Chí Ái Kim Sinh

Quyển 4 - Chương 7: Không thể thiếu cậu 7



“Bà chủ, cho thêm một bát!” Hikaru hô lớn, đem bát mì không còn một sợi nào đưa cho cô bán hàng. Isumi cùng Waya ở bên cạnh không hẹn mà cùng trao đổi một ánh mắt kinh ngạc.

“Nếu cậu chết no thì không thể đi gặp cậu ấy nha.” Waya hảo tâm nhắc nhở Hikaru đang nóng lòng chờ bát mì được bưng lên.

“Nói bậy bạ gì đó!” Hikaru trừng mắt liếc Waya. “Chỉ là hôm nay tớ rất vui vẻ!”

“Còn không phải là vì cậu ta mới vui vẻ sao?” Waya không chút khách khí vạch trần Hikaru viện cớ. “Em nói này Isumi, trên bức thư Akira có viết một cái.”

“Cái gì?” Isumi cũng lộ ra ánh mắt trêu chọc hiếm thấy.

“Chính là ‘Lúc Hikaru vui vẻ nhớ rõ ngàn vạn lần đừng mời cậu ta ăn cơm!’” nói xong hai tên phá lên cười.

“Này! Nói gì đó! Không cần ở trước mặt tớ mà nhắc đến tên người kia! Tớ là vì có thể được đi Hàn quốc lưu học nên mới vui vẻ đó!” Hikaru vịt chết mạnh miệng không thừa nhận.

“Chao ôi, còn không thừa nhận?”

“Vậy cũng có thể nói cho tớ một tiếng a.” Hikaru nhận lấy bát mì thịt bò mới, một bên thổi cho nguội bớt một bên nói.

“Cậu cũng đừng giận dỗi, kỳ viện cũng nói rồi mà, sáu người chúng ta đi Hàn quốc lưu học lần này là rất khó khăn, không muốn chuyện này lại lộ ra ngoài. Cậu cũng biết, sau cúp Bắc Đẩu giới truyền thông liền rất chú ý đến cờ vây, tin tức bát quái cũng nhiều lên, kì viện không muốn tìm phiền toái. Hơn nữa, Akira cũng có nguyên tắc làm người của cậu ấy, nếu kỳ viện muốn cậu ấy không lộ ra trước khi đi, cậu ấy cũng không có cách khác.” Vẫn là Isumi nói rõ.

“Được rồi ~~~ được rồi ~~~ hai người làm sao cứ phải giúp tên kia nói chuyện a! Tớ chỉ là hơi tức một chút, có phải muốn…. hơn nữa làm sao lâu như vậy mà cậu ấy vẫn chưa báo tin cho tớ a!”

“Vậy thì cậu càng phải giáp mặt mà hỏi cậu ta.” Isumi cười khoát tay.

“A, nguy rồi, tớ phải đến hội quán cờ vây. Bà chủ! Tính tiền!” Hikaru vẫy tay hướng bà chủ.

“Cậu ấy không có ở đó, cậu đến làm gì?” Waya tò mò hỏi.

“Cái kia… nói không được, là thói quen mất rồi!” Hikaru nhức đầu, cậu thực sự cũng không rõ nguyên nhân. Buông tiền, mặc áo khoác vào, đeo ba lô lên.

“Vậy ngày mai gặp tại sân bay.” Vẫy tay hướng Isumi cùng Waya xem như tạm biệt, sau đó vội vàng chạy ra khỏi quán, lưu lại hai người bạn thần tình bất đắc dĩ.

Đi trên ngã tư đường mùa đông, lại không cảm nhận thấy lạnh. Hikaru tâm tình rất vui vẻ, không ngoài tờ thông báo kia. Ở ngày thứ 98 cậu ấy rời đi, cậu, Waya, Isumi, cùng hai người nữa đều nhận được thông báo đi Hàn quốc lưu học. Thông báo dài đến mấy chục trang, nói rõ chi tiết dừng chân, học tập, sinh hoạt của bọn họ, hơn nữa sau đó cậu mới biết được, đó chính là thành quả của Akira ở bên đó. Akira là đại biểu đầu tiên của bọn họ, sang bên đó khảo sát hơn nữa can thiệp cùng Hàn quốc, nói cách khác là cậu ấy đi bàn điều kiện. Bởi vì bên kì viện Nhật bản cho rằng, dù sao xuất ngoại cũng là mấy cậu choai choai, nhưng lại phải ở bên kia sống khá lâu, cho nên tìm một người trẻ tuổi trực tiếp bàn điều kiện với Hàn quốc thì sẽ tốt hơn, đâu là nguyên nhân Akira xuất ngoại trước. Tuy rằng Hikaru biết chính mình sẽ được đi Hàn quốc mà hưng phấn một phen, cũng vì Akira giấu diếm chuyện này mà có chút giận dỗi nho nhỏ. Nhưng nghĩ đến có thể lập tức liền nhìn thấy cậu ấy, nên một chút giận dỗi kia cũng phai nhạt đi.

