Chết Vô Tội Chứng

Chương 9: 9: Thiếu Niên Máu 【8 】




Khu biệt thự lưng chừng núi quanh hồ là khu dân cư giàu có nhất ở thành phố Ngân Giang, tiếp giáp với đường Hòa Bình, cách cửa tòa thị chính chỉ có một con đường quốc lộ.

Các quan chức cùng người nhà đều sống trong các hoa viên căn nhà lớn trên đường Hòa Bình, Hạ Thừa khi còn bé đã ở tại nơi này.

Tòa nhà A, số 1, ban đầu là đại sứ quán Pháp thời kì cuối dân quốc, sau khi người Pháp rời khỏi Trung Quốc, đại sứ quán bị cải tạo thành khu dân cư, dùng để bố trí cho các lãnh đạo trọng yếu của quốc gia.

Hạ Thừa khi còn bé, ông nội Hạ Chi Chương chính là người đứng đầu chính quyền thành phố.

Lúc đó Hạ Chi Chương dẫn theo một nhóm lãnh đạo ban ngành một tay đem thành phố Ngân Giang từ một trấn nhỏ ít tên tuổi trở thành đô thị phồn hoa bậc nhất, với dân số hơn 30 triệu người, đem thành phố Ngân Giang đi đầu trong công cuộc cải cách và mở cửa, trở thành thành phố hoa ven biển nổi tiếng trên toàn quốc.
Hạ Thừa đã ở trong đại sứ quán rất nhiều năm, sau đó Hạ lão gia tử chen chân vào trong đội ngũ lãnh đạo quốc gia, nhà cũng dời đến thủ đô sinh sống.

Thế nhưng Hạ Thừa lại không đi, sống chết đều muốn ở lại Ngân Giang.

Cha hắn dùng roi ngựa quất hắn hắn cũng không chịu đi, ông nội hắn hết cách, đành để lại một bảo mẫu, một Tiếu Thụ, một ngôi nhà trống, rồi rời đi.
Hai năm trước Hạ lão gia tử công đức viên mãn lui về tuyến sau, lại trở về Đại sứ quán tại tòa nhà A, số 1, đường Hòa Bình.

Chiến tích của Hạ gia trong giới chính trị không chỉ có một Hạ Tuấn Hải, còn có một Hạ Doanh, lần lượt là cha cùng anh trai của Hạ Thừa.

Cha của Hạ Thừa, Hạ Tuấn Hải từ nhỏ đã tham gia quân đội, nay đã là tổng tư lệnh hải quân.

Đại ca Hạ Thừa, Hạ Doanh trò giỏi hơn thầy, sau khi tốt nghiệp đại học trà trộn trên con đường làm quan đến bây giờ, đã trở thành tổng thư kí Bộ ngoại giao của quốc gia.

Mà Hạ Thừa đối với chính trị lại không có hứng thú, hắn theo thương nghiệp, nhờ bậc cha chú nâng đỡ mà tiếp quản công ty TNHH tập đoàn khách sạn Thiên Nga thành, nay đã trở thành chuỗi khách sạn nổi tiếng quốc tế.

Đã thu mua lại hàng trăm khách sạn trong và ngoài nước, công việc kinh doanh ngày càng phát triển rực rỡ hưng thịnh.

Lão Hạ gia trong chính giới và thương giới chính là tịnh đế liên, trở thành truyền kỳ không nhỏ của thành phố Ngân Giang.
Gần một nửa những kẻ có tiền ở thành phố Ngân Giang sống ở trong khu biệt thự cạnh đại lộ Hòa Bình.
Một người phụ nữ trẻ mặc chiếc váy liền màu trắng đang đi bộ trên đường dưới bóng rừng cây vào sáng sớm.

Gió buổi sớm mang theo hơi ẩm của sương có chút lạnh, người phụ nữ mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ mỏng manh, mang theo bữa sáng chào hỏi hàng xóm dậy sớm đi mua đồ ăn sáng.
"Dì đi sớm vậy."
"Cô cũng sớm."
Người phụ nữ cùng với lão nhân ngoài sáu mươi chào hỏi thoáng qua, sau đó mở ra chiếc cổng lớn trang trí hoa văn, băng qua khoảng sân mới được tu bổ đi vào biệt thự.
Một thiếu niên tầm mười tám tuổi mặc đồng phục học sinh cùng lúc đối mặt với người phụ nữ vừa mở cửa.

