Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 122: Yêu thích “nam” sắc, làm sao cho phải?!



Edit: DuDu

Chỉnh sửa: Maroon

Mộ Dung Uyển mừng thầm trong bụng, nhưng khuôn mặt vẫn mang biểu tình kinh hãi, không thể tin nổi lắp bắp hỏi: “Đại ca, huynh…… ý huynh là gì?! Uyển nhi không rõ……”

Mộ Dung Xu vẻ mặt lúng túng, cúi thấp đầu, sau cùng đập bàn cái rầm như thể giận dỗi nói: “Ta động lòng với Yến!”

Mộ Dung Uyển hiển nhiên biểu lộ khuôn mặt hết sức sửng sốt: “Đại ca! Huynh…… Đây là……” Dừng lại một chút, hít thật sâu, ngữ điệu hòa hoãn, mềm mỏng hỏi, “Đại ca, huynh xưa nay không gần nam sắc, sao có thể? Làm sao có thể vậy!……”

“Điều này…… Ta cũng không biết …… Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt hắn, đã cảm thấy đôi mắt kia rất giống một người, dễ dàng thu hút ánh mắt ta, khi đó ta đang bận vui mừng vì tìm được muội, cũng không để ý, khi trở về cứ ngẫm nghĩ mãi, cảm thấy đôi mắt của hắn…… đôi mắt của hắn rất giống Mị Nương. Đương nhiên ta cũng biết Yến đường đường là nam nhi khí phách, cũng nhắc nhở bản thân không được nghĩ lung tung, chỉ cần xem hắn như tri kỷ là đủ rồi, nhưng không ngờ vừa rồi…… Aizz……” Thở dài một hơi, Mộ Dung Xu ngừng lại.

“Vừa rồi làm sao?!”

“Aizz! Vừa rồi ta đi tìm Yến, rốt cuộc đúng lúc hắn đang tắm, cũng tại ta đã biết người ta đang tắm, lại còn muốn đi vào, còn định chòng ghẹo Yến một chút, ta chỉ nghĩ đều là nam nhân với nhau, dù trêu đùa một chút cũng không hại gì! Nhưng mà…… Aizzz……” Lại thở dài, Mộ Dung Xu lắc đầu nói, “Khi ta nhìn thấy mái tóc đen của Yến nổi bồng bềnh trên mặt nước, đón nhận cặp mắt mang theo phẫn nộ đang trừng trừng nhìn ta, nhìn thấy cái cổ trắng ngần…… Ta…… Ta lại…… Aizzz…… thật mất mặt! Không đúng không đúng, uổng công tự cho mình là quân tử! Ta quả thực có lòng**!”

Mộ Dung Uyển bật cười khúc khích, vội vàng bụm miệng lại, một lát sau mới nén xuống được.

“Xem ra đại ca thật yêu thích ma y đại nhân mà! Nhìn coi, đại ca mặt đỏ rần rần! Ha ha…… Uyển nhi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của đại ca!”

“Uyển nhi! Muội đừng có giễu cợt đại ca!”

“Được rồi, được rồi, muội không cười huynh là được chứ gì!” Mộ Dung Uyển đôi mắt xoay chuyển, nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi, “Đại ca đã nhìn thấy dung mạo ma y? Có phải hắn giống như tiên không?”

Mộ Dung Xu khẽ gật đầu, lơ đãng cắn môi dưới, nói: “Uyển nhi, đại ca nói với muội, muội tuyệt đối không được nói lung tung với người khác, bằng không, có thể xảy ra tai họa lớn!”

Mộ Dung Uyển gật đầu đáp: “Uyển nhi có thể nói với ai chứ? Uyển nhi vẫn biết chừng mực!”

“Yến…… dung mạo của hắn cực kì giống Lăng công chúa của Ngọc quốc……” Mộ Dung Xu hiển nhiên cũng rất khiếp sợ với chuyện này, khóe môi hắn nở nụ cười không thể tin được, “Ban đầu tại sao ta không cảm thấy diện mạo Lăng công chúa rất……”

Mộ Dung Uyển cười thầm, nhưng lại lắc đầu nói: “Uyển nhi không tin! Hình dáng Lăng công chúa thế nào đâu phải Uyển nhi chưa từng thấy, ma y sao có thể có dáng vẻ như vậy được?! Uyển nhi trái lại cảm thấy, đôi mắt Lăng công chúa có sắc xanh, đôi mắt Mị Nương thì đen láy.”

“Ta vẫn thấy đôi mắt Mị Nương có phần trội hơn.”

