[Chí Ái Tiểu Quỷ Hệ Liệt] - Bộ 3 - Hướng Tả Phiêu Đích Vũ

Chương 18



Hắc Bạch vô thường vừa đến Minh giới liền thấy nửa bầu trời đều đỏ, rất nhiều vong hồn chung quanh chạy trốn, quỷ sai hiện tại vội đến sức đầu mẻ trán! Còn có mấy tên ác quỷ quay công đánh lại quỷ sai!

Hiện tại nhìn lại, dọc theo dấu vệt thêu đốt, Hắc Bạch vô thường đi tới hỏa khanh ngục (ngục lửa), nơi này chính là hỏa hình, có điều, hiện tại…rõ ràng có người phóng hỏa…

“Khụ…Khụ khụ…” từ đống than đen bên cạnh đi ra một người bẩn hề hề, kích động nắm lấy tay Tiểu Bạch “Tiểu Bạch…Ngươi rốt cục cũng đến…Khụ khụ…”

“Thì ra là Phán Phán a, ngươi không thể đánh cũng đừng đánh a!” Bạch vô thường đau lòng lau đi bụi tro trên mặt Thạch Khanh

Thạch Khanh thực ủy khuất “Ta không đánh…ta chỉ là bị quỷ hồn đào tẩu đùa dai… khiến một đống than đen hướng lên người ta!”

“Yêu nghiệt đó đâu?”

Thạch Khanh lấy tay chỉ xa xa “Ở đằng kia. Nhanh một chút, không ngăn cản hắn Minh giới tổn thất thật thảm trọng”

Hắc Bạch vô thường đem Văn Vũ hướng ngực Thạch Khanh đẩy, đại khái là giao nộp “Đây là người mất tích mấy năm trước, ngươi xem đi! Ta cùng Tiểu Hắc đi!”

Thạch Khánh nhìn Văn Vũ vô ý thức, liền dùng tay điểm mi tâm y, để y khôi phục ý thức

“Ngươi tên gì?” Thạch Khanh nắm lấy xiềng xích trên cổ Văn Vũ, tủm tỉm cười hỏi.

Văn Vũ khôi phục ý thức, lập tức khẩn trương nhìn khắp nơi “Đây là chỗ nào? Ta phải về! Ta phải về!”

Trong đám quỷ đang đánh nhau không biết ai nói “Hắc đại nhân cùng Bạch đại nhân đến đây!”

Tiếp một đám lớn quỷ sai ngã xuống – Hắc Bạch hai vị đại nhân tới rồi, liền bắt đầu nằm vật xuống…

Hồ Tả lao tới lớn tiếng hô “Văn Vũ! Văn Vũ! Ngươi có nghe không?”

“Tiểu Tả?” Văn Vũ lập tức lắng nghe, hướng Hồ Tả chạy đến “Tiểu Tả! Ta ở trong này!”

“Không thể nào? Ngươi chính là Vệ Văn Vũ?” Thạch Khanh vội vàng bám trụ y “Ngươi chờ một chút! Ngươi chờ một chút!”

“Buông!” Văn Vũ dùng sức vung tay, cư nhiên đem Thạch Khanh vứt trở lại đống than đen, Văn Vũ mới phát hiện người này thực hư nhược, không như Hắc Bạch vô thường như vậy “cường tráng”.

Hồ Tả nghe tiếng Văn Vũ, hướng nơi này bay tới. Bạch Vô Thường cuối cùng cũng hiểu được chính mình đem theo tiểu quỷ này du ngoạn nên mới đến trễ, cấp Minh giới chịu tổn thất khó lường. Phi thân một cái, trước bắt tiểu quỷ Văn Vũ này!

Đột nhiên, Minh giới tối đen như mực trên không truyền đến tiếng khuyển phệ vang dội. Hồ Tả theo bản năng, khẩn trương đứng lên!

Tiểu Bạch nhìn trên không, khinh thường nói “Là cho hoang kia?”

Thạch Khanh cười a a nói “Cẩu của Dương nhị gia lại a…”

Tiểu Hắc đảo cặp mắt trắng dã “Lại tới? Mỗi lần đến đều ở nơi này đại tiển tiện!”