Thiếu niên so với bạn cùng trang lứa có chút gầy yếu, màu da cũng rất trắng, đôi môi nhợt nhạt gần như không nhìn thấy màu sắc, đứng ở lối vào cầu thang lầu hai dựa vào tay vịn nói với người phụ nữ: " Chị Tuệ, khung ảnh trong phòng em là chị động vào sao?"
Người phụ nữa mang theo bữa sáng đứng ở phòng khách lầu một, ngước đầu nhìn cậu chốc lát, mới cười nói: "Cái đấy cũ quá rồi, để chốc nữa sẽ mua cho em cái mới để thay."
Nói xong xách túi đi vào nhà bếp: "Trong nhà không còn sữa tươi, bữa sáng hôm nay uống sữa đậu nành có được không?"
Thiếu niên nói có thể, ngồi ở phòng ăn chờ đợi bữa sáng.
Người phụ nữ bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong đến trước mặt cậu, trên đĩa có hai quả trứng chiên bày cả dao nĩa, sau đó ngồi xuống đối diện cậu.
Thiếu niên xoay cái đĩa lại, tay trái cầm lấy cái nĩa lẽ ra phải ở bên tay phải, cảm giác được gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn về phía bảo mẫu trẻ tuổi ở đối diện: "Làm sao vậy?"
Bảo mẫu lắc đầu một cái đem chén sữa đậu nành đặt sang bên tay trái cậu, cười nói: "Tiểu Húc, lần này họp phụ huynh, em hi vọng ông chủ đi, hay là bà chủ đi?"
Thiếu niên cúi đầu trầm mặc cắt trứng rán, giọng nói yếu ớt mà ngại ngùng nói: "Tùy đi, để xem bọn họ ai có thời gian, nếu như bọn họ đều rất bận, thì chị cũng có thể đi."
Bảo mẫu gật gật đầu, đưa cặp sách đã được chuẩn bị đầy đủ cho cậu, dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
Thiến niên đeo cặp sách trên lưng, trong gara có hai chiếc xe thể thao cậu lấy ra chiếc xe đua của mình, quẹo một góc ra khỏi nhà đi hướng trường học.
Cấp 3 ban 11, cậu vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng thảo luận khí thế ngất trời bên trong lớp.
"Trình Huân, Trình Huân chết rồi, Trình Huân học ban 8."
Bước chân của thiếu niên dừng lại, tay đang cầm quai đeo cặp sách bỗng nhiên buông lỏng, cặp sách suýt nữa thì rơi từ trong tay cậu xuống đất, cậu sững sờ đứng ở cửa, đôi mắt trống rỗng, mãi đến tận khi bị một nam sinh cùng lớp vỗ bả vai một cái mới hoàn hồn.
"Đứng thừ người ra đấy làm gì, mau vào đi."
Đôi mắt thiếu niên đỏ hoe nhìn về phía cậu nam sinh kia, vất vả nuốt xuống từng ngụm nước bọt, cổ chân giống như bị buộc một cái chùy sắt gian nan tiến vào lớp học, đi đến chỗ ngồi của mình.
Trong lớp lập tức yên tĩnh lại, cơ hồ mỗi người đều nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, cô bạn cùng bàn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh ra hiệu bảo cậu ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Ôi chao? Việc của Trình Huân cậu có biết không?"
Thiếu niên cúi thấp đầu, mím chặt môi, không lên tiếng.
Cô bạn còn nói: "Cậu biết chuyện gì xảy ra sao? Tất cả mọi người đều nói các cậu đã bị nguyền rủa, bị giáng xuống đầu."
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt yên tĩnh nội liễm rốt cục hiện lên một tia tức giận, cứng rắn nói: "Tôi không biết, đừng có hỏi tôi."
Lúc này chuông báo vào giờ học vang lên, kết thúc chủ đề nặng nề này.
Tang lễ của Trình Huân được tổ chức vào ngày thứ ba sau khi phát sinh vụ án, sau khi Tô Uyển khám nghiệm tử thi xong cũng không phát hiện được gì quan trọng, chỉ căn cứ vào lượng thuốc còn sót lại trong dạ dày để ước tính thời gian tử vong, mà trên đầu cùng thân thể người chết còn phát hiện được một số vết thương, về cơ bản có kết luận đây là hành vi tự sát của người chết.