“Ha ha, đó là tình nhân trong mắt đại ca hóa Tây Thi!”

“Có điều…… Ha ha…… Đôi mắt Yến lại càng hấp dẫn, màu đen thẫm mang theo chút sắc xanh, huyền bí tựa nước hồ sâu không đáy, sâu thẳm, khiến người khác không kìm lòng được lấn sâu vào……”

Mộ Dung Uyển không chịu nổi biểu cảm si mê của Mộ Dung Xu, trêu chọc: “Muội thấy, chính đại ca mới không kìm được bị hấp dẫn đó!”

Khuôn mặt màu bánh mật của Mộ Dung Xu nháy mắt ửng đỏ, trừng mắt nhìn Mộ Dung Uyển một cái, lại quay đầu ra chỗ khác.

Trầm mặc một hồi, Mộ Dung Uyển cười hỏi: “Uyển nhi có câu này không biết có nên hỏi hay không.”

Mộ Dung Xu ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Dung Uyển, nói: “Chuyện tới nước này Uyển nhi muội có gì cứ nói thẳng!”

Mộ Dung Uyển mỉm cười: “Đại ca đối với mọi mỹ nam tử đều có tư tưởng này, hay chỉ riêng với mình ma y?”

Mộ Dung Uyển cười cười: “Đại ca đừng hiểu lầm Uyển nhi, nếu đại ca chỉ thích mỹ thiếu niên, vậy cũng không sao, đại ca đường đường là quốc chủ Thương Mân, mỹ thiếu niên chẳng phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao! Cho dù ma y không thích đại ca, đại ca cũng có thể tự tìm người tuấn tú gấp trăm lần so với hắn, có điều, nếu đại ca không thể không có hắn…… vậy thì……”

“Vậy thì sao?!”

“Đương nhiên là không dễ lo liệu rồi!”

“Tại sao?!” Vẻ mặt Mộ Dung Xu có chút nôn nóng.

Mộ Dung Uyển thản nhiên cười, chậm rãi mở miệng: “Đại ca không thích nam sắc, vậy ma y đại nhân có thích nam sắc không? Cho dù ma y thích nam sắc, có thể đảm bảo ma y hắn cũng thích đại ca sao? Những điều này đại ca có biết không?”

Mộ Dung Xu vẻ mặt mờ mịt, không biết trả lời thế nào.

Hồi lâu, Mộ Dung Xu mới nhỏ giọng đáp: “Không biết.”

Mộ Dung Uyển khẽ cười nói: “Đại ca, huynh cứ yên tâm, ma y khẳng định thích nam nhân, về phần hắn có thích đại ca hay không, cái này phải tự đại ca cố gắng thôi!”

Mộ Dung Xu nghe Mộ Dung Uyển nói đã bị chấn động không ít, đôi mắt vốn đã mở lớn, bỗng trợn lên còn lớn hơn, hắn xua xua tay, lắc đầu nói: “Không có khả năng! Không có khả năng! Yến hắn…… Hắn nhất định thích nữ nhân…… Còn là nữ nhân xinh đẹp……”

Mộ Dung Uyển hơi ngẩn người, nàng tuyệt không tin lời Mộ Dung Xu, hỏi lại: “Đại ca nói vậy có ý gì?”

Mộ Dung Xu không mấy tình nguyện mở miệng: “Ngày ấy Yến dạy ta cách vẽ bức họa của muội, khụ…… vẽ xong, ta thấy hắn si mê ngắm nhìn hồi lâu, sau lại còn khen danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của muội thật xứng đáng!”

Mộ Dung Uyển suy nghĩ một lúc, lại nhìn được nét đố kị trên thần sắc Mộ Dung Xu, tức cười nói: “Đại ca! Ma y người ta chỉ vì bức họa mà tán thưởng muội, người hắn muốn khen thực sự là huynh đó! Có vậy mà cũng ăn dấm chua! Ở đâu có chuyện ca ca ghen với muội muội chứ! Xấu hổ không hả đại ca?! Hihihihi……”

Mộ Dung Uyển cười đến sái quai hàm, Mộ Dung Xu xấu hổ, sắc mặt đỏ lựng.

Hồi lâu sau, Mộ Dung Xu vẫn không chịu buông tha, truy vấn đến cùng: “Uyển nhi, muội làm sao khẳng định Yến thích nam nhân?!”

Mộ Dung Uyển gật đầu khẳng định: “Đúng vậy đúng vậy! Đại ca, huynh không để ý mỗi ngày Lộc Uyển có bao nhiêu thị tỳ nhìn trộm ma y, liếc mắt đưa tình sao, kẻ to gan một chút còn tranh thủ sờ soạng nữa đó! Còn Ma y không phải lúc nào tránh được thì tránh, né được thì né, hay sao?