Đi vào hội quán cờ vây, một đường chạy lên lầu hai.

“Chị Ichikawa, em đến rồi.” từ xa đã nghe thấy tiếng Hikaru gọi.

“Mấy hôm nay Shindo-kun có vẻ rất vui nhỉ?” Chị mỉm cười khi nhìn thấy cậu, nhưng hôm nay Hikaru cảm thấy tươi cười của chị có chút kỳ lạ, Ichikawa cho cậu một ánh mắt, ý bảo cậu hướng sang bên xem. Hikaru theo ánh mắ Ichikawa nhìn lại, đó chính là “chỗ ngồi cũ” của cậu và Akira, chẳng qua hôm nay có khác biệt, đó chính là chỗ ngồi kia đã không hề trống không. Sợi tóc xanh thẫm dài thẳng buông xuống vai, tay phải dùng tư thế tao nhã quen thuộc mà cầm chén trà, đôi mắt sâu thẳm xanh biếc kia đang nhìn cậu tràn ngập ý cười, chậm rãi buông chén trà: “Không nghĩ đến lúc tớ không có ở đây, cậu lại đến đúng giờ như vậy, Hikaru.”

Hikaru nhìn thấy ánh mắt có chút trêu tức kia, một phen đưa ba lô cho Ichikawa, “Touya Akira!” sải bước đi đến, một bên kéo lấy tay Akira,:Chị Ichikawa, phòng trong cùng cho em mượn một chút!”

“Hikaru?” Akira có chút kinh ngạc, cậu luôn không đoán ra ý tưởng của “người yêu”.

Hikaru túm Akira vào trong phòng, gần như là quăng vào, đi vào khóa cửa.

“Hikaru… đau a.”

Không đợi Akira phản ứng, Hikaru đã đè Akira lên tường, hai tay ôm lấy cậu ta.

“Hikaru – ngô…” không kịp nói, môi quang đã hướng lên, cậu dùng lực đè gáy Akira, sau đó đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, không kiêng dè gì mà sở cầu ngọt lành trong miệng Akira.

Akira lúc vừa bắt đầu có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền mê muội trong hơi thở của Hikaru, hai tay ôm lấy cổ Hikaru, đồng dạng nhiệt tình mà đáp trả Hikaru. Hai người cứ dây dưa như vậy, giống như muốn phát tiết tất cả tương tư trong mấy tháng qua vậy.

Chấm dứt nụ hôn dài, hơi thở hai người đều có chút hỗn loạn. Akira vẫn như cũ tựa vào trên vách tường, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hikaru có chút đỏ mặt, có chút trêu tức nói: 

Cậu cứ như vậy nhớ nhung tôi sao?”

“Cậu còn dám nói! Ai cho phép cậu mấy tháng cũng không để ý đến tôi!” Hikaru tức giận oán thán nói, “Đây là trừng phạt!”

Akira vừa muốn cười, cậu cảm thấy mỗi lần Hikaru tức giận đều rất đáng yêu, chính mình đúng thật là ác liệt!

“Không phải tôi về đón mọi người sao? Có cái gì không rõ, cứ việc hỏi.” kéo ay Hikaru, đi đến ghế dựa ngồi mặt đối mặt.

“Ba tháng rồi cậu không hề gửi tin cho tôi, cậu giải thích thế nào?” bắt đầu khởi binh vấn tội.

“Là tôi cố ý.” Akira không chút hoang mang nói.

“Cậu –“

“Đừng có gấp, nghe tôi nói xong đã. Tôi nhớ cậu, bức chính mình không được gọi điện cho cậu, nhớ cậu muốn phát điên. Như vậy tôi sẽ phải nhanh chóng trở về, tôi sẽ phải nhanh chóng xử lý công việc thật tốt. Cho nên, cậu thấy đó, tôi gần như đã dùng tốc độ nhanh nhất để thu xếp cuộc sống vài năm sau của chúng ta rồi. Kế hoạch kia là do tôi tự mình làm! Thế nào, không tồi chứ. Nhưng cũng đã đến cực hạn, nếu không trở về nhất định tôi sẽ nhớ cậu đến phát điên.”