Phó Diệc cũng đến gặp bác sĩ tâm lý của Trình Huân trước khi chết, lời của bác sĩ về cơ bản cũng giống như lời cha mẹ Trình Huân, đều nói rằng Trình Huân có ý định coi thường mạng sống của bản thân.

Còn có bức di thư kia, cũng đã chứng thực là nét bút của Trình Huân.

Hiện tại có vẻ như tất cả manh mối đều chỉ ra là Trình Huân tự sát chứ không phải bị giết, thế nhưng Sở Hành Vân vẫn còn có điều nghi ngờ.
Số di động mà Kiều Sư Sư đưa cho y đã đổi sang người khác, một trong ba cái email kia được gửi đi từ một quán nét, một cái email chưa xác minh được địa chỉ thực tế, và cái email gần đây nhất được gửi qua thiết bị đầu cuối di động.

Thế nhưng số điện thoại đã đổi chủ kia, chủ nhân hiện tại nghe được người tìm tới là cảnh sát, lập tức khai nhận mình đã mua lại hai chiếc điện thoại cũ bị ăn trộm từ trong tay một tiểu thương.
Điện thoại di động đổi chủ, manh mối bị chặt đứt ở ba cái emai thần bí.
Sở Hành Vân ra một mệnh lệnh chết cho Kiều Sư Sư: "Trong vòng ba giờ đồng hồ, mặc kệ là em dùng biện pháp gì, cũng phải vạch ra một phạm vi hiệu quả cho anh."
Mặc kệ Kiều Sư Sư rít gào, y không dừng bước chân đi đến phòng hội nghị, chính lúc nhìn thấy mấy cảnh viên đang tháo những bức ảnh từ trên tấm bảng trắng xuống.
"Ai cho các cậu tháo ảnh xuống, mau dán lại ngay."
Sở Hành Vân không dễ dàng nổi nóng, nhưng khi thực sự nổi giận thì lại rất đáng sợ, hai cảnh viên cầm xấp ảnh chụp thi thể cần thận nói: "Sở đội, là Dương cục bảo tháo xuống."
Sở Hành Vân giơ tay chỉ vào tấm bảng trắng: "Mau dán lại!"

Những bức ảnh được dán lại trên tấm bảng trắng, hai cảnh viên nhận lệnh làm việc ỉu xìu đi ra ngoài.
Sở Hành Vân đi tới trước tấm bảng trắng, đứng khoanh tay dựa vào bàn hội nghị ở đằng sau, mắt nhìn những bức ảnh chụp thi thể từ mọi góc độ, đôi lông mày đen sậm như được nhuộm bằng mực.
Phó Diệc bất tri bất giác đến bên cạnh y, thuận theo ánh mắt y nhìn về phía góc bên trái trên tấm bảng trắng, giải thích: "Đêm qua người của chúng ta trước khi bị Hạ Thừa đuổi đi, đã tìm được một đống quần áo, cũng đã làm xét nghiệm vết máu, là của người bị hại."
Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp đống quần áo cáu bẩn, dính máu và bùn đất bị không khí ăn mòn nghiêm trọng, đôi mắt u ám giống như cửa hang động tối tăm, yên tĩnh không một tiếng động.
"Chiếc áo sơ mi màu xanh đó là của nữ thi sao?"
"Đúng thế, sao vậy?"
Chiếc áo giống như lá rau thối bị đập nát, dù nó có lưu lại manh mối gì đi nữa, bị chôn giấu lâu như vậy, cũng đã nát thành từng mảnh.
Sở Hành Vân hỏi: "Nguyên vật ở đâu?"
"Trong phòng vật chứng, tôi đã nhìn qua rồi, một chút đầu mối cũng không có."
Phó Diệc quay đầu nhìn thẳng vào y, suy tư chốc lát nói: "Cậu với Hạ Thừa đã nói chuyện thế nào rồi, tại sao hắn lại phá đám vụ án của cậu?"
Vừa nghe đến hai chữ Hạ Thừa Sở Hành Vân liền cảm thấy đau răng, cằm kéo xuống thở một hơi dài lo lắng: "Đừng nói nữa, tiểu vương bát đản này chính là người bị bệnh thần kinh, sắp điên đến không giống người nữa rồi.

