Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 45: Ngược cẩu phu phụ



EDIT BY CHERYL CHEN

“Có lẽ khi chúa trời sáng tạo ra chữ “yêu”, người đang độc thân nhưng lại bị một cặp đôi ngược đến thảm thương, nên trên chữ ‘hữu’ mới có một chữ ‘trảo’ (nanh vuốt)”

Tuy đang là mùa đông nhưng công viên vẫn rất đông người. Vòng quay rực rỡ cao chọc trời, khinh khí cầu nhiều màu như trong phim hoạt hình, đôi tình nhân tay trong tay, đứa trẻ líu ríu bên cha mẹ, khiến Diêu Tinh Thần cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống đã lâu không nhận ra.

“Anh nhìn cô bé kia kìa.” Diêu Tinh Thần kéo tay Lục Lập Phong, chỉ vào một bé gái đầu nấm, cười nói: “Đầu bự thật, có phải khi còn bé đầu anh cũng to như thế không?”

Lục Lập Phong nhìn tay cô đang kéo tay mình, thuận thế nắm tay cô, động tác không được tự nhiên lắm, Diêu Tinh Thần cau mày.

“Anh làm gì thế?” Cô rút tay ra, nhưng bị anh dùng lực kéo lại, nhét vào túi áo khoác.

“Ở đây đông đúc như vậy, anh phải bảo vệ con gái của anh.”

Diêu Tinh Thần cảm thấy một dòng ấm áp trào dâng từ đáy lòng, nhưng vẫn phản kháng theo thói quen: “Con gái của em không cần bảo vệ, anh buông…”

Lục Lập Phong siết chặt tay cô, nhét sâu vào trong túi như cất một món bảo bối vô giá, tâm trạng anh rất tốt, mỉm cười, nét mặt thanh lãng: “Em nói ‘buông ra’ với một người đàn ông đời tư thác loạn nghe thật là ngứa.”

Diêu Tinh Thần đá vào chân anh: “Ngứa cái đầu anh! Lớn rồi còn..”

Lục Lập Phong không vui, nhíu mày: “Không phải chúng ta đã hứa với nhau không dùng từ ngữ thô tục, đẩy mạnh lối ứng xử văn minh tiến bộ à?”

Diêu Tinh Thần không phục, lườm anh: “Prada!”

Cứ anh một câu em một câu chí choé, cô quên mất tay của mình vẫn bị anh nắm rất mờ ám, còn cảm thấy có người đàn ông che chở cho mình, rất ấm áp, trong đám đông huyên náo như vậy, cô vẫn có cảm giác an toàn.

Diêu Tinh Thần tiếp tục đề tài ban nãy: “Anh vẫn chưa trả lời em, có phải hồi xưa anh cũng là bạn học đầu lớn không?”

Lục Lập Phong vừa nắm tay cô, vừa dùng tay còn lại móc ví tiền đưa cho cô. Diêu Tinh Thần rút ra hai tờ 100 tệ, phối hợp ăn ý, đưa qua cửa sổ bán vé.

Lục Lập Phong nói: “Anh cũng muốn biết, có phải lúc nhỏ em là bạn học không có lông mày đúng không?”

Diêu Tinh Thần đưa tay sờ lên hàng lông mày mộc mạc, nhạt màu: “Anh không biết à? Trên thế giới có một loại phụ nữ, khi kẻ lông mày và không kẻ giống như hai người khác nhau. Không kẻ thì rất thanh tú, kẻ lên lại là nữ thần. Đó chính là em.”

Lục Lập Phong nhìn cô cười tự luyến, bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ khi mười bốn, mười lăm của cô, quần xắn ống, áo hải quân sọc xanh trắng, giày cao su màu xanh lá cây, tóc bện thành hai bên rất dài. Khác với những cô bé trong ban nhạc, cô luôn cầm cây gậy và hò hét.

Khi đó cô không được coi là mắt to mày rậm, da cô rám bóng, ánh mắt luôn lộ ra khí thế của một bé trai ham chơi.

Vừa nói chuyện vừa mua vé, ba người vui vẻ vào công viên. Diêu Tinh Thần và Lục Lâp Phong nắm tay nhau, cho dù câu chuyện rất nhạt, không có chút muối nào, nhưng vẫn nói không biết mệt, quả thực không khác gì những cặp yêu nhau bình thường. Đường Bản đi sau hai người, không hề chen lời, đột nhiên ý thức được mình là cái bóng đèn.

Ba người đi qua trò chơi ném phi tiêu. Diêu Tinh Thần hưng phấn dừng lại, kéo tay áo không cho Lục Lập Phong đi tiếp. Lục Lập Phong không thấy hứng thú, từ chối thẳng thừng: “Anh không thích.”

Anh không muốn để cô chơi trò gì cần dùng sức lực.

Diêu Tinh Thần nói: “Em chơi ném phi tiêu vào bóng bay rất giỏi, anh để em thể hiện chút đi.”

