Bích Quân dùng thân thể đè tôi xuống chiếc giường mềm mại, đưa tay kéo tấm rèm màu xanh thẫm xuống.
Cao xanh ơi! Ông trời ơi! Trời ơi! ~~~
“A!!!!!!! Ma quỷ biến đi! Ma quỷ biến đi!!!!!” Tiếng kêu thảm thiết của tôi gào lên tựa như “tiếng kêu cứu” chẳng ai hiểu nổi.
Trong bức màn màu xanh tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ thẫm của Bích Quân, không ngừng thụt lui về phía sau, trong tay còn nắm chặt cây quạt xếp “phong lưu” của mình, miệng thì không ngừng thảm thiết cầu xin buông tha, chỉ thiếu chưa bật khóc nữa thôi, trên thực tế nếu như khóc mà hữu dụng, thì tôi lập tức có thể lệ tuôn như suối cho hắn thấy.
Đây gọi là tình huống gì chứ?! Tôi không phải khách làng chơi mà?! …
Tôi thảm thiết gào to: “Đừng qua đây!!!!!!”
Đổi lấy chỉ có nụ cười tà mị của Bích Quân. Khá lắm coi thường con mắt của tôi! Được! Ngươi có gan! Lão tử liều mạng với ngươi!!!
“Bích Quân!” Tôi hét lớn một tiếng.
“Ừm?” Bích Quân cười quyến rũ, đôi mắt kia tựa như hai giọt nước.
“Ha ha, đừng tưởng rằng bản công tử không biết ngươi là ai!”
Tôi đã lui đến góc giường, chẳng còn đường lui, ưỡn thẳng sống lưng nhìn thẳng Bích Quân.
Bích Quân hơi sửng sốt, cười hỏi: “Ồ? Nói ra nghe xem.”
Dứt lời, Bích Quân nằm nghiêng xuống giường, dịu dàng nhìn Thượng Quan Lăng, không nói không rằng.
Ách…”Khụ khụ…” Rốt cuộc tôi có nên nói hay không đây? Có thể nói hay không? Hơn nữa… Nếu như đúng là hắn, như vậy hắn ở chốn này che giấu tung tích tự nhiên là có mục đích của hắn, tôi vạch trần hắn như vậy, đúng là có chút không muốn a! Thế nhưng…
Bích Quân dịu dàng đưa tay vuốt ve đầu mày đang nhíu chặt của Thượng Quan Lăng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay, trong miệng nói lẩm bẩm: “Có chuyện gì công tử cứ nói, chuyện gì khiến công tử khó xử.”
“Ngươi!” Tôi đẩy tay hắn ra. Lạnh ngắt…
Thân thể Bích Quân một lần nữa nhào về phía tôi, đôi mắt đỏ sẫm kia nóng bỏng tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt, bất quá chỉ có khóe mắt vẫn mang nét cười.
“Không nói, vậy ta sẽ tiếp tục nha!” Hắn lại sờ lên mặt tôi.
“Ta nói! Ta nói!” Người không vì mình trời chu đất diệt, hơn nữa là do anh bức tôi, là anh bức tôi đó!
Tôi đánh tay Bích Quân ra, lạnh lùng nói: “Bích Quân, ha ha, ta thấy gọi ngươi là Vân tiên nhân khá thích hợp!” Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt hắn, muốn tìm chút manh mối từ nơi đó, nhưng tôi chỉ thấy được một ánh mắt ngơ ngác không hiểu. Toát mồ hôi! Lẽ nào tôi đoán sai rồi?!
Chỉ có hoàng tộc Ngôn Quốc mới có tóc trắng, lão hồ ly Vô Ngôn là tóc đen, hơn nữa vóc người lại gầy gò hơn Bích Quân, như vậy, che mặt thay đổi màu sắc con ngươi, chỉ có thể là Vân tiên nhân, lẽ nào đơn giản như vậy tôi cũng có thể đoán sai sao?!
“Vân tiên nhân? …” Bích Quân thực sự ngơ ngác, lẳng lặng nhìn Thượng Quan Lăng, đợi giải thích.
Hơ hơ hơ! Sao tôi lại quên, Vân tiên nhân là cái ‘nickname’ mà tôi tự ý đặt cho Âu Dương Vân, ngoại trừ tôi, đâu có ai biết, choáng thiệt, xem cái bộ não của tôi tệ chưa này!