Không biết là nhìn thấy tôi có điểm nào không vừa mắt, nhất định muốn gây khó dễ cho tôi."
Phó Diệc là một trong số ít những người biết được mối quan hệ giữa bọn họ, cảm thấy chính mình cần phải đứng ra thay Hạ Thừa nói một câu: "Đừng trách hắn, đã nhiều năm như vậy mà trong tâm hắn vẫn không rũ bỏ được chuyện đó, có thể thấy được sự kiện kia ảnh hưởng lớn thế nào đối với hắn, dù sao hắn cũng ỷ lại cậu, tin tưởng cậu."
Phó Diệc nói xong vỗ vỗ vai y: "Từ từ nói chuyện với hắn, cậu xem đi, hắn hiện tại ai cũng không thèm để ý, chỉ nghe mỗi cậu thôi."
Sở Hành Vân đỡ trán, trên mặt lộ ra nụ cười khổ cùng vẻ mặt bất đắc dĩ, "Hắn đúng là nghe lời tôi, nhưng đó là trước khi phát sinh sự kiện kia, sau đó mặc cho tôi có cố gắng bù đắp như thế nào, hắn từ đầu đến cuối đối với tôi vẫn luôn có khúc mắc, có lẽ còn rất hận tôi.

Phó ca, nếu như là anh, anh sẽ lựa chọn như thế nào?"
Phó Diệc nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: "Tôi không biết, cậu thì sao? Hối hận với lựa chọn năm đó sao?"
Sở Hành Vân ngẩng đầu lên thở dài một hơi: "Hối hận, vô cùng hối hận, tôi hối hận tại sao lúc đó mình không ở lại.

Lúc đó hắn còn nhỏ như vậy, tôi lại bỏ mặc hắn, hắn khẳng định là rất hận tôi.

Tôi coi hắn như là em trai, em trai cực kỳ thân thiết, nếu có thể, tôi thật hy vọng chính mình có thể thay thế hắn."
Phó Diệc nhìn vẻ mặt ủ rũ của y trầm mặc chốc lát, sau đó cười nói: "Bây giờ có nói nhiều cũng vô dụng, vẫn là nên ngẫm lại tại sao hắn lại có khúc mắc đối với cậu, vị em trai này của cậu, chỉ có cậu nói mới chịu nghe lời, vẫn nên nói chuyện rõ ràng với cậu ta thì hơn."
Sở Hành Vân xua xua tay, than thở: "Anh không biết đâu, tên nhóc này có ý định nghẹn một hơi chỉnh chết tôi."
"Sở đội."
Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, Dương Khai Thái vẻ mặt sốt ruột đứng ở cửa, liếc mắt nhìn Phó Diệc, bỏ qua anh ta, nói với Sở Hành Vân: "Cha mẹ Trình Huân đến nhận thi thể."
Ông bà Trình toàn thân đen trắng, đi cùng với vài người thân đang đứng chặn trước cửa phòng khám nghiệm tử thi giằng co với mấy cảnh viên.

Ông Trình có chút nóng nảy cùng với hai người đàn ông trung niên đang gây khó dễ cho cảnh viên.

Tiếng la hét ồn ào lan khắp hành lang, bà Trình ôm bụng bầu đau khổ khóc lóc dựa vào người nữ quyến đi cùng.

Sở Hành Vân vừa nhìn thấy tình hình bên kia, dừng cước bộ đứng ở phía xa không có lại gần, ôm cánh tay dựa vào trên tường quan sát động tĩnh bên kia, Phó Diệc cùng Dương Khai Thái không dừng bước chân chạy tới giữa đám người hòa giải mâu thuẫn.
Ý đồ của người nhà họ Trình rất đơn giản, nhận lại thi thể của Trình Huân, sau đó đem đi chôn cất.

Thân là cha mẹ, bọn họ không thể chịu đựng nổi cảnh con trai mình đã chết lại còn phải nằm trên bàn giải phẫu bị người ta mổ bụng nghiên cứu.

Có vẻ như bọn họ đã xác nhận con trai chết là do tự sát.

Người nhà họ Trình đều có tố chất văn hóa cao, lên giọng phách lối nói về đạo lý quả thực khiến người ta không thể nào chống đỡ nổi, ngay cả Phó Diệc có sở trường đóng vai phản diện lâu năm cũng không biết phải phản bác như thế nào.