Lục Lập Phong thấy cô rất muốn chơi, nổi lên hứng thú, kéo tay áo xuống: “Nếu anh thua em một tiêu, anh sẽ nghe em, nếu em thua anh một tiêu, em phải nghe anh.”

“Nghe cái gì chứ?” Diêu Tinh Thần nói.

Lục Lập Phong đáp: “Nghe lời.”

Diêu Tinh Thần nóng tính, nghe thấy chơi là thích rồi, không để ý điều kiện, đáp ứng ngay: “Được! Nếu anh thua em một tiêu thì em được sai khiến anh một lần, đến đây mau!”

Hai người nói chuyện rồi mua mỗi người mười cái phi tiêu.

Đường Bản đứng bên cạnh nghe, đổ mồ hôi lạnh.

Anh Lục trở nên ngây thơ như vậy từ bao giờ…

Đường Bản bắt đầu hối hận, vì sao anh vốn là một tên chó độc thân, nhưng lại phải đi ngắm nghía cặp đôi ân ái này đến mức mình đầy thương tích? Đúng là không biết yêu bản thân mình.

“Đường Bản, anh làm trọng tài cho chúng tôi.”

Không nghe nhầm, câu nói cực ngây thơ này là Lục Lập Phong nói.

Đường Bản cười gượng: “Được.. em nguyện ra sức trâu ngựa…”

Vừa dứt lời, phi tiêu giữa ngón tay thon dài của Lục Lập Phong bay ra nhanh như chớp, một cái, hai cái, “đùng”, “đùng”. Mỗi khi tay anh hạ xuống, trên bia ngắm không ngừng vang lên tiếng bóng vỡ.

Mười cái phi tiêu, bóng bay vỡ hết, không chỉ có mặt ông chủ đen lại, mặt Diêu Tinh Thần cũng tái đi…

Lục Lập Phong thả tay xuống, quay đầu nhìn Diêu Tinh Thần, ý bảo cô có thể bắt đầu rồi, đôi mắt đang nhìn Diêu Tinh Thần có vài ý cười nhạo.

Diêu Tinh Thần nhìn nhìn, so cái gì chứ! Thua chắc!

Một người phụ nữ có thai nào đó mặt tối sầm, phi tiêu trong tay đập hết lên bàn, xấu xa nói: “Lục Lập Phong em không chơi với anh!”

Cô toan xoay người đi, nhưng bị một bàn tay mạnh mẽ giữ cổ tay: “Chịu thua sao, em nói muốn so tài mà.”

Bây giờ, anh ngược lại rất nghiêm túc, nửa cười nửa không, không cho cô ăn vạ.

“Em! Em quên mất! Người có đời sống thác loạn như anh, nhất đinh từng đi ném phi tiêu ở mấy quán đêm không ít lần, sao em so được với anh!”

“Em thua rồi, đáng ra phải nghe lời anh mười lần, nhưng anh rút xuống còn năm lần, thế nào?”

“Ba lần!”

“Bốn lần!”

“Một lần!”

“Diêu Tinh Thần, có phải em quen thói ăn vạ từ bé đến giờ không?”

“Sao anh biết! Anh nhìn lén em đúng không?”

“Em… đi mà, một lần cũng được.”

Đường Bản đi theo sau hai người, nghe cuộc hội thoại ngốc nghếch này, há hốc miệng, sùi bọt mép, mắt trợn trắng.

Có lẽ khi chúa trời sáng tạo ra chữ “yêu”, người đang độc thân nhưng lại bị một cặp đôi ngược đến thảm thương, nên trên chữ ‘hữu’ mới có một chữ ‘trảo’ (nanh vuốt).

Diêu Tinh Thần khinh thường nhìn ai đó dùng mười chiếc phi tiêu thắng được gấu bông, nuốt không trôi cục tức này, mắt cô nhìn lên chiếc tàu lượn siêu tốc, tìm thấy cơ hội trả thù rồi.

“Lục Lập Phong, em muốn ngồi tàu lượn siêu tốc.”

“Em đừng có đùa anh.”

“Vậy anh chơi là được mà.”

Lục Lập Phong nhìn theo phía tay cô chỉ, thấy chiếc tàu lượn trên cao đang lao rất nhanh, người trên đó la hét chói tai.

Diêu Tinh Thần thấy dáng vẻ do dự của anh, khó chịu, kéo Đường Bản đang im lặng đến dị thường: “A Bản à, có muốn thử một chút không?”

Đường Bản vội vã xua tay: “Em, em không muốn!”

Không biết vì sao, loại sinh vật như đàn ông khoẻ mạnh hơn phụ nữ, lá gan cũng lớn hơn, nhưng mỗi khi đến công viên lại sợ độ cao rồi nôn mửa, kì lạ là, bình thường phụ nữ thấy ma quỷ liền la hét chói tai, nắp chai nước cũng không mở được lại không bao giờ từ chối những trò chơi mạo hiểm điên cuồng.

Lục Lập Phong cũng lắc đầu, lừa cho cô dời ánh mắt đi: “Chúng ta đi ngồi ngựa gỗ, thế nào?”