“Âu Dương Vân, ngươi còn tiếc rẻ gì mà không bỏ mặt nạ xuống đi?” Lần này đến lượt tôi cười khanh khách nhìn hắn. Ha ha. Phong thủy luân phiên biến chuyển a!
Bích Quân khẽ cười một tiếng, khe khẽ nói: “Âu Dương Vân là vua của Ngôn Quốc ta, trong thiên hạ làm gì còn có ai tên là ‘Âu Dương Vân’ nữa.” Đôi mắt cong lại, tiếp tục nói, “Công tử không cho rằng Bích Quân là vua của Ngôn Quốc ta đó chứ?” Tiếng cười lanh lảnh vang lên từ miệng hắn.
A, hắn đang cười nhạo tôi sao?! A?! Như thế rõ ràng là cười nhạo mà! Lão tử không ra oai thì anh nghĩ tôi không phải mẹ kế a!
“Cười cái rắm!” Ách… Tôi lập tức bụm miệng lại, bà nó chứ, lúc tôi cấp bách thường hay chửi tục! Lườm hắn một cái, “Ta chỉ biết, chỉ có hoàng tộc Ngôn Quốc mới có tóc trắng, vậy xin hỏi hiện nay trong hoàng tộc Ngôn Quốc, người có mái tóc trắng đẹp đẽ trừ ngươi—— Âu Dương Vân ra, còn có ai?!” Đừng có mà giả vờ giả vịt! Lừa gạt tôi hả?! Vân tiên nhân, Vân tiên nhân, tiên nhân mà đem so với mẹ kế như tôi làm sao nham hiểm bằng, hắc hắc!
Tôi đắc ý cười với hắn. Ha ha.
“A…” Bích Quân cười nhạt, rời khỏi giường.
“Vân tiên… Âu Dương Vân, ngươi làm sao vậy?” Nếu như tôi không nhìn lầm, lúc hắn vươn người đứng dậy, đôi mắt màu đỏ trong thoáng chốc ảm đạm đi, lẽ nào tôi…
“Phải như thế nào công tử mới tin Bích Quân là _____ Bích Quân đây?” Bích Quân xoay người nhìn chăm chú vào Thượng Quan Lăng.
“À…” Nếu như tôi bảo anh tháo mặt nạ, anh chịu nghe sao? Tôi vạch trần anh rồi, anh sẽ không ghi hận tôi chứ?! Vân tiên nhân, tôi không phải cố ý… aizz… là tôi bị anh bức mà! …
“Phải như thế nào công tử mới tin Bích Quân là Bích Quân?!” Thanh âm có phần lớn hơn chút ít, rõ ràng có chút kích động.
“Vậy ngươi bỏ mặt nạ ra…” Là tiếng muỗi đang vo ve, không phải tôi đang nói chuyện… Cúi đầu trốn trong góc họa quyển hối lỗi.
“Ha ha, được!” Bích Quân cao giọng cười to, “Như công tử muốn —— “
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhìn không rời mắt, ngay cả chớp một cái cũng không dám. Nói thật là, tôi sợ tôi nói trúng rồi, nhưng tôi lại kỳ vọng tôi nói sai…
Bích Quân cười tháo chiếc mặt nạ bạc xuống…
“A a a a a…” Hai mắt của tôi lồi ra ngoài, nhìn chằm chằm, hai tay cố gắng bụm cái miệng không kềm chế được lại.
Sao lại như thế?! Tại sao có thể như vậy?! …
Tôi đã là làm gì vậy!
“Xin…xin lỗi…” Tôi thật đáng đánh mà! Giờ phút này còn nói xin lỗi nữa, chẳng phải là càng đả thương người ta sao!
Vì sao tôi lại kêu to như vậy?! Ha ha.
Nếu như bạn cho là tháo mặt nạ của hắn xuống, bạn sẽ thấy một mỹ nhân tuyệt thế, nhưng cái bạn thấy lại là một khuôn mặt từ mũi trở xuống sẹo chằng sẹo chịt, vô cùng dữ tợn kinh khủng, chẳng lẽ bạn sẽ không kêu la ư?! Sẽ không gào lên ư?!
Giờ nhìn kỹ lại, khuôn mặt này phối với đôi mắt đỏ kia, thực sự, thực sự, không phải làm cho người ta…
Nỗi bi thương trong mắt Bích Quân, sượt qua chỉ trong chớp mắt rồi biến mất, hắn bình tĩnh nói: “Bây giờ, công tử có thể tin Bích Quân rồi chứ?”