Trước mắt Trình Huân bị mưu sát chỉ là suy đoán của Sở Hành Vân, cũng không có bằng chứng xác thực, vụ án đã đến mức đóng băng, khó có thể tiếp tục được nữa, lúc này người nhà nạn nhân lại muốn rút án, tuyên bố không cần cảnh sát tham gia, tình hình này khó mà có thể điều tra thêm được nữa.
Trong khi Phó Diệc đầu đầy mồ hôi đang cố gắng trấn an ông Trình cùng người thân, Sở Hành Vân lại nhìn chằm chằm vào bà Trình.

Nhìn bụng bà ta, y chú ý tới bà Trình đặc biệt quý trọng đứa nhỏ còn chưa ra đời này, vẫn luôn dùng tay che lấy bụng.
Tô Uyển vì để tránh chiến hỏa, liền rời khỏi phòng làm việc chuồn đến bên cạnh Sở Hành Vân, thấy y vẫn luôn suy tư nhìn chằm chằm bà Trình, liền thở dài nói: "Phụ nữ mà, nỗi đau mất con, thực sự là muốn đòi mạng."
Cô có khuôn mặt trẻ con, lại cố tình nhíu mày mím môi bày ra vẻ trưởng thành, trông có chút buồn cười, Sở Hành Vân liếc mắt nhìn cô một cái, cười nhạt một tiếng, đột nhiên hỏi: "Bà ấy bầu được mấy tháng rồi?"
Tô Uyển thò đầu ra nghiêm túc nhìn, sờ cằm ra vẻ suy nghĩ nói: "Năm, sáu tháng đi, bụng đã rất lớn rồi."
Lúc này Phó Diệc đã không chống đỡ nổi người nhà của nạn nhân, nhìn về phía Sở Hành Vân đứng ở bên ngoài đám người, dùng ánh mắt trưng cầu quyết định của y, Sở Hành Vân thoáng gật gật đầu, Phó Diệc thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói với Dương Khai Thái: "Mang đi."
Tô Uyển ở phía xa nhìn Phó Diệc bận rộn ra ra vào vào, cảm khái nói: "Phó đội thực sự không giống cảnh sát, anh ấy so với giáo sư của bọn em còn nho nhã lịch sự hơn, thực sự giống một tiên sinh dạy học."
Sở Hành Vân nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, rồi búng ngón tay trước mặt cô: "Hoàn hồn đi tiểu học muội, người ta đã kết hôn rồi, con gái cũng đã được ba tuổi, cô tới chậm rồi."
Tô Uyển không phải kiểu nhanh nhẹn dữ dằn như Kiều Sư Sư, người ta là con gái Tô Châu nhu tình mật ý, bị y đùa một câu, lập tức xấu hổ.

Trừng mắt giải thích: "Em chỉ cảm thán một chút đàn ông tốt đều là hoa đã có chủ có được hay không, còn lâu mới nghĩ đến những chuyện khác."
Sở Hành Vân nở nụ cười, chỉ vào mặt mình, da dày như tường thành nói: "Xem này, ở đây còn có một tên đàn ông tốt đây, sao cô không nhớ đến anh gì cả thế hả tiểu học muội."
Tiểu học muội rất thuận lợi bị y trêu chọc đến đỏ cả mặt, vung tay một cái liền quay đầu đi.
Sở Hành Vân ở phía sau lưng cô hét to: "Phải nhớ tới tôi đấy."
Lúc này Kiều Sư Sư bước ra khỏi phòng làm việc, liếc mắt thấy tiểu bạch thỏ bị con sói xám dọa cho sợ hãi, liền ôm máy tính bảng đi về phía Sở Hành Vân, vẻ mặt chân thành nói: "Em nhớ anh, thực sự, em đã thương nhớ anh rất nhiều năm rồi, tối hôm nay anh cho em làm ấm giường đi mà."
Sở Hành Vân dựa vào tường nở nụ cười: "Không xác định được vị trí?"
Kiều Sư Sư dâng máy tính bảng lên: "Lão đại, anh hoặc là ngủ với em, hoặc là dìm chết em đi, tiểu nhân đã tận lực rồi, ba cái email này được gửi từ ba địa điểm khác nhau, hơn nữa còn đều là địa chỉ ảo, tiểu nhân vô năng, chỉ có thể xác định trong phạm vi mười cây số."
"Trước tiên mặc kệ nó là địa chỉ ảo, đi cùng anh một chuyến đến phân cục đã."
Trên đường đi đến phân cục, Sở Hành Vân nhận được tin nhắn từ Phó Diệc —— người nhà họ Trình đã mang thi thể đi, quyết định chôn cất vào ngày mai.
Sở Hành Vân sau khi đọc tin nhắn cũng không trả lời, ném di động lên bệ lái xe, một tay cầm vô lăng, một tay kẹp điếu thuốc lá thò ra ngoài cửa kính xe ô tô phẩy tàn thuốc, nếu phớt lờ việc người này không tuân thủ luật giao thông, thì nhìn khá là phong cách.
Kiều Sư Sư đã sớm quen với kỹ năng lái xe của y một đường nhanh như chớp đi đến phân cục đầu tiên của thành phố Ngân Giang.

