại rồi."
Bốn năm công nhân trẻ tuổi lập tức nhảy xuống hố sâu chỗ gầu múc bị mắc kẹt, muốn gỡ tảng đá lớn kẹt trong gầu múc ra.

Mấy người hô hào nhau nhảy xuống lại bất ngờ không có động tĩnh gì.


Quản đốc lão Ngô đứng trên miệng hố sốt ruột giục: "Mau làm việc đi, chết đứng đấy làm cái gì!"
"A!!!!"
Còn chưa nói xong đã bị những tiếng gào thét như muốn xé rách cổ họng cắt ngang, bốn năm công nhân trẻ tuổi dùng cả chân lẫn tay bò lên miệng hố giống như những con kiến bị cơn đại hồng thủy quét đi, miệng hét liên hồi: "Người chết a! Có người chết a!"
Lớp bùn đất bị xới tung lên, dưới đáy hố liền lộ ra hai cái xác thối, da thịt đã khô héo nhăn nheo, lộ cả xương trắng, phần eo bị những chiếc răng cưa sắc nhọn của gầu múc cắm vào.

Kiến và giòi bọ dưới nền đất đột nhiên bị ánh mặt trời chiếu vào, ào ào tuôn ra từ trong hốc mắt chảy đầy dịch của bọn họ, giống như là chạy trối chết.
"Da thịt trên người tôi từng miếng từng miếng bị xé rách giống như một tấm vải vụn, máu thịt be bét, mọc đầy giòi bọ.

Bọn chúng gặm nhấm thi thể, linh hồn tôi, khiến tôi trở thành quỷ hồn lưu lạc ở nhân gian."
Đây là lần thứ ba y nhận được bưu kiện điện tử tự xưng là thư cầu cứu, xét từ câu chữ cùng cách dùng từ, hẳn là xuất phát từ cùng một người, thế nhưng không thấy ghi tên, là một phong thư cầu cứu không có chủ nhân.
Sở Hành Vân ngồi trước máy tính, nhìn vào màn hình tỏa ra ánh sáng huỳnh quang xanh biếc nhàn nhạt để bảo vệ đôi mắt, quét từ trên xuống dưới một lần, sau đó lại nhìn lên trên xem tên người gửi, nhưng vẫn như cũ chỉ hiện lên địa chỉ gửi thư.
Y đóng email lại, ngồi ở trước bàn đốt một điếu thuốc.

Mệt mỏi chống trán hút đến nửa điếu, sau đó mới rút điện thoại đang sạc dở ra bấm một dãy số.
"Sếp ơi, không phải nói chúng ta được nghỉ ngơi hai ngày sao? Em khẩn cầu ngài có thể kéo em vào danh sách đen một ngày được không? Nếu còn không được ngủ em sẽ đột tử mất!"
Trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra một tiếng vang rất nhỏ, Sở Hành Vân vội vàng dập tắt điếu thuốc, đứng lên cầm lấy một tập văn kiện nhả ra một làn khói.

Nhỏ giọng hỏi: "Tháng trước bảo em điều tra cái địa chỉ email kia, em còn giữ lại phương thức liên hệ với người sử dụng đó không?"
Giọng nữ uể oải đột nhiên lên tinh thần: "Hả? Vẫn còn lại giữ lại, người đó lại gửi email cho anh sao? Này nhất định là đang pha trò đùa bỡn cảnh sát nhân dân rồi.

Không phải lần trước anh gọi điện cho người ta, hắn nói chưa từng gửi email gì sao, mặc kệ đi, em thấy người này tám phần mười là mắc chứng vọng tưởng bị hại.

Thành phố Ngân Giang gần đây rất thái bình, nào có cái gì thi thể cùng ác ma, đúng là rảnh rỗi đến đau trứng rồi."
Sở Hành Vân cũng cảm thấy cô nói có lý, lần trước nhận được email, y dặn dò cấp dưới đi điều tra địa chỉ hòm thư điện tử sau đó tìm được một số điện thoại di động đăng ký.