Chẳng biết tại sao, Dương Tiễn cùng Diêm Vương là hảo hữu, Họ Dương này thường đem yêu khuyển đến xuyến môn Minh giới. Dương Tiễn tất nhiên vì là vị thiên thần cao thượng, trừ bỏ Diêm vương, hắn khinh thường hết thảy Minh giới. Đương nhiên, người thế nào dưỡng ra cẩu thế đó, Hao Thiên khuyển kế thừa ý chí chủ nhân, xem thường Minh giới, mỗi lần đến liền quấy rối.

Quả nhiên, lần này Hao Thiên khuyển nghe được khí tức Hồ Tả, thần kinh phấn khởi lên.

Giương nanh múa vuốt, thè lưỡi hướng Hồ Tả đánh tới!

Hồ Tả tựa hồ có chút lui bước, trái tránh phải trốn, nhưng ánh mắt hắn vừa thấy Văn Vũ, liền kiên định cùng Hao Thiên khuyển đấu nhau.

Văn Vũ nhớ tới, dù là Hồng Vũ hay Hồng Lôi, bọn họ đều phi thường chán ghét cẩu, như vậy, Tiểu Tả nhất định cũng sợ cẩu!

Văn Vũ không có cách thoát khỏi Bạch vô thường, chỉ có thể dùng hết sức lực toàn thân hô “Tiểu Tả! Ngươi trở về! Ngươi nhanh trở về!”

“Cho dù bây giờ hắn trở về, chúng ta cũng bắt hắn trở lại” một thanh âm trầm thấp từ sau lưng truyền đến.

Mọi người xoay lại, trừ bỏ Văn Vũ, mỗi người đều lộ vẻ vui vẻ.

“Diêm vương đại nhân, ngài từ thiên thượng về rồi?” Tiểu Bạch nhanh cáo trạng “Còn cùng Dương nhị gia và sủng vật hắn, thật sự là khách quý lâm môn! Không có tiếp đón từ xa!”

Dương Tiễn cùng mọi người đánh tiếng chào, hai tay ôm ngực, nhìn yêu khuyển hưng phấn chiến đấu, liền đối Diêm Vương bên cạnh nói “Tử Văn, này chỉ là tiểu yêu tinh liền giao cho ta! Hiện tại để Hao Thiên chơi một chút!”

“Vậy kính nhờ ngươi”

Nếu nơi này có Dương Tiễn, Diêm Vương cùng Tiểu Hắc chỉ huy đại bộ phận quỷ sai xuất động, toàn lực tróc quỷ hồn trốn lên dương gian.

Hồ Tả thể lực dần dần chống đỡ không nổi, Hao Thiên khuyển chờ chụp mồi, nhắm ngay cổ Hồ Tả vọt tới!

Đột nhiên, một hỏa cầu lớn bao lấy một hồ một cẩu. Sáng đến nổi chọc mắt mọi người đến sắp mù.

Chỉ nghe Hao Thiên “ngao ô” kêu thảm một tiếng, mọi người liền thấy nó khập khiểng khéo lê chân sau đầm đìa máu tươi, thoát ra từ quả cầu!

“Hao Thiên” Dương Tiễn chấn động, xuất Tam Xoa Kích(*), nghênh chiến!

Tiểu Bạch trong lòng vui nha! Tránh ở phía sau lưng Thạch Khanh cười trộm – Xem chó ngươi về sau như thế nào đi tiểu! Ha ha ha…

Thạch Khanh có chút lo lắng, nghĩ thầm nếu cứ như vậy tiếp tục Minh giới sẽ càng ngày càng tổn thất “Tiểu Bạch, tới giúp Dương nhi gia!”

