Hạ Yên vừa đặt chân đến trường đã thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Chỉ trỏ, bàn tán, bình luận, ghen ghét, cái gì cũng có, mà nhiều nhất chắc có lẽ là tò mò. Đôi khi Hạ Yên ước mình chỉ là một cô gái bình thường, không cần xinh đẹp nổi trội, có ba, có mẹ, có anh chị em, có bạn bè, như thế là đã đủ rồi. Mọi người nhìn vào chỉ thấy hào quang rực rỡ xung quanh cô, còn bóng tối chỉ mình cô gặm nhấm. Cô làm gì cũng bị để ý, tỏ ra bất mãn một chút là lại có người nói cô có phúc mà không biết hưởng. Thật nực cười, từ khi nào thì cuộc sống riêng của cô lại bị đem ra mổ xẻ như một lẽ đương nhiên như thế chứ. Mọi người chỉ trích cô kiêu căng ngạo mạn, nhưng họ có nghĩ vì sao cô lại như thế không.
“Mới sáng ra mà đã bực tức gì trong người thế”.
Lăng Tiếu Tiếu cũng lâu lắm rồi mới được gặp Hạ Yên. Mặc dù là bạn thân, nhưng cô ít khi đến nhà Hạ Yên chơi, nơi đó quá xa hoa khiến cô e ngại. Đợt vừa rồi Hạ Yên nằm viện và dưỡng thương ở nhà, Tiếu Tiếu cũng chỉ dám đến thăm đôi ba lần, còn lại chỉ có thể điện thoại nấu cháo mỗi ngày với bạn thôi.
Thái độ nghiêm túc của Tiếu Tiếu khiến Hạ Yên tươi tỉnh hơn một chút. Cũng lâu lắm rồi cô mới có cảm giác hòa nhập xã hội thế này, nhìn bạn bè xung quanh tíu tít trò chuyện khiến cô cũng vui lây.
“Sáng nay mới gây sự với chị Vũ Thường xong”.
Lăng Tiếu Tiếu không tin vào tai mình, tròn mắt nhìn chằm chằm Hạ Yên, rồi lại thấy không yên tâm nên hỏi lại một lần nữa:
“Cậu, với chị Vũ Thường hả”.
“Ừ”
“Vì sao chứ”. Con bé này từ xưa đến giờ luôn xem gia đình là nhất, nó có bao giờ cãi lại ba và chị gái đâu.
“Từ khi gặp tai nạn, mình cứ như biến thành một người khác. Gặp ai cũng muốn trút bỏ bực tức trong người. Nhiều khi cảm thấy bản thân như phát điên, nhưng lại chả biết phải làm thế nào cả. Cậu có bao giờ bị như vậy chưa”.
Lăng Tiếu Tiếu lắc đầu, cô cũng chỉ mới 20 tuổi, làm gì có kinh nghiệm gì quý giá để truyền lại cho bạn thân chứ.
Hai người bước vào lớp, giáo viên còn chưa đến nhưng lớp học đã khá đông đúc.
Hạ Yên tìm một bàn trống cuối lớp, như một thói quen, mỗi khi đi học cô đều cố gắng ngồi ở chỗ ít người chú ý nhất.
“Cậu đừng ép buộc bản thân mình quá. Muốn làm gì thì làm, thích ăn gì thì ăn, đó là hạnh phúc chân chính của cuộc đời đấy”.
Tiếu Tiếu lướt điện thoại, thấy hình ảnh đồ ăn ngon, vừa xem vừa an ủi Hạ Yên.
Hạ Yên mở sách ra nhưng lại chẳng đọc vào đầu chữ nào cả. Câu nói vô tình của Tiếu Tiếu lại khiến cô suy ngẫm.
Cô biết lý do vì sao mình bị tai nạn, nên mỗi lần nhìn thấy Hạ Vũ Thường là lại cảm thấy tức giận. Vì sao luôn luôn là cô chứ.
Mặc dù là em nhưng từ nhỏ cô đã nhường nhịn Hạ Vũ Thường rất nhiều. Mẹ mất sớm, chị ấy luôn quấn quýt lấy ba, cô không thể cũng tranh giành ba với chị ấy. Thế nên mặc dù hai cha con vẫn nói chuyện mỗi ngày, nhưng Hạ Yên không thể nào tự nhiên nũng nịu với ba như chị gái được, lâu dần điều đó tạo nên khoảng cách.