Gọi điện tới hỏi, người đó so với y cũng hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, nói chưa được hai câu đối phương đã thiếu kiên nhẫn mà cúp máy trước.
Có lẽ chỉ là trong lúc rảnh rỗi cố ý đùa dai với cảnh sát?
"Không có việc gì, bắt đầu từ bây giờ trong vòng hai mươi bốn giờ em có thể kéo anh vào trong danh sách đen."
Bên kia hoan hô một tiếng sau đó liền chặn điện thoại của hắn.
Sở Hành Vân bước đến ban công mở cửa sổ ra, tầm mắt xuyên qua mấy hàng tường trắng ngói đỏ của khu dân cư, vừa vặn nhìn thấy được tòa tháp sừng sững ở trung tâm thành phố, xuyên thẳng qua đỉnh mây – Trân Châu tháp.


Lúc này nắng sớm buông xuống, mặt trời đã lên tới bên eo Trân Châu tháp, một màn hình LED khổng lồ gắn trên tòa tháp, trên màn hình hiển thị một chiếc đồng hồ báo thức đang cần mẫn chuyển động từng giây.

Khi kim giờ đang dần chuyển vị trí sang số tám, đồng hồ báo thức liền biến mất, ngay sau đó vang lên ca khúc chủ đề của bản tin thành phố buổi sáng.

Tin tức phát sóng trực tiếp, nữ mc dẫn chương trình mặc bộ vest màu trắng nở một nụ cười chuyên nghiệp bắt đầu phát các bản tin tài chính và kinh tế quan trọng của thành phố.
Sở Hành Vân cũng không quan tâm nhiều đến quốc gia đại sự, chỉ để ý những tin tức quan trọng của thành phố Ngân Giang.

Buổi tối cũng không xem bản tin thời sự của cctv, nhưng bản tin buổi sáng của thành phố thì chưa bao giờ bỏ sót một tập nào.

Y từng nói đùa với mấy người trong đội mình rằng, nếu ngày nào đó bản tin buổi sáng của thành phố Ngân Giang kết thúc, y liền về hưu không đi làm nữa.
Cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy ra, một cô gái cao gầy rất xinh đẹp đứng ở cửa, bị bắt phải thưởng thức bức tranh mỹ nam ở trần đang đắm mình trong ánh náng mai, thế nhưng đối phương lại đang xem tin tức, cô đứng ở đây một hồi lâu mà cũng không thu hút nổi sự chú ý của y.
"Khụ."
Cô gái trẻ tuổi ho nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu sửa lại một bên tóc mai.
"Em tỉnh rồi."
Sở Hành Vân vừa quay đầu lại đã thấy cô gái đứng trước cửa phòng, hắn không được tự nhiên mà cười với cô một tiếng.

Lại vội vã cầm lấy chiếc áo cộc tay vắt trên ghế sô pha mặc lên người, một bên thu dọn quần áo cùng tạp vật trên ghế sô pha một bên giành giật từng giây giải thích: "Tối hôm qua em uống nhiều quá, mọi người đã đi hết cả, anh lại không biết nhà em ở đâu, điện thoại di động của em cũng hết pin, nên anh đành phải đưa em đến đây, mau mau ngồi xuống đi."
"Cũng đều tại em, vì bạn học cũ đã lâu ngày không gặp nên uống nhiều hơn mấy chén, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi."
Sở Hành Vân ôm đống quần áo duỗi thẳng thắt lưng, dùng một tư thế ném bóng rổ tiêu chuẩn ném đống quần áo bẩn vào trong sọt chứa đồ bên cạnh cửa phòng ngủ.

Lại liếc mắt nhìn cô gái một cái.

Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ của hắn, đôi chân thon dài của cô được tắm trong ánh nắng mai khiến cho căn phòng nhỏ này cũng sáng bừng lên một cảnh xuân sắc.
Tất cả sự can đảm của Sở Hành Vân đều dùng trong việc truy lùng buôn lậu, truy bắt tội phạm bỏ trốn hung ác, cho nên việc đối đãi với các cô gái, đặc biệt là cô gái xinh đẹp mà y có cảm tình, thì thực sự một chút khí khái anh hùng cũng không có.

