Hiên Viên Tiêu vừa mới bãi triều liền bị tiểu thái giám của Từ Ninh Cung ngăn lại, nói là Thái Hậu Lão Phật gia vì nhớ Hoàng Thượng mà lo lắng, thân thể có bệnh nhẹ. Vì thế Hiên Viên Tiêu ngay cả triều phục cũng không kịp thay, liền vội vàng tiến đến Từ Ninh Cung vấn an mẫu hậu đại nhân của hắn.
“Mẫu hậu, người thế nào rồi?”
Thái Hậu Lão Phật gia đang nằm trên giường thấy được con trai của mình, thân mặc long bào chân bước vội vã, đáy lòng bỗng nhiên trở nên ấm áp. 「Bà khẽ nở nụ cười, dù sao cũng là con ruột của mình, vẫn phải nghe lời mình.
Thái hậu cố nặn ra một nụ cười thản nhiên, nói với Hiên Viên Tiêu: “Ai Gia không có việc gì, Hoàng Thượng đừng vội.” Chìa ngón tay ngọc chỉ chỉ vào mép giường, lại nói, “Hoàng Thượng ngồi lại đây, Ai Gia có việc hỏi Hoàng Thượng một chút.”
Hiên Viên Tiêu nhìn mặt mẫu hậu, không thấy có có biểu hiện gì gọi là “bệnh nhẹ” hết, lại nghe nói bà có việc hỏi mình, lúc này cảm thấy mới cảm thấy có điều không ổn.
Mẫu hậu Hiên Viên Tiêu quả thật không phải dạng nữ nhân can dự triều chính, nhưng lời bà nói với Hiên Viên Tiêu, hoặc là nhắc nhở Hiên Viên Tiêu, hắn chưa bao giờ không làm theo. Nhưng mà, không biết lúc này mẫu hậu của hắn lại có chuyện gì muốn “căn dặn” hắn.
Thái Hậu Lão Phật gia kéo tay Hiên Viên Tiêu qua, mỉm cười hiền từ chăm chú nhìn hắn, từ tốn mở miệng: “Hoàng nhi của Ai Gia đã trưởng thành, là minh quân của một nước.” Thở dài, rồi mới nói tiếp, “Chỉ có một việc là nút thắt lớn trong lòng Ai Gia, nút thắt này nếu không giải được, trái tim của Ai Gia ……”
“Mẫu hậu, người nói đi, trẫm đang nghe đây.” Hiên Viên Tiêu cắt ngang lời Thái Hậu.
“Hoàng Thượng, Ai Gia tuy là thái hậu Kim quốc, nhưng tuyệt sẽ không can thiệp việc hoàng đế thích nữ tử nào, muốn sủng ái phi tử nào, có điều…… nữ tử mà Hoàng Thượng mang đến kia tuyệt đối không phải là chọn lựa để làm hoàng hậu Kim quốc ta!” Hoàng Thái Hậu đứng thẳng dậy, nhìn Hiên Viên Tiêu, trên mặt vẫn nở nụ cười, thanh âm ôn nhu như nước, nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Hiên Viên Tiêu nhìn mẫu thân của mình, nhìn vào mắt bà, muốn nhìn rõ lòng bà, thật lâu sau, hắn cuối cùng gật đầu, nói: “Mẫu hậu an tâm, trẫm biết rồi.”
Thái Hậu Lão Phật gia nở một nụ cười hiểu ý với Hiên Viên Tiêu, bà biết Hiên Viên Tiêu sẽ hiểu được ý tốt của mình, bà biết Hiên Viên Tiêu là hoàng nhi tốt của mình, xưa nay vẫn thế.
“Hoàng Thượng, con thấy nữ nhi của Tân lão tướng quân như thế nào?”
Bỗng dưng, ánh mắt Hiên Viên Tiêu lạnh đi, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại nụ cười nhạt không dễ dàng phát hiện lúc ban đầu, nói: “Hổ phụ vô khuyển nữ.”
Tinh thần Hoàng thái hậu tỉnh táo lên, truy đến cùng: “Ai Gia cũng cảm thấy cô nương này không tệ, xuất thân danh môn, tướng mạo tuy rằng không thuộc hàng tuyệt mỹ, nhưng cũng là một nữ tử hào hiệp, Ai Gia cảm thấy……”
“Mẫu hậu!” Xem ra Hoàng Thái Hậu bởi vì không ngờ sẽ bị ngắt lời nên có chút thảng thốt, Hiên Viên Tiêu cố cong môi cười tươi rói, đổi giọng ôn hòa nói: “Mẫu hậu nghỉ ngơi cho khỏe, trẫm còn có chút chuyện quan trọng phải xử lý.” 「Dứt lời liền đứng dậy, không quan tâm đến vẻ mặt xấu hổ của Thái Hậu Lão Phật gia, không chút chần chờ, hắn rời khỏi Từ Ninh Cung.
***
Dật Thanh Cung, tẩm cung Hiên Viên Tiêu.
“Thập Tứ.”
“Dạ!”
“Tra lai lịch Ma y như thế nào?”
“Hồi chủ tử, Ma y Yến Tứ phương là một cô nhi, thuở nhỏ được Huyền Cơ lão nhân nhận nuôi ở Sinh Tử Cốc Tây Vực, sau đó thu làm đệ tử, nghiên cứu y thuật. Trần Khanh cũng là bé gái mồ côi được Huyền Cơ lão nhân nhận nuôi, sau này học độc thuật. Sau khi Huyền Cơ lão nhân quy tiên, hai sư huynh muội họ lần lượt ly khai Sinh Tử Cốc, tự kiếm đường mưu sinh.” Thập Tứ quỳ trên mặt đất chậm rãi nói.