Sau khi xuống xe rung đùi đắc ý một phen vuốt lại đuôi tóc hơi loạn, lại là một mỹ nữ thần thanh khí sảng, khả năng chống say xe tốt hơn Dương Khai Thái không biết bao nhiêu lần.
Đi vào cửa lớn của phân cục, Kiều Sư Sư giơ tay quơ quơ những mảnh giấy vàng đang lơ lửng ở trước mắt, bước chân có chút trôi nổi bất ổn, hỏi: "Lão đại, tới đây làm chi? Mở hội nghị sao?"
Sở Hành Vân hừng hực lao lên bậc thang, đáp: "Nếu hướng đi hiện tại của chúng ta đã đâm vào ngõ cụt, vậy thì phải tìm một phương hướng khác."
"Phương hướng nào?"
Điều tra tất cả những vụ án mạng của thanh thiếu niên thành phố Ngân Giang những năm gần đây, anh không tin không tìm được điểm đột phá mới.
Kiều Sư Sư:....
Cô đột nhiên có cảm giác đầu óc hơi choáng váng.
Đội trưởng Lưu của phân cục là bạn cũ của y, đã từng hợp tác qua rất nhiều lần, còn có giao tình cùng thành lập tổ chuyên án, cho nên đội trưởng Lưu rất nhiệt tình giúp đỡ công tác của y, theo lời dặn dò của y, đem hết tất cả những vụ án mạng liên quan đến trẻ vị thành niên trong vòng năm năm gần đây của thành phố Ngân Giang mang ra, còn đặc biệt chuẩn bị cho họ một văn phòng làm việc riêng.

Kiều Sư Sư vừa bước vào cửa đã bị choáng váng bởi đống hồ sơ bày đầy trên bàn cùng dưới đất, cô liền giữ chặt lấy khung cửa muốn chết không muốn sống nói: "Lão đại, em nói thật, em tình nguyện ngủ với anh."
Sở Hành Vân: "Gấp cái gì, đợi đến tối xem biểu hiện của em, đội trưởng Lưu, đóng giùm tôi cái cửa với."
Đội trưởng Lưu giúp bọn họ đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người cô nam quả nữ.
Sở Hành Vân ngả xuống ghế tựa, nhấc chân gác lên bàn, giống như khách làng chơi đi dạo thanh lâu, châm một điếu thuốc đưa lên miệng, nhướng mày nhìn cô cười: "Nào cô bé, bắt đầu làm việc đi."
Sở Hành Vân lựa chọn những vụ án thời gian gần đây, giao cho Kiều Sư Sư: "Tìm tất cả những nghi điểm của các vụ án tự sát này."
Nếu không phải lần này mở rộng phạm vi điều tra, y thực sự không có ấn tượng gì về tỉ lệ tự sát vị thành niên ở thành phố Ngân Giang là bao nhiêu, thông qua vụ án lần này y mới có được một bản thống kê đáng tin cậy.

Trong những năm gần đây tỉ lệ tự sát chỉ có tăng chứ không giảm, nguyên nhân là do áp lực từ bốn phương tám hướng, nhưng chủ yếu là do bạo hành gia đình và bạo lực học đường.

Ban đầu y hoài nghi Trình Huân có phải là bị bạo hành gia đình hoặc là bạo lực học đường hay không, thế nhưng kết quả điều tra cho thấy Trình Huân chưa từng bị bạo hành, cha mẹ đối xử với cậu rất tốt.

Còn bạo lực học đường, năm lớp 11 cậu liền bỏ học, thời điểm đi học vẫn còn là học sinh ba tốt, thêm vào gia cảnh giàu có, chưa từng phải chịu bạo lực học đường.