Mộ Dung Xu ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy cũng không thể nói Yến thích nam tử a!” Bất thình lình, Mộ Dung Xu lớn tiếng nói, “Yến sẽ không đối với tiểu đồ đệ kia! Hai người bọn họ không phải là……”

Mộ Dung Uyển suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự, nhanh chóng ngăn Mộ Dung Xu hoang tưởng: “Đại ca! Đây đều là huynh phỏng đoán lung tung a! Huynh còn như vậy, muội sẽ không nói chuyện với huynh nữa đâu!”

Mộ Dung Xu lập tức ngậm miệng.

“Tóm lại, đại ca cứ nhớ kỹ, ma y ‘hắn’ khẳng định thích nam nhân, có điều về phần ‘hắn’ có thích đại ca hay không Uyển nhi không có cách nào nói được, ít nhất hiện tại hắn với đại ca không có tâm tư nào khác, còn về sau này, phải dựa vào sự cố gắng của đại ca!” Mộ Dung Uyển nháy mắt với Mộ Dung Xu, “Đại ca huynh phải cố lên nha!~~~” Đại ca huynh cố lên, muội cũng phải cố gắng.

Mộ Dung Xu lại cùng Mộ Dung Uyển nói hồi lâu, mới dẹp hết mọi ngờ vực, vừa chuẩn bị hồi tẩm cung nghỉ ngơi, Mộ Dung Uyển đã vội vàng gọi lại.

“Đại ca! Huynh phải lập tức phái thị vệ canh giữ Lộc Uyển, bằng không đêm nay ma y sẽ bỏ đi!”

Mộ Dung Xu xoay người giật mình nhìn Mộ Dung Uyển, hỏi: “Vì sao? Tuy ta có chút mạo phạm với hắn, nhưng hắn cũng không đến mức……” không từ mà biệt? Hay vì Yến nhìn ra cái gì nên vội vã chạy trốn?!

Mộ Dung Uyển đương nhiên không thể nói cho Mộ Dung Xu biết người hắn luôn mồm kêu “Yến” chính là vũ cơ Vũ Mị Nương hắn luôn mong nhớ ngày đêm, càng không thể nói “Ma y” đại nhân chính là Ngọc quốc công chúa Thượng Quan Lăng “đã chết”. Lăng công chúa người ta muốn chạy trốn đi không phải vì biết huynh nảy ra loại tâm tư này với “hắn”, mà là sợ có người biết mình không chết lại dẫn tới mầm mống tai vạ, muốn trước khi bị kiểm chứng phải mau chuồn đi, vậy thôi. (DuDu: Em MDU này thông minh nhỉ)

Vì thế, trong khoảnh khắc mà tâm tư bách chuyển thiên hồi, Mộ Dung Uyển ôn nhu nói: “Uyển nhi đoán rằng ma y vì sao vẫn che mặt mà không để lộ khuôn mặt thật, đơn giản bởi vì hắn tự hiểu đó là khuôn mặt ‘Yêu nghiệt’ họa quốc……”

“Tam muội! Muội sao có thể nói Yến như vậy!” Mộ Dung Xu lúc này có chút bực bội, cắt ngang lời Mộ Dung Uyển.

Mộ Dung Uyển vừa ủy khuất vừa buồn cười: “Đại ca! Huynh hãy nghe muội nói hết đã! Có nam nhân nào tự hào vì khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân của mình hay không? Ma y sở dĩ đeo mặt nạ, còn không phải vì hắn biết khuôn mặt mình có thể hấp dẫn…… dẫn đến rất nhiều phiền toái không cần thiết, cho nên hắn mới đeo mặt nạ? Đại ca, huynh ngẫm lại xem, hiện giờ bộ dáng ma y đều bị huynh nhìn thấy, lại đúng lúc đang tắm, huống hồ biểu hiện lúc đó…… Ha ha…… Có lẽ ma y đại nhân cũng không phải lần đầu tiên gặp chuyện phiền toái như vậy…… Đại ca, huynh nói xem, ma y hắn có thể không đi sao?”

Nhất thời, Mộ Dung Xu im bặt……

***

“Phụng mệnh quả nhân, truyền thống lĩnh thị vệ Lý Hải bảo vệ nghiêm mật Lộc Uyển chỗ ma y đại nhân chu toàn! Không được sai sót!”

“Vâng! Đại vương!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.