Chị! Anh Nhớ Em

Chương 5



Sau khi Tuấn Kiệt rời đi, Anh Tú vẫn đứng đó. Cậu muốn suy nghĩ về những hành động và lời nói hôm nay của Tuấn Kiệt. Cậu đã luôn nghĩ, Tuấn Kiệt đơn giản chỉ là em trai của Gia Linh, là một người yêu thương chị gái bằng cả tấm lòng… Nào ngờ, suy nghĩ cậu đã sai hoàn toàn!

Tuấn Kiệt… thật ra là một người có tính chiếm hữu cao, là một người không đơn giản như vẻ bề ngoài. Ngoài ra, cậu còn là người dám yêu cả chị ruột của mình? Có phải chỗ này có ẩn khúc gì đó? Không thể có một người em trai dám yêu cả chị gái của mình được, điều này là bất khả thi!

- “Alo chú Toàn, chú điều tra cho tôi chuyện này…Thật cặn kẽ vào…!”



- Gia Linh, em trai bà tìm kìa!

Một bạn học nữ vừa si mê nhìn Tuấn Kiệt ngoài cửa vừa tốt bụng nói với Gia Linh. Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng gấp sách lại rồi ra cửa lớp:

- Hửm?

- Cho chị.

Tuấn Kiệt vừa nói xong liền ném hộp sữa milo mát lạnh cho Gia Linh, cậu xoa đầu cô rồi nói:

- Cố uống nhiều sữa cho cao lên.

- Láo toét! Em dám bảo chị lùn luôn sao?

- Sự thật thôi, ngoan đi rồi em mua kẹo cho ăn.

- Em…!

Trước khi về lớp, đứa em nào đó còn to gan xoa đầu người chị đang tức đến độ đầu bốc khói kia, sau đó lè lưỡi trêu rồi mới chịu đi hẳn.



- Thiếu gia, tôi không tìm ra được thông tin mà cậu yêu cầu! Xin thiếu gia tha tội!

- Không tìm ra?

- Vâng thưa thiếu gia.

Anh Tú day day thái dương, tức giận hất đổ bình trà rồi nói:

- Ra ngoài đi!

Ông quản gia lập tức cúi đầu lui ra. Ông không hiểu thiếu gia muốn tìm thông tin nhà họ Nguyễn làm gì, nhưng chắc phải có lí do gì quan trọng lắm mới khiến thiếu gia suy nghĩ nhiều như vậy!

- Chết tiệt!

Anh Tú mắng một tiếng rồi cầm tập hồ sơ ngắn gọn lên xem. Thông tin của nhà họ Nguyễn, từ khi nào trở nên ngắn chỉ trong vài dòng như thế? Phải chăng đã có gì tác động vào chuyện này? Nếu muốn biết rõ thông tin nhà họ Nguyễn, cũng như giành Gia Linh về tay thì cậu chỉ có 1 cách..!



Tối hôm sau – Tại biệt thự nhà họ Nguyễn.

- Con thay đồ xong chưa? – Bà Nguyễn đứng ngoài cửa, trông ngóng vào phòng của con gái mình.

- Con ra ngay…

Ngay sau đó, 1 thiếu nữ vô cùng xinh đẹp trong bộ váy mullet xòe màu trắng xuất hiện. Cô chỉ make up nhẹ, ngay cả son cũng tô màu hồng nude dịu dàng. Hình tượng này thật khiến Gia Linh trở nên nữ tính bội phần, vẻ cá tình hằng ngày của cô dường như đã bị bộ váy che đi mất.

Nếu vẻ cá tình hằng ngày của cô bị bôi đi thì sự ngạo mạn của Tuấn Kiệt lại càng được tô rõ. Cậu diện trên người bộ vest đen từ đầu đến chân, trông cậu vô cùng trưởng thành, cũng vô cùng xa cách.

Gia Linh nhìn Tuấn Kiệt.

Tuấn Kiệt nhìn Gia Linh.

4 mắt chạm nhau rất nhẹ nhàng nhưng tim lại chẳng chịu bình tĩnh. Tại sao nó cứ đập rộn lên ấy nhỉ? Cảm giác như quả tim trong lồng ngực trái đang vô cùng muốn bay ra ngoài.

Người lấy lại được thần thái đầu tiên là Tuấn Kiệt. Cậu không nhanh không chậm mở miệng nói:

- Em quá cuốn hút sao?

- Mơ mộng…!

Đôi má của Gia Linh bỗng chốc ửng hồng làm gương mặt cô đã xinh đẹp nay lại thêm phần đáng yêu!

Tuấn Kiệt lùi về đằng sau vài bước, cậu hít một hơi thật sâu để khống chế bản thân, sau đó mở cửa xe cho cô vào.

Sau khi yên vị trên ghế, cô tò mò hỏi:

- Hôm nay mình đi đâu thế ba mẹ?

- Đến nơi sẽ cho con biết.

Gia Linh nhún nhẹ vai. Cô không quan tâm vấn đề này lắm, bởi vì có thể là đi dự tiệc hoặc gặp đối tác quan trọng nào đó chẳng hạn? Và chuyện này quá đỗi thân quen đối với cô và Kiệt rồi, bọn người cô gặp toàn là những ông chú bụng phệ hoặc bà cô lòe loẹt, chuyện này… Cô cũng quen rồi!

Nhưng mà…

Đối tác lần này…

Lần gặp mặt hôm nay…

Lại chẳng phải gặp ai xa lạ…

Không phải ông chú bụng phệ…

Cũng không phải bà cô lòe loẹt…

- Anh Tú?!

Gia Linh ngạc nhiên nhìn ba mẹ mình đang bắt tay với ba mẹ của Anh Tú.

Mẹ của Anh Tú tức phu nhân Vũ mỉm cười dịu dàng với cô, bà tiến lại nắm tay cô, nói:

- Gia Linh đã xinh lên rất nhiều rồi nhỉ! Nào, chúng ta cùng ngồi chung nhé, dù sao sau này cũng là người một nhà cả ấy mà…

Câu cuối cùng ấy đã khiến Tuấn Kiệt cùng Gia Linh một phen chấn động! Cô đờ người nhìn nụ cười trìu mến của Anh Tú đang hướng về phía mình, rồi lại nhìn ba mẹ đang rất vui vẻ nói chuyện với phu nhân Vũ. Chuyện này…là như nào?

Cô đảo mắt nhìn Tuấn Kiệt ngồi đối diện mình. Tuy cậu tỏ ra rất bình tĩnh nhưng cô đã thấy rất rõ lớp sương mỏng lạnh lẽo đang bao phủ gương mặt điển trai của cậu.

Vẻ mặt cùng sự phẫn nộ của cậu… Cô cảm nhận rất rõ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.