Thế nhưng tại sao nghỉ hè năm lớp 11 ấy, tinh thần của cậu ta bỗng nhiên lại trở nên thất thường vậy?"
Bọn họ ở trong văn phòng cho đến khi mặt trời xuống núi, đã tìm được mười mấy vụ án không đơn thuần là tự sát.

Chỉ là ở những vụ án đó vẫn luôn không tìm được điểm đột phá, Sở Hành Vân không khỏi bắt đầu hoài nghi liệu phán đoán của mình có phải là vô ích rồi không.
"Lão đại."
Kiều Sư Sư bỗng nhiên thay đổi trạng thái, nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ vụ án trong tay hỏi: "Các anh nói, ở trong phòng nạn nhân tìm được một phong di thư có đúng hay không?"
Sở Hành Vân đang lật một tập hồ sơ vụ án trong tay, không cho là đúng: "Trong này đều có để lại di thư, tiếp tục tìm đi."
Kiều Sư Sư đem tấm ảnh đính kèm trong đó đưa cho y xem, mặt mày đặc biệt nghiêm trọng: "Anh xem phong thư này, có phải là rất giống với phong thư Trình Huân để lại hay không?"
Sở Hành Vân tiếp nhận vừa nhìn, hai con mắt u tối như cửa động liền sáng lên hai ngọn đèn lồng, u ám mà nóng rực, trầm giọng nói: "Em mang bức di thư của Trình Huân ra đây."
Bức ảnh chụp di thư trước mặt y được viết trên giấy màu vàng nhạt có in những bông hoa sẫm màu, nếu như không phải là nét chữ khác nhau, y gần như cho đây chính là phong di thư của Trình Huân để lại, huống hồ, câu nói sau cùng trong bức di thư này là —— ai có thể cứu giúp tôi? Tôi không muốn vào địa ngục, tôi không muốn vào địa ngục!
Cầu cứu, đây là một tín hiệu cầu cứu.
Chủ nhân của bức di thư này là Tiết Mân Hào, chết vào ngày 23 tháng 8 năm 2015, nguyên nhân cái chết là xả đầy nước vào trong bồn tắm trong nhà tự dìm chết chính mình, cảnh sát tìm thấy bức di thư trên bệ rửa tay trong nhà tắm, vì vậy kết luận đây là một vụ tự sát.
Ngày 23 tháng 8, chính là thời gian trường học cho nghỉ hè, nếu nói là trùng hợp, cũng là lúc tinh thần Trình Huân bắt đầu có vấn đề.
Sở Hành Vân đẩy các tập tài liệu khác ra khỏi bàn, mở hồ sơ vụ án của Tiết Mân Hào ra, lật một tờ xem, nói: "Gọi đội trưởng Lưu đến đây."
Đội trưởng Lưu vội vội vàng vàng chạy tới văn phòng phối hợp công việc với bọn họ, nghe Sở Hành Vân tóm tắt sơ qua, liền tỉ mỉ suy nghĩ một chút nói: "Xác thực là còn một trường hợp nữa, vào năm 2016, cũng chính là năm ngoái.

Một học sinh đã nhảy xuống từ ban công của một khách sạn, hiện trường cũng để lại một bức di thư, bởi vì vụ án đó thuộc phạm vi quản hạt của phân cục chúng tôi, hơn nữa đều là tự sát, cho nên cục thành phố cũng không quá coi trọng, quy trình diễn ra đơn giản liền kết thúc vụ án.

Nha, cậu cần hồ sơ vụ án? Có có có, để tôi cho người đi tìm."
Xác định được mục tiêu, việc tìm kiếm cũng dễ dàng hơn nhiều.

không tới mười phút, Sở Hành Vân liền lấy được tư liệu chi tiết của vụ án.

Nhìn bức ảnh chụp di thư lưu lại hiện trường, quả nhiên vẫn là một tờ giấy màu vàng in hoa văn sẫm màu, tuy rằng trong bức di thư này không có lời cầu cứu rõ ràng, nhưng so với hai bức thư trước có một điểm tương tự, giữa những hàng chữ tràn ngập bi thương và sợ hãi.
Nam sinh nhảy lầu tự sát tên là Vương Minh Viễn, khi chết mới mười sáu tuổi, là học sinh lớp 11 của trường trung học cơ sở số 1 thành phố Ngân Giang.

Vương Minh Viễn cùng với Tiết Mân Hào chết vì đuối nước học cùng một trường, cùng trường với bọn họ, còn có một người đã chết tên Trình Huân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.