“Hảo! Ta trước làm nóng người một chút!” Tiểu Bạch đem Văn Vũ giao cho Thạch Khanh, bắt đầu ở bên cạnh “Một hai ba bốn, hai hai ba bốn” mà làm nóng người…

Tiểu Bạch quyết định hôm nay sẽ không nhúng tay! Từ Dương Tiễn ở, để hắn cứ đánh đi! Lại nói, tiểu Bạch thật sự sợ triền nhân Hỏa hồ ly, lần trước hắn đã muốn lãnh đủ, trên đùi còn một khối phỏng lớn vẫn chưa hảo nha…

Hỏa cầu quang dần dần giảm, xuất hiện trước mắt mọi người chính là hỏa hồ thật lớn, Hồng trường mao giống như hỏa diễm, “Phun!” Hồ Tả một hơi phun ra cả miệng đầy lông chó đen, song nhãn lục sắc phẫn nộ nhìn chằm chằm Dương Tiễn.

Dương Tiễn tay cầm Tam Xoa Kích chỉ vào Hồ Tả, mở miệng vẫn là câu hí kịch kinh điển “Ta là ngoại tôn Ngọc đế, sắc phong Chiêu Huệ Linh Hiển Vương nhị lang! Yêu nghiệt ngươi…”

Không chờ hắn dong dài xong, Hồ Tả liền đạp hồng vân, miệng phun lửa, tựa hỏa long phác thẳng qua!

Dương Tiễn không kịp phản ứng, giơ lên Tam Xoa Kích chặn lửa, bất quá cả người như than đen…

Quỷ sai ở một bên xem cuộc chiến “Ha ha ha” cười rộ lên! Tiểu Bạch lớn tiếng hỏi “Nha! Dương nhi gia, muốn hay không ta hỗ trợ a?”

Luôn luôn coi trọng bề ngoài lại tự cho mình cao cao tại thượng Dương Tiễn nhất thời cảm thấy nhục nhã, hung hăng đáp trả “Không cần!” liền chấn tác tinh thần, nghiêm túc cùng Hồ Tả đấu.

Nhất thời cát đá, hỏa tinh bắn ra bốn phía. Ai cũng không nhìn ra người nào chiếm thượng phong.

Văn Vũ nhìn nhìn Thạch Khanh lo lắng bên cạnh, hắn chỉ là bắt lấy hai tay mình mà thôi…bên cạnh Bạch vô Thường lớn tiếng trợ uy cũng chẳng để tâm đến mình, lại nhìn xiềng xích trên mặt đất, tính khoảng cách…

Nhanh giải thoát hai tay, lấy xiềng xích, chế trụ cổ Thạch Khanh, toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi vài giây!

“Dừng tay!” Văn Vũ hướng Dương Tiễn mệnh lệnh, “Không….ta siết chết hắn…”

Dương Tiễn cùng Hồ Tả ngừng lại, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trừng Văn Vũ…

Thạch Khanh khó tin sờ cổ mình “A? Ta có phải bị chế trụ hai bên?”

Tiểu Bạch gật đầu, đi lên một bước “Ân, Phán Phán, ngươi thật vô dụng”

Văn Vũ khẩn trương lui về phía sau “Đừng tới đây! Các ngươi đừng tới đây!”

“Hảo hảo… ta không đến!” Tiểu Bạch giơ lên hai tay đầu hàng.

Hiện tại nhân loại càng ngày càng kiêu ngạo…

Văn Vũ nhìn Hồ Tả, hắn mệt chết đi “Tiểu Tả, nhanh lên lại đây”

“Ân…” Hồ Tả huyễn về hình người, chậm rãi hướng Văn Vũ đi tới.

Văn Vũ thiện lương, cư nhiên có thể làm loại sự tình này?

Bất quá, nhìn bộ dáng y khẩn trương sợ hãi, thật sự đáng yêu.

“Văn Vũ!” Hồ Tả mỉm cười, chuẩn bị cùng Văn Vũ, đưa người về dương gian rồi nói sau.

Đột nhiên bụng một trận đau nhức, cái gì cũng không kịp phản ứng, đã bị Dương Tiễn dẫm dưới chân!

“Ngươi siết chết hắn tốt lắm! Chẳng qua là một Minh giới tiểu Phán Quan mà thôi!” Dương Tiễn hướng Văn Vũ âm hiểm cười, rút lấy Tam Xoa Kích đầy máu, xoay người nắm tóc Hồ Tả “Người tới, đem yêu nghiệt này nhốt vào đại lao đi!”

