Ánh trăng nhàn nhạt trên mặt đất lót đá cẩm thạch, ánh nến chập chờn leo lét giữa bóng tối âm u, chực tắt rồi vụt sáng, lúc ẩn lúc hiện.
Một đôi mắt màu bạc phiền muộn nhìn chằm chằm vào màn đêm sâu thẳm, lướt qua bầu trời đầy sao cuối cùng dừng lại bên mặt trăng cong cong trong vắt lạnh lẽo.
“Vương —— “
Cả người bạch y đơn giản, mặt nạ ngân sắc, mái tóc đen dài, trang phục vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là lần này bước chân có vài phần gấp gáp.
Thu lại vẻ mặt u sầu không nên có, Âu Dương Vân chậm rãi xoay người đối diện với vị quốc sư đại nhân luôn luôn không mời mà đến – Vương thúc của mình, 「khẽ cất giọng hỏi: “Quốc sư đêm hôm khuya khoắt đến đây, có việc gì gấp vậy?” Đôi mắt màu bạc ánh lên sắc lẻm, rõ ràng có ý cảnh cáo.
Vô Ngôn làm như không thấy sự bất mãn của Âu Dương Vân, cong môi cười, chắp tay thi lễ nói: “Vương thượng, Vô Ngôn đêm khuya đến đây đích thực có chuyện quan trọng!”
“Ố? Ha ha…” Âu Dương Vân thờ ơ hỏi: “Đã như vậy, mời quốc sư nói.” Bước đến bên ghế ngồi xuống, ánh mắt hoàn toàn không dừng lại trên người Vô Ngôn dù chỉ một giây.
Vô Ngôn thong thả bước đến trước mặt Âu Dương Vân, sắc mặt nghiêm túc bức bách Âu Dương Vân phải ngẩng đầu nhìn hắn.
“Quốc sư đại nhân mời nói ——” Âu Dương Vân sắp mất kiên nhẫn, đôi mắt bạc trở nên sâu thẳm.
Hai tay bất ngờ siết chặt lại, đã tố cáo nỗi khiếp sợ của Âu Dương Vân. Nét kinh hãi lóe lên trong đôi mắt màu bạc, nhưng giọng nói Âu Dương Vân vẫn bình thản không chút sơ hở, hé môi hỏi: “Thì làm sao?”
Vô Ngôn cười khẽ thành tiếng, nói: “Vương thượng, ba ngày trước Vô Ngôn bỗng phát hiện ngôi sao Đế Hậu đang suy yếu, không còn sáng rực như trước. Còn hôm nay…” Vô Ngôn không biết là cố ý hay là vô tình, hắn dừng lại, đợi đến khi nhìn thấy đôi mắt ngân sắc kia hiện lên vẻ lo lắng, mới nói tiếp, “Vô Ngôn quan sát tinh tượng trên Thần Chỉ Đài, phát hiện ánh sáng của sao Đế Hậu càng lúc càng yếu đi. Ha ha, Vô Ngôn cảm thấy vẫn nên bẩm báo với Vương thượng một tiếng.”
“Ánh sáng sao Đế Hậu trở yếu thì sao?” Âu Dương Vân đứng dậy, nhìn thẳng vào Vô Ngôn “Quốc sư có chuyện gì cứ nói thẳng!”
“Ha ha, Vô Ngôn nào dám cố tình giấu diếm, Vô Ngôn không dám tùy tiện nói sao Đế hậu suy yếu có ý nghĩa là gì, nhưng Vô Ngôn lại biết sao Đế hậu là đại diện cho số mệnh của Trưởng công chúa.”
Vô Ngôn trả lời đơn giản, nhưng lại khiến Âu Dương Vân chấn động như người vừa tỉnh giấc sau cơn ác mộng, sau một lát lại chới với như mất đi chỗ dựa.
“Đáng lẽ không nên thả nàng đi! Ta lẽ ra không nên thả nàng! …” Âu Dương Vân nhìn trời thở dài, lầm bầm khe khẽ “Lăng Nhi…”
Âu Dương Vân lẳng lặng đi tới trước song cửa sổ, không nói gì nữa.