Con ngươi màu vàng của Hiên Viên Tiêu hơi co lại, ánh mắt khép hờ, lạnh giọng hỏi lại: “Thập Tứ, đừng nói với trẫm đây là tất cả những gì các ngươi tra được! Mấy chuyện ai cũng biết hết này mà cần ngươi nói cho trẫm nghe hay sao?!”
Thập Tứ nhất thời mồ hôi lạnh ròng ròng, nói: “Chủ tử, Thập Tứ biết tội! Thập Tứ lập tức phái người tiếp tục điều tra!”
Hiên Viên Tiêu lúc này mới từ từ hé đôi mắt tinh ranh đang khép hờ ra, gật gù nói: “Đừng làm cho trẫm thất vọng nữa.”
“Dạ!”
Đúng lúc đó, giọng nói của Lộc Hải từ bên ngoài cửa tẩm cung truyền đến.
“Hoàng Thượng, quận chúa Sở Sở muốn gặp ngài, hiện đang ở bên ngoài, ngài xem, ngài có……”
Hiên Viên Tiêu vung tay, Thập Tứ liền biến mất.
Đầu mày khẽ nhíu lại trong vô thức, thở nhẹ một hơi, Hiên Viên Tiêu nói: “Tuyên nàng vào đi.”
Lộc Hải đáp: “Dạ”
***
Ngọc Quốc hoàng cung, Lăng Vân Cung.
“Hoàng tỷ ~~~~”
Ôi~, răng của ta đều sắp tiết hết acid ra rồi! Ta xách lỗ tai của thằng-em-giống-như-con-nít-mới-đẻ kia lên, rất trịnh trọng nói với hắn: “Thiên Thiên, đệ có thể gọi ta là hoàng tỷ, cũng có thể gọi ta là tỷ tỷ, nhưng không cần kêu ‘Hoàng tỷ ~~~~’, đệ nói xem đệ kêu ta giọng còn nhựa nhựa dài ngoằn như thế để làm gì?! 「Đệ lại không phải là tiểu cô nương, không cần giả bộ nũng nịu, cũng không cần giả bộ đáng yêu! Bằng không đừng trách hoàng tỷ của đệ tâm ngoan thủ lạt!”
Đôi mắt bích sắc long lanh của Thượng Quan Thiên đã rơm rớm nước mắt, ủy khuất nhìn ta, ta cảm thấy hình ảnh ta hiện tại thật giống sói xám bắt nạt thỏ con.
“Không được khóc! Đệ bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc!” Ta quát.
“Tháng sau là mười tám rồi……”
Ặc…… đó có phải câu hỏi đâu, ngươi rốt cuộc hiểu hay không hả thằng nhóc Thượng Quan Thiên kia?!!
“Không được ôm ta! Tránh ra!” Thằng nhóc này xem ta là gốc cây, còn tưởng mình là gấu koala hay sao?! “Thượng Quan Thiên! Đệ là Hoàng Đế Ngọc Quốc, có biết hay không!”
Bị ta quát như thế, Thượng Quan Thiên liền ngoan ngoãn buông ta ra, đứng thẳng người dậy trước mặt ta.
“Đệ không còn là tiểu hài tử nữa, đệ là trụ cột của cả Ngọc Quốc, mỗi ngôn ngữ cử chỉ của đệ, phán đoán của đệ, lựa chọn của đệ đều ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính Ngọc Quốc.” Thở dài, ta véo lên mặt của thằng em ngốc đang dẩu môi định kháng nghị, “Tháng sau đệ sẽ tự mình chấp chính rồi……” Ta làm sao yên tâm đem Ngọc Quốc hoàn toàn giao cho ngươi đây? Lỡ như một ngày nào đó ta ra đi, hoặc là cổ độc phát tác……
Giúp hắn xoa xoa hai má bị ta véo ửng đỏ, ta nói: “Thiên Thiên, hoàng tỷ đã tuyển hoàng hậu cho đệ……”
“Ơ……” Ta bỗng bị Thượng Quan Thiên hất mạnh, mất thăng bằng, thiếu chút nữa té xuống đất, “Thiên Thiên, đệ làm gì vậy?!” Cho dù trên mặt đất có thảm lông cừu thật dày cũng không thể tùy tiện đẩy người à nha!
“Đệ không cần!” Thượng Quan Thiên hiếm khi hét lên với ta, khuôn mặt tuấn tú còn mang vẻ ngây ngô trở nên nghiêm túc thật sự, hắn lặp lại: “Đệ không cần hoàng hậu gì hết! Đệ chỉ cần ở chung với hoàng tỷ! Không cần người khác! Không cần!”
Ta giật mình, nhất thời không biết phải làm sao, không nghĩ tới hắn lại phản ứng mãnh liệt như vậy, một lúc lâu sau ta mới cố gắng mở miệng xoa dịu bầu không khí, đáng tiếc……
“Thiên Thiên, đệ nghe hoàng tỷ nói nè, nữ hài tử đó là……”
“Trẫm không thích nghe!” Trong chớp mắt, cả người Thượng Quan Thiên tựa hồ đều thay đổi, đâu còn một vị đế vương trẻ tuổi hồn nhiên ngây thơ, tính tình ôn hòa, rõ ràng là một bậc quân vương ngọc nhan tuyệt thế nhưng ngông cuồng tự đại. 「“Trẫm nói rồi, trẫm không cần hoàng hậu gì cả, Trưởng công chúa không nghe rõ lời nói của trẫm, hay là nghe không hiểu ý tứ của trẫm?”
Thượng Quan Thiên nhìn chăm chú cười nhạt: “Hoàng tỷ đi đường mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, trẫm đi trước đây.”
Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, bỏ lại ta trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.