Akira nhìn Hikaru trong mắt tràn ngập ấm áp cùng sủng ái, “Nói về cậu đi? Có khỏe không?”

“Khỏe thế nào được! Nhớ cậu muốn chết… Không được! Cho tôi hôn thêm hai cái nữa đi.” Nói xong lại như là làm nũng mà tiến đến bên Akira, nhẹ nhàng hôn lên hai má cùng cổ Akira. Akira bị cậu ta làm cho có chút ngứa ngáy, nhưng cậu cũng rất thích cảm giác này. Không nghĩ rằng qua một khoảng thời gian không thấy, Hikaru cư nhiên biến thành một tên tiểu sắc quỷ, nghĩ đến đây Akira không nhịn được cười vang ra tiếng.

“Được rồi ~~ được rồi ~~~” Akira nhẹ nhàng đẩy Hikaru ra, sau đó lấy tay ôm thắt lưng Hikaru ngồi lên trên đùi mình, “Loại việc này sau này sẽ có thời gian làm.”

“Có ý gì?”

“Tôi đã tìm được một nhà trọ đôi ở bên đó. Đương nhiên là cho hai chúng ta rồi, đây chính là việc quan trọng nhất mà tôi lấy công làm tư đó. Vừa nói vừa đùa giỡn tóc vàng.

“Nếu tôi đoán không sai thì hành lý của cậu cũng chưa sắp xếp xong phải không?” Akira cười gõ lên trán Hikaru hai cái.

“Lại… bị cậu đoán đúng nữa rồi.” Hikaru không tình nguyện thừa nhận.

“Không náo loạn, hôm nay tôi mới về, có chút mệt mỏi. Cậu nha ~ mau chóng về nhà chuẩn bị tốt đi!” hôn nhẹ lên mặt Hikaru, Hikaru ngoan ngoãn từ trên người Akira đi xuống, cũng không khách khí mà hôn lên mặt Akira một cái, “Vừa mới gặp liền đuổi người ta đi ~~ tôi về đây, ngày mai gặp lại!”

“Đi đường cẩn thận!”

Nhìn thấy Hikaru sôi nổi rời đi, Akira ngồi lại trên ghế, cảm thấy mỹ mãn mà nở nụ cười.

Ngày hôm sau trên máy bay hướng sang Hàn quốc, Hikaru cùng Akira song song ngồi.

“Akira à, phòng cậu chọn như thế nào?” Hikaru đối với “ngôi nhà” tương lai của hai đứa vô cùng chờ mong.

“Ừ… có ba phòng. Diện tích cũng không nhỏ, giao thông thuận tiện, phải nói mãi với mấy ông già Hàn quốc, cuối cùng tôi phải nổi xung, có điều tôi phát hiện nếu tôi tức giận nói hình như còn tốt hơn nhiều so với việc giảng đạo lý với bọn họ.”

Nghe đến đây phá lên cười, nghĩ thầm, nếu Akira thực sự tức giận, cặp mắt mê người kia thực sự có thể giết người! Ai dám không theo?! Có điều Akira hình như cũng không phát hiện ra bản lĩnh của mình.

“Cậu cười cái gì? Đúng rồi, đồ dùng sinh hoạt trong nhà còn chưa mua đâu.

“Tốt! Tôi đây phải mua một cái TV to để trong phòng khách. Sau đó phải mua một cái sô pha thật lớn thật mềm, loại hai người có thể chen chúc một chỗ, còn muốn dùng thủy tinh bao quanh sân thương. Buổi tối có thể ngắm sao…”

Akira mỉm cười nhìn Hikaru đang dệt “ ngôi nhà mộng mơ”, Waya và Isumi ngồi ở sau nghe hai người đằng trước nói truyện, kinh ngạc nhìn đối phương “Hai người kia đang nghĩ gì vậy a?” lúc này, nhân viên công tác của kỳ viện tò mò nhìn qua… “Tôi vẫn nghe nói hai người này trời sinh là kình địch, vốn nghĩ hai người ở thế không đội trời chung a! Không nghĩ đến tình cảm của bọn họ tốt như vạy.”

“Cái kia… nguyên bản vốn là như vậy… có điều… cái kia… ha ha, chính là như vậy đi!”

Isumi và Waya không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể ngây ngô cười với nhân viên kỳ viện kia, làm cho người nọ không hiểu ra sao, nghi vấn này của anh, thẳng đến bốn năm sau mới được hóa giải.

Máy bay lướt trên đám mây, chở theo giấc mộng cùng hạnh phúc, bay về bờ đối diện của dị quốc xa xôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.