Sau một hồi trầm mặc, Vô Ngôn lại lên tiếng: “Vương thượng, Yêu Tinh (*) xuất hiện, sợ là thiên hạ sắp đại loạn rồi…” Thở dài bất đắc dĩ, Vô Ngôn cũng thong thả bước đến đứng bên cửa sổ “Mạn Châu Sa Hoa vừa xuất hiện, thiên hạ chắc chắn đại loạn rồi…”
(*) tên 1 loại sao chứ không phải yêu quái đâu nhá
Nghe những lời này, sắc mặt Âu Dương Vân khẽ biến, nhìn chằm chằm Vô Ngôn không thể tin nổi: “Sao có thể?! Sao có thể?! Chẳng phải… Vương thúc chẳng phải…”
Ánh mắt của Vô Ngôn lúc này ảm đạm không ánh sáng, không còn thần thái như lúc nãy nữa, hắn khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Năm xưa, ta xác thực tự tay kết liễu rồi…” 「Cổ họng nghẹn ngào, Vô Ngôn giảm tốc độ nói lại: “Là ta đã tự tay đâm xuyên qua tim nó… Ha ha ha ha… dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ vạt áo bé tí ti của nó… nó… nó chỉ mới nửa tháng tuổi…”
Âu Dương Vân không biết nói gì, ngơ ngác nhìn Vô Ngôn, Âu Dương Vô Ngôn, Vương thúc của hắn, một nam nhân vì Ngôn Quốc mà vứt bỏ tất cả.
“Nhi tử của ta…” Đôi mắt bạc ảm đạm của Vô Ngôn ngân ngấn nước. Lắc lắc đầu, bất đắc dĩ lại mỉm cười thê lương: “Vì sao không chết? Con à, vì sao lại không chết chứ?! … Ha ha ha…”
Hai mươi lăm năm trước, vua của Ngôn Quốc – Âu Dương Tuấn – ban khẩu dụ với hai nhi tử của mình: “Các ngươi ai có con trai trước, vương vị của ta sẽ truyền lại cho kẻ đó!”
Không lâu sau hai nhi tử của y đều có hoàng phi, chớp mắt hai năm trôi qua, hai vị hoàng phi đều cùng mang thai, chỉ là ai sinh hạ hoàng tử trước thì chưa thể biết được.
Một đêm nọ, cùng với tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ, quốc sư của Ngôn Quốc lúc đó xem sao bói quẻ trên Thần Chỉ Đài phát hiện dị tượng —— Yêu Tinh hiển hiện, thiên hạ đại loạn.
Không sai, đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời kia chính là nhi tử của Âu Dương Vô Ngôn, nhưng khi Âu Dương Vô Ngôn hưng phấn ôm lấy đứa con mình, nhìn thấy bên mặt trái trắng nõn của nó có…
Tiếp theo, mọi việc đã diễn ra như những gì nó phải diễn ra, mặc dù đau đớn tận tâm can nhưng cũng hoàn toàn quyết đoán.
Đêm đó, mọi người chỉ nhớ đại hoàng phi sinh hạ hoàng tử, Ngôn Vương ban tên: “Âu Dương Vân”.
Nhưng mà, lão Ngôn Vương lại không giữ lời truyền vương vị cho con trai lớn của y, cũng may, hình như không ai lưu ý, cũng không ai còn nhớ đến cái khẩu dụ mà y đã từng ban ra kia.
“Vương thúc, những gì thúc đã làm vì Ngôn Quốc không ai có thể sánh kịp.” Âu Dương Vân chỉ nói đơn giản, hắn biết chỉ dựa vào một câu nói đâu thể nào xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng Vô Ngôn, cũng đâu thể bù đắp nỗi mất mát của Vô Ngôn.