Y chỉ vội vã liếc nhìn cô một cái, liền lập tức dời ánh mắt đi, có chút luống cuống chỉ chỉ phòng tắm: "Em có thể vào trong đó tắm rửa, quần áo tối hôm qua của em anh đã giặt rồi phơi bên ngoài ban công, chắc cũng đã khô rồi, để anh đi lấy cho em."
Dương Xu liếc nhìn bóng lưng y ở ngoài ban công lấy quần áo, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn bỗng nhiên đỏ bừng lên, hai tay kéo kéo vạt áo sơ mi rồi vội vã đi vào phòng tắm.
Sở Hành Vân đặt cái váy ở trước cửa phòng tắm, sau đó đầu óc mơ mơ hồ hồ mà trở lại ban công hóng gió.


Một lúc sau trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nước sàn sạt thật giống như đang xối lên trên người y khiến y đột nhiên giật nảy mình.

Cảm thấy có điểm khó mà tin nổi, lòng thầm nhủ vậy là y đã ở qua một đêm cùng với Dương Xu rồi.
Nhưng mà hai người bọn họ hoàn toàn trong sạch, không hề làm gì cả.

Chỉ là lời này có độ tin cậy cực kỳ thấp, mấy người bạn học cũ tối hôm qua tác hợp cho bọn họ khẳng định là không tin.
Sở Hành Vân lắc lắc đầu, tận lực lờ đi tiếng nước trong phòng tắm, một lần nữa đem sự chú ý đặt vào màn hình khổng lồ trên không trung đang phát tin tức của thành phố.
Vừa đúng lúc, dự án mở rộng đô thị lớn nhất của thành phố Ngân Giang trong vòng 50 năm qua kể từ khi cải cách và mở cửa đã được chính thức khởi động vào hôm nay, việc mở rộng đô thị lần này có ý nghĩa trực tiếp giúp cho danh tiếng của thành phố Ngân Giang lần thứ hai tăng lên trong bảng xếp hạng thành phố quốc gia, ngang hàng với các thành phố cấp một trực thuộc trung ương như thủ đô.

Do đó việc mở rộng ngoại ô lần này có thể nói là thu hút sự chú ý của người dân toàn thành phố, rất nhiều chính khách cùng nhân dân đang chờ đợi để chứng kiến sự trỗi dậy của một đô thị phồn hoa.

Chủ thầu dự án hợp tác cùng với chính phủ đã mời các báo đài và cơ quan truyền thông phát sóng trực tiếp lễ cắt băng khánh thành rất rầm rộ.
Lúc này ống kính máy quay chuyển đến chính giữa, ba vị lãnh đạo và là chủ thầu của dự án này cùng với tổng giám đốc của một trong những doanh nghiệp mới của nhà nước Thép mặt trời đã lên trên một cái sân khấu được dựng tạm thời để tiếp nhận phỏng vấn của các phóng viên, bối cảnh là một vùng đất rộng lớn và bằng phẳng.

Mấy chục chiếc xe công trình được sắp xếp trật tự, nhìn qua cực kỳ có khí thế, rất có phong thái xây dựng lại Trung Quốc.
Ba vị lãnh đạo và tổng giám đốc xí nghiệp Thép mặt trời đã đến, thế nhưng đại diện của một nhà thầu dự án khác lại không thấy đâu.
Hình ảnh trên TV đột nhiên hơi lệch sang trái khoảng mười lăm độ, chiếc SUV đỗ ở bên cạnh lọt vào trong ống kính, một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh chiếc xe, trên người mặc một bộ tay trang màu đen cực kỳ vừa vặn với dáng người cao ráo.

Người đàn ông kia vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, đứng ở bên cạnh chiếc xe SUV cao hai mét nhưng khí thế không hề suy giảm, bộ dạng cùng với vóc người xuất chúng đứng ở trong đám người khó mà không khiến người khác chú ý tới hắn, huống chi máy quay còn cố tình hướng về phía hắn ta.
Cách màn hình Sở Hành Vân cũng có thể cảm nhận được hiện trường gượng gạo đến mức nào, mấy người đứng trên sân khấu kia rõ ràng là đang cố gắng kéo dài thời gian, để chờ đợi người đàn ông ở bên dưới không chịu lên kia.
Người đàn ông không chịu lên sân khấu đeo một cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn rất trẻ trung, đang cúi đầu nói chuyện với một người ăn mặc giống như trợ lý, thấy ống kính đột nhiên hướng về phía hắn, liền nở một nụ cười mười phần thương mại hóa cùng với mười phần qua loa với phía truyền thông.