Khi lớn lên hai chị em đều được ba đưa đi tham dự rất nhiều buổi tiệc xa hoa, trong khi Hạ Vũ Thường mờ nhạt thì Hạ Yên bằng vẻ bề ngoài xinh đẹp như búp bê khiến không ít người trầm trồ nhìn ngắm. Ngoan ngoãn biết nghe lời thì sao chứ, con cái nhà giàu ai mà không được nuôi dưỡng tốt, mười đứa trẻ thì cả mười đứa hiểu lễ nghĩ trước mặt người lớn, thế nên Hạ Vũ Thường như hạt cát trong sa mạc, chẳng mấy người để ý đến cô.
Chị gái nhiều lần tỏ thái độ chán ghét cô, Hạ Yên còn nhỏ những rất nhạy cảm, cô dần dần không còn thích trưng diện khi đi tiệc tùng với ba nữa, cũng thường tìm những chỗ vắng vẻ rồi tự chơi một mình, miễn sao không khiến người ta yêu thích mình là được. Càng lớn cô càng hiểu ra một điều, Hạ gia có hai cô con gái, nhưng công chúa chỉ nên có một mà thôi. Cô bắt đầu kiêu căng ích kỷ, thích gì làm đó, vì Hạ gia chỉ cần một Hạ Vũ Thường ngoan ngoãn hiểu chuyện là đủ rồi.
Từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu lần cô phải nhường nhịn chị gái mình, nhưng chưa bao giờ Hạ Yên thấy bất mãn. Dù sao cũng chỉ là vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống, hà tất gì phải làm mất lòng nhau. Nhưng tại sao người chị mà cô luôn yêu quý lại đẩy cô ra giữa đường khi có xe đang lao đến chứ.
Từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, Hạ Yên chưa từng nói với bất cứ ai về chuyện đó. Đinh Nam thì lâu lâu mới ghé thăm cô một lần, bạn bè cũng cần có chừng mực, cảm xúc từng ngày cứ dồn nén khiến cô mệt mỏi thêm. Bản thân cứ như một bóng bay, ngày một căng lên nhưng không vỡ ra được, áp lực cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Hạ Yên vẫn chăm chú nghe giảng, tay vẫn chép bài cẩn thận, chỉ là suy nghĩ đã sớm bay đến chín tầng mây từ lâu rồi.
Tan học, Hạ Yên kêu tài xế chở mình đến nhà Đinh Nam. Mặc dù sáng nay nói với ba là mình không muốn trở lại căn nhà nội thành, nhưng đó chỉ là tức giận nhất thời nên nói thế mà thôi. Dự định của cô là sẽ về nhà chính thường xuyên hơn, còn lại thì sẽ ở cùng với Đinh Nam. Cô không muốn vì một ai đó mà gượng ép bản thân mình nữa.
Đặt chân vào nhà, không có gì thay đổi cả, nhưng cảm giác thì như đã rất lâu rồi cô chưa quay trở lại đây.
Đồ đạc xung quanh không có cô bày bừa lung tung đã được sắp xếp lại gọn gàng.
Đinh Nam đi làm vẫn chưa về, cả căn nhà rộng lớn chỉ có mình cô. Hạ Yên nhàm chán không có việc gì làm nên mở ti vi lên xem.
Kênh tin tức tài chính, Đinh Nam xuất hiện trên màn hình lớn. Hạ Yên đã từng nhiều lần thấy anh trên ti vi, nhưng lần nào cô cũng chăm chú theo dõi, đôi khi chỉ là vài tin tức vụn vặt mà cô đã biết từ lâu, nhưng vẫn cứ thích xem.
Giọng biên tập viên đều đều phát ra từng chữ một khiến Hạ Yên hốt hoảng. Đinh Duy Tự, ông chủ của Đinh gia cầm tay Đinh Nam thông báo với tất cả mọi người về đứa cháu trai thất lạc từ lâu. Xung quanh báo chí chụp hình liên tục, ti vi tường thuật trực tiếp khung cảnh náo nhiệt tại hiện trường nhưng Hạ Yên chỉ chăm chăm nhìn biểu cảm của Đinh Nam.
Anh đã nói với cô là anh ghét gia đình đó, anh sẽ không quay lại đó cơ mà. Sao bây giờ lại vui vui vẻ vẻ danh chính ngôn thuận xuất hiện bên cạnh Đinh Duy Tự thế kia.
Từ khi cô xuất viện anh chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, chưa từng đến gặp cô một lần nào. Thái độ đó là sao chứ, chả lẽ thấy có lỗi với cô nên hết lần này đến lần khác liên tục né tránh.