Vô Ngôn có vẻ đã khôi phục lại sự bình tĩnh, ánh mắt mờ mịt ý cười, trêu ghẹo Âu Dương Vân nói: “Đâu có, vương thượng mới là người vì Ngôn Quốc không tiếc thứ gì!” Đôi mắt kia lại lấp lánh vẻ bỡn cợt.”Vương thượng vì Ngôn Quốc mà chấp nhận cưới Trưởng công chúa, lại vì để lấy được Trưởng công chúa mà không tiếc…”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Âu Dương Vân đột biến, phất ống tay áo, lập tức kẽo giãn khoảng cách với Vô Ngôn, hắn lạnh lùng phân phó: “Bản vương phải đi xa một chuyến, mọi chuyện lớn nhỏ trong cung phải phiền quốc sư rồi.”
Vô Ngôn dường như sớm dự liệu từ trước, khẽ nhếch môi, nói: “Vô Ngôn lĩnh chỉ.” Trên miệng mang ý cười khó hiểu, Vô Ngôn đi rồi, còn để lại một câu “Chẳng biết vương thượng là vì nhất thống thiên hạ nên phải chiếm được Trưởng công chúa, hay là vì nhất định muốn có được Trưởng công chúa mới phải nhất thống thiên hạ?”
Dưới ánh trăng, một nữ tử mặc hoa phục dịu dàng đi tới, dáng người lả lướt, mắt đẹp cong cong, bước đi uyển chuyển, tựa như có thể hút hết toàn bộ mọi người vào mình, quyến rũ vô cùng.
Giọng nói như hoàng anh lảnh lót thanh thúy linh động nhưng lại mang theo đôi chút quyến rũ: 「”Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!” Dứt lời, hoa phục nữ tử cũng quỳ xuống, đôi mắt đẹp khéo léo nhìn chăm chú vào một nam tử lụa trắng che mặt toàn thân mặc áo đỏ.
“Linh Lung, việc tiến hành thế nào rồi?” Nam tử vẫn chưa cho nữ tử đứng lên, chỉ thờ ơ hỏi chuyện, một đôi mắt tím lạnh lùng tà mị.
Nữ tử tên là Linh Lung mỉm cười đáp: “Hồi chủ nhân, tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch.”
Nam tử nở một nụ cười, lúc này mới nhìn thẳng vào mỹ nhân xinh đẹp đang quỳ trên mặt đất, ôn nhu nói: “Linh Lung, đứng lên đi, dưới đất lạnh đó.”
Linh Lung trông như nhận được ân huệ trời ban, đôi mắt đẹp hút hồn bỗng dưng sáng rỡ: “Tạ ơn chủ nhân!”
Nam tử đầu tiên giật mình ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn vào không trung, thì thào tự nói: “Sắp đến ngày trăng tròn rồi...”
“Chủ nhân?” Linh Lung không nghe rõ, nhẹ giọng kêu.
Nam tử nhướng mày cười, nhìn về phía Linh Lung, ngón trỏ đặt lên đôi môi đỏ mọng của Linh Lung, cất giọng ám muội: “Linh Lung, muốn thị tẩm cho bản tọa sao?”
Linh Lung đỏ bừng hai má, đôi mắt đẹp như thu thủy chớp chớp, gật đầu kiên quyết.
“Ha ha, xem ra Đông Phương Tấn già quá rồi, không thỏa mãn nổi Linh Lung! ~ “
Rõ ràng là đang trêu ghẹo, nhưng vì sao không nghe ra sự thích thú trong đó?
Rõ ràng đôi mắt tim kia đang nhìn nàng, nhưng vì sao trong lòng lại phản chiếu một hình ảnh khác?
Là chút gì đó rối loạn.
Nhưng hắn không thể để nó loạn được, mạng của hắn không cho phép, thù hận của hắn không cho phép, tất cả những gì hắn làm được cho đến ngày hôm nay đều không cho phép.
Chỉ là chút rối loạn, không sao, nhất định sẽ kịp… khống chế.
* Mọi người còn nhớ đóa Mạn Châu Sa Hoa không? Nó ngự trên mặt Ma y đó.
* Và còn Đông Phương Tấn? Chính là cha của tiểu Cửu.
* Vậy là cùng lúc có 2 bí mật được tiết lộ rồi nhé.