Sau đó liền quay lưng đi mặc kệ máy quay, từ trong tay trợ lý tiếp nhận một chiếc điện thoại di động.
Sở Hành Vân nhìn hắn ở trên màn hình dưới con mắt của không biết bao nhiêu người gọi điện thoại cho ai đó, bỗng nhiên trong lòng có dự cảm nhìn về phía điện thoại di động của mình, đúng như dự đoán, điện thoại di động ngay lập tức vang lên, trên màn hình điện thoại sáng lên hiển thị cái tên ——Hạ Thừa.
Rất nhiều người còn đang chờ hắn lên phát biểu, hắn lại còn đi gọi điện thoại, tiểu tử này còn có thể phách lối hơn chút nữa được không?
Sở Hành Vân trầm mặc một hồi, ỉu xìu mà tiếp điện thoại, còn chưa nói gì đã thở dài trước: "Hả?"
"Anh đang ở đâu?"
Trên màn hình Hạ Thừa liếc mắt nhìn chiếc máy quay chĩa về phía mình, rất thiếu kiên nhẫn mà nhíu mày lại, ngữ khí lạnh băng giống như đang đòi nợ.
Sở Hành Vân nhìn khuôn mặt tuấn tú trưng ra vẻ lạnh lùng kia thì không thèm khách khí nói: "Cậu đừng có mà quản tôi, hôm nay không phải là ngày cắt băng khánh thành sao? Lúc cầm kéo cắt phải làm màu cho tốt đấy."
Hạ Thừa ở bên kia nhắm mắt lại, cố đè nén một ngụm khí khô khốc: "Tôi hỏi anh đã từ Hán Giang về chưa, còn sống hay đã chết?"
Sở Hành Vân không nhịn được đau răng: "Hạ tổng, ngài đừng có mà mỗi lần thấy tôi xuất cảnh bắt tội phạm thì rủa tôi chết có được không? Nếu tôi thực sự có ngày quang vinh đó thì nhất định là do ngài nguyền rủa đó."
Hạ Thừa khẽ mỉm cười, chậm rãi nói từng câu từng như như đâm vào tim gan: "Tôi không có thời gian mà đi nguyền rủa anh, anh còn phải sợ bị nguyền rủa sao? Tự xem kỹ lại những vết thương trên người mình mà xem, không có một trăm tám mươi thì cũng phải có mấy chục vết, dùng đầu ngón tay tính toán một chút, tỷ lệ anh có thể sống đến lúc già là bao nhiêu, còn cần tôi phải nguyền rủa nữa không?"
Sở Hành Vân không cam lòng yếu thế cũng châm biếm lại: "Cậu không hiểu đâu, tôi chính là tích âm đức, công đức lớn, địa phủ sẽ không thu nhận.

Nhưng cậu thì lại không giống như vậy, châm ngôn nói thế nào nhỉ, nha, đúng rồi, còn hơn ở nhà tham ăn tham uống, già rồi chỉ còn lại một cái thân xác thối nát."
Nụ cười trên mặt Hạ Thừa vẫn lạnh như băng, không nhanh không chậm nói: "Một tên công chức chuyên làm công việc khổ sai lại còn không biết nịnh hót như anh mà còn có cảm giác ưu việt sao, anh cho rằng bản thân là Đường Tăng à? Tôi ăn chay, người tham ăn tham uống rốt cuộc là tôi hay là anh? Anh bái dã bồ tát ở đâu thế? Cấp trên của anh cũng không quản sao?"

