Sau khi Abel rời khỏi nhà,Lan Nhi mới quỳ xụp xuống,khóc.Lúc đó,Alan chạy ra và ôm cô vào lòng,an ủi.Cậu nghĩ mình sẽ rất vui khi Lan Nhi lạnh lùng với Abel.Nhưng không,cậu lại thấy đau lòng.Tại sao chứ?Đơn giản,vì cậu chỉ mún cô cười
-Đừng khóc nữa Thiên Kim!
-Tại sao?Tại sao ông trời lại đối xử bất công với em vậy?Alan ca ca,em yêu anh ấy như vậy,nhưng tại sao định mệnh lạ khiến em xa anh ấy?
-----
Lan Nhi thiếp đi.Alan ngồi đó vuốt ve cô và tự hỏi'chuyện gì đã xảy ra?'
-----
2 ngày trước...
-Ba,mẹ!Con về rồi nè!
-Con gái!-Hai người trông khá trẻ nhìn Lan Nhi-Chúng ta muốn nói cho con cái này
-Dạ!
-Con yêu Abel đúng không?
Lan Nhi sững người.Tại sao ba mẹ cô lại biết?
-Con hãy từ bỏ đi!Cậu ta đã có vị hôn phu của mình rồi!!!
Tích tắc!Tích tắc
****************
Hôm sau,vẫn là quán cafe ấy,họ lại thấy hai chàng trai và chỗ ngồi vẫn như cũ
-Tôi có thể hỏi?-Sau một thời gian im lặng thì người đầu tiên lên tiếng là Abel
-Tôi biết anh muốn hỏi gì?
-Xin hãy trả lời!
-Tôi thề với anh là tôi không biết!Từ ngày Lan Nhi từ quê về,tôi thấy cô ấy thẫn thẫn thờ thờ,lúc khóc lúc cười(như ng trầm cảm).Tôi hỏi thì cô ấy không chịu nói!Hỏi thì cô ấy khóc!Nên tôi không hỏi nữa!