Nhóm quỷ sai thực khẩn trương, sợ Văn Vũ thật sự siết chết Phán Quan đại nhân, đều ngốc đứng không dám động.

Văn Vũ hai mắt trống rỗng…vừa rồi, Hồ Tả còn cười chạy đến…thế nào lại…

Vì sao quan hệ giữa các thần tiên…

Hồ Tả cố hết sức nhìn chính mình lần cuối, giống như đang nói: Thực xin lỗi…ta không thể cứu ngươi trở về….

“Tiểu Tả —!”

Văn Vũ ném bỏ Phán Quan, một bước tiến lên!

“Có phải hay không cảm thấy thật vĩ đại?”

Ân? Cái gì thật vĩ đại?

Văn Vũ còn chưa chạy đến, Dương Tiễn đã khinh thường nhìn y, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Có phải hay không cảm thấy ái tình này du hý thật vĩ đại?” Dương Tiễn buông Hồ Tả hôn mê, vỗ vỗ vai Văn Vũ, tiếp tục mang theo miệng cười nhạo “Ngươi không phải không có nói sao? Chuyển thế đầu thai, cái gì cũng quên, hiện tại khóc khóc nháo nháo cười cười, cũng nên chơi đủ rồi…ái tình là gì…có ý nghĩ gì?”

Văn Vũ không nói lời nào, đột nhiên nắm lấy tay Dương Tiễn, hung hăng cắn xuống! Hồng Vũ nói, chán ghét một người liền hung hăng cắn hắn một hơi!

Ta cắn chết ngươi!

Ta cắn chết ngươi cái tên hỗn đãn.

“A—!” Dương Tiễn kêu thảm, muốn đem tay rút về, nhưng Văn Vũ lại cắn đến gắt gao! Còn có loại ánh mắt cừu hận này…trong lòng Dương Tiễn một trận sợ hãi.

Thạch Khanh đi tới nhẹ che hai mắt Văn Vũ, rất nhanh Văn Vũ buông ra, ngã vào lòng hắn.

Vài quỷ sai lúc này mới khiêng Hồ Tả rời đi.

Dương Tiễn bất mãn nhìn máu của mình tại mu bàn tay, đối Thạch Khanh nói “Đem yêu nghiệt này hảo hảo giam giữ, chuyện này ta sẽ thay các ngươi bẩm báo”

“Không phiền Dương Nhị gia, tự chúng ta bẩm báo…”

Dương Tiển hủy đi ánh lửa bốn phía nói “Ta xem gần đây các ngươi Minh giới không vội được, ta đi bẩm báo là được. Ngươi trợ giúp Tử Văn, đừng cho hắn chuyện gì cũng thân lịch thân vi!”

“Vâng!” Thạch Khanh kính cẩn cúi đầu nghe theo.

Tiểu Bạch không biết khi nào đem theo hòm thuốc lại đây, cuộn tay áo lên, cúi đầu cấp Dương Tiễn băng bó “Dương nhị gia, yêu khuyển của ngài ta băng bó tốt lắm! Ngài thật là đồng bệnh tương liên, một bị thương chân phải sau, một bị thương chân trái trước…không không không…ngươi xem ta nói gì…tay trái tay trái!”

Rất nhanh, Tiểu Bạch thắt cái nơ hình bươm bướm, xem như xong việc.

Dương Tiễn ôm yêu khuyển đằng vân rời khỏi Minh giới.

Tiểu Bạch buông tay áo, sai lệch oai miệng.

Suốt ngày Tử Văn, Tử Văn! Phán Phán chúng ta còn chưa kêu “Tử Văn” kìa!

“Ngày đó với ngươi chống tại, ta trừu tử cả nhà ngươi!” – Tiểu Bạch hắn không đem nương gia Dương Tiễn tính đến…

Tiểu Bạch chỉnh lý môt chút thuốc, lẩm bẩm “Ai nha! Thượng sai rồi! Ha hả a…Ta thật sự học nghệ không tinh, học nghệ không tinh!”

Đậy nắp, xách hòm thuốc đi, Tiểu Bạch cứ như vậy hưng phấn đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.