Sở Hành Vân:...
Lại một lần khẩu chiến bại trận, y cảm thấy chính mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tên khốn kiếp Hạ Thừa kia làm cho tức giận đến nhồi máu cơ tim.
Sở Hành Vân xoa trán than thở: "Cúp máy đi, nói với cậu ít đi mấy câu tôi còn có thể sống thêm mấy năm."
Hạ Thừa liếc mắt nhìn thư ký trên sân khấu đang không ngừng nháy mắt với hắn, hạ thấp giọng không kiên nhẫn nói: "Anh cho rằng tôi có thời gian nói nhảm với anh à, hỏi anh đang ở đâu, anh không chịu nói cứ đánh trống lảng nói chuyện tào lao phí mất nửa ngày, mau nói cho tôi biết anh đang ở đâu, tôi còn phải cắt băng khánh thành."
"Sở cảnh sát Hán Giang, không đến một năm rưỡi thì không thể quay về, tết năm nay nhớ gọi điện thoại dập đầu chúc tết anh nhá tiểu tử thối."
Nói xong liền cúp điện thoại trước, để mặc cho hắn bị chọc tức đến nghẹn một cục trong ngực.
Y vừa mới cúp máy, đã thấy Hạ Thừa sải bước tiêu sái lỗi lạc bước lên sân khấu đứng ở vị trí chủ trì giữa hai vị lãnh đạo thành phố.

Có lẽ vừa mới đấu thắng miệng lưỡi, Sở Hành Vân cảm thấy hắn hiện tại trong giống như một con khổng tước thắng trận.
Chỉ có điều vị gia kia vừa mới cầm kéo còn chưa làm màu được bao lâu, chợt thấy đám đám đông ở rìa phía bên kia có chút dị động.

Trợ lý Tiếu Thụ của Hạ Thừa đi tới chỗ đám người đang túm tụm, một người đàn ông ăn mặc giống như chủ thầu không khống chế nổi giọng nói của chính mình, bắt lấy Tiếu Thụ hô: "Có người chết a! Đào ra được hai bộ thi thể!"
Chủ thầu quanh năm tra xét công trường chính là dựa vào cái cổ họng này, giọng nói lúc này còn sung sức hơn cả một chiếc loa phóng thanh.

Lập tức kinh động đến hàng chục người trên dưới sân khấu, trong ống kính nhất thời xuất hiện một trận rối loạn.

Một vị lãnh đạo nhận thấy có điều không ổn liền ra lệnh cưỡng chế các phóng viên hiện trường đóng máy chụp hình, hình ảnh đột nhiên ngưng hẳn, bất ngờ phát ra quảng cáo.
Sở Hành Vân nhìn trận hỗn loạn vừa rồi còn chưa kịp có hành động gì điện thoại di động đã vang lên.
"Được, tôi biết rồi."
Sở Hành Vân dùng bả vai kẹp điện thoại lại nhanh chóng khoác áo lên người, như sấm rền gió cuốn mà đi ra tới cửa: "Tôi vừa mới xem qua báo cáo rồi, cậu với Tiểu Dương đi trước, tôi lập tức tới ngay."
"Hành Vân?"
Sở Hành Vân đột ngột dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy Dương Xu đã tắm xong quần áo chỉnh tề đứng ở cửa phòng tắm.

Mái tóc đen mượt như tơ lụa vẫn còn ẩm ướt phủ lên trên vai, nước da trắng ngần nhuốm hơi nước ửng hồng như cánh hoa đào.
Sở Hành Vân: "Bây giờ anh phải đến hiện trường, em tự mình về nhé."
Nói xong, y muốn đập đầu chết cho rồi, nếu bây giờ đưa người về nhà thì sau này còn có cơ hội phát triển thêm mối quan hệ.

Thế nhưng chết tiệt, y còn phải đi xử lý cái tên Hạ Thừa xui xẻo kia, chỉ là đi cắt băng khánh thành thôi mà còn kéo ra được hai cái thây khô.
Dương Xu xách túi của mình đi tới huyền quan cũng bắt đầu đổi giày, đem mái tóc ướt nhẹp vén ra sau tai, cười nói: "Không sao, chính sự quan trọng hơn, em sẽ tự về nhà."
Hai người đều có cảm tình giống nhau lúng ta lúng túng câu được câu không đi xuống dưới lầu đứng ở cửa tiểu khu.

Sở Hành Vân giúp cô bắt một chiếc taxi, đưa cô lên xe rồi cúi người xuống xuyên qua cửa sổ xe nhìn cô cười nói: "Xin lỗi, đáng nhẽ anh phải mời em ăn cơm mới đúng."
"Lần sau đi, hẹn anh lần sau gặp."
Sở Hành Vân gật đầu, vỗ vỗ đầu xe nói với tài xế taxi: "Đi thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.