Diêu Tinh Thần mất hứng, ôm vai, nheo mắt nhìn Lục Lập Phong: “Khi anh nói anh đi chơi với em một ngày, em còn xúc động…”

Lục Lập Phong cười xấu hổ: “Diêu Tinh Thần.. anh sợ độ cao.”

Đường Bản mau lẹ: “Đúng đúng… em cũng sợ độ cao!”

Diêu Tinh Thần không vui ngoác miệng ra, trừng mắt: “Vậy coi như xong, đưa em về đi.”

Đường Bản giảng hoà: “Đừng vậy mà chị Tiểu Tinh Thần, hay là chúng ta đàm phán một chút?”

Diêu Tinh Thần nhìn Lục Lập Phong, nói: “Tiểu đồ cổ, nếu anh dám chơi, em sẽ nghe anh, cái gì cũng làm theo ý anh.”

“Thật sao?” Lục Lập Phong chớp mắt, vẻ mặt kì quái.

“Lục Lập Phong, trong đầu anh có phải đang nghĩ đến cảnh 18+ không!”

“Không…”

“Trừ món đấy ra, anh muốn em làm gì em đều đáp ứng, được không?”

Đường Bản khinh khỉnh chen lời: “Chị đúng là thú tính. Thấy người ta bị ngược đãi mới thấy thoải mái. Anh cũng liều thật.”

“Được thôi.” Lục Lập Phong vẻ mặt trấn tĩnh, nhìn cô: “Một lời đã định.”

“Nhanh nào nhanh nào! Chúng ta đi xếp hàng!” Diêu Tinh Thần chạy ra sau anh, giống như sợ anh hối hận, thúc anh đi.

Lục Lập Phong rất tự nhiên nắm tay cô, nhét vào trong túi áo.

Mùa đông mà nắng vẫn chiếu trên đầu, khắp nơi tràn ngập tiếng cười vui.

Tay Diêu Tinh Thần bị Lục Lập Phong nắm, giống như một bé gái nhích tới nhích lui.

Dưới tàu lượn có rất nhiều người xếp hàng, hai người xếp hàng phía trước là một bé trai đầu trọc được ông bà đưa đi chơi. Đứa bé rất bước bỉnh, luôn chạy loạn quanh Diêu Tinh Thần, bắt nạt bà nội đi đứng chậm chạp, lúc thì trốn phía trước, lúc thì vòng ra sau.

Đến khi bé trai lại chạy đến gần Diêu Tinh Thần, Lục Lập Phong nhẹ tay kéo nó lại.

Diêu Tinh Thần ngờ vực nhìn anh, thấy anh kéo tay đứa bé, ngồi xổm xuống, ba phần dỗ dành bảy phần uy hiếp nói: “Bạn nhỏ này, trong bụng dì có em bé, cháu đừng chạy tới chạy lui quanh dì nữa.”

Diêu Tinh Thần mỉm cười nhìn đứa bé.

Đứa bé tránh tay Lục Lập Phong, chạy đến bên bà không nói gì.

Người bà kia quay lại nhìn Diêu Tinh Thần, cười dịu dàng: “Mấy tháng rồi cháu?”

Diêu Tinh Thần giơ một bàn tay: “Năm tháng rồi ạ.”

Lục Lập Phong nghe kĩ, rõ ràng trong giọng nói của cô có chút dịu dàng.

Bà cụ cười nói: “Năm tháng à? Để bà nhìn một cái, ôi, bụng nhọn, tám phần là bé trai.”

Người bình thường nghe là con trai đều sẽ vui vẻ, bà cụ nói như vậy không nghĩ rằng Diêu Tinh Thần lại kinh ngạc: “Không thể nào!”

Ông cụ nói: “Sinh con gái bụng tròn, sinh con trai bụng nhọn, khi vợ ông mang thai bụng giống y như cháu, rồi sinh cho ông một bé trai! Chồng cháu nhất định sẽ rất vui!”

Diêu Tinh Thần cười gượng, ngẩng đầu nhìn Lục Lập Phong. Lục Lập Phong kéo tay cô rồi nắm chặt, mỉm cười.

“Xong rồi,” anh cúi đầu nói vào tai cô, giọng hấp dẫn: “Em sinh con gái xong mà đưa đến Thiếu Lâm tự tập võ thì cũng hỏng.”

“Đi chết đi!!”

Diêu Tinh Thần muốn giơ tay đánh anh, nhưng lại bị anh nắm.

Tàu lượn đã về đích, mọi người lảo đảo xuống, đến lượt Lục Lập Phong vào,

Diêu Tinh Thần giễu cợt nhíu mày, ác ý nói: “Tiểu đồ cổ, tay anh đổ mồ hôi sao?”

Lục Lập Phong buông tay cô, bóng lưng bi tráng, không quên quay đầu nhắc cô: “Đừng quên lời em nói.”

“Một lời đã định, tứ mã nan truy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.