Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 140: Thân hãm “Tào doanh”, là phúc hay họa (2)



Maroon dịch

Hôm sau, Đông Phương Thất và Lôi Minh một trước một sau tới trước lều của Thượng Quan Lăng, lúc nhìn thấy đối phương cả hai người đều vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi tới làm gì?” Đông Phương Thất hỏi trước.

Lôi Minh nói: “Ta tới đưa thuốc, còn Thất vương gia?”

Đông Phương Thất nghẹn họng, rồi nói: “Ta đến xem ngươi có đưa thuốc đúng giờ không!”

Lôi Minh nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng tự hiểu rõ. Hắn sắp xếp cho Thượng Quan Lăng ở trong một căn lều dành cho thân thích của các tướng quân, lòng dạ Tư Mã Chiêu (*) của hắn không cần nói cũng biết. Nhưng lúc này Lôi Minh không tiện vạch mặt, bèn nói: “Đã thế, xin mời Vương gia cùng vào vậy.” Lôi Minh đưa tay nhường đường, Đông Phương Thất bị vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Lôi Minh làm cho chột dạ, nhưng muốn gặp “người ta” thì vẫn nên chiếm thế thượng phong.

(*) chỉ những kẻ có ý đồ xấu

Đông Phương Thất và Lôi Minh cùng bước vào trong lều, đúng lúc nhìn thấy Thượng Quan Lăng đang được Vô Cầu hầu hạ thay y phục, hai con mắt Đông Phương Thất thoáng chốc trợn trắng, còn Lôi Minh thì hơi xấu hổ, trong lúc hốt hoảng xoay người đi ra.

Ta nghe tiếng động thì biết có người đến, không phải đến thẩm vấn, mà là đến đưa thuốc. Vừa xoay người lại thì thấy ánh mắt hèn hạ của Đông Phương Thất khiến ta chỉ muốn ói, thôi rồi, cơn thèm ăn bữa sáng đi tong rồi. Aizz…

“Lôi tướng quân đã tới, vì sao vừa nhìn mỗ Lăng đã bỏ đi? Lẽ nào Thượng Quan Lăng ta đáng sợ như hồng thủy mãnh thú hay sao?” Ta cất giọng nói với Lôi Minh đang dợm bước ra khỏi lều, lại quay sang nói với nhóc Vô Cầu: “Vô Cầu, ngươi ra ngoài một lúc đi.”

Ta không biết Lôi Minh giữ chức quan gì dưới quyền Đông Phương Thất, nhưng nhìn thái độ của hắn hôm ấy đối với Khang Thành Tĩnh thì có thể nói chức quan cũng không nhỏ, ta cứ xưng hô với hắn là tướng quân, dù gì cũng là kẻ cầm đầu một đám võ biền, chỉ có cách xưng hô khác nhau mà thôi.

“Cứ cho là Lôi tướng quân không muốn nhìn thấy mỗ Lăng, nhưng cũng không thể cắt phần thuốc của mỗ Lăng chứ, có phải hay không?”

Lôi Minh xoay người lại, bước vào trong, đặt chén thuốc lên bàn, rồi mới nhìn thẳng vào ta.

Ta tự mình ngồi xuống chiếc ghế được lót đệm, ung dung nói: “Thất vương gia, Lôi tướng quân, mời ngồi.”

Đông Phương Thất sớm đã hoàn hồn, bị Thượng Quan Lăng trừng cho một cái, làm sao mà không tỉnh cho được, hắn thầm nghĩ: “Nàng nào có dáng vẻ của một kẻ bị bắt giam, mà xem ra còn giống chủ nhân hơn cả mình. Loại khí chất tôn quý này bất kể ở đâu, hay trong hoàn cảnh nào đều không có cách gì che giấu được, khiến người khác phải tâm cam tình nguyện thần phục trước nàng. Trưởng công chúa cũng không phải hư danh.” Chỉ là hắn không hiểu nổi, vì sao nàng muốn giả chết, vì sao từ bỏ vinh hoa phú quý không hưởng mà lại phiêu bạt khắp nơi?

Không muốn bị khí thế của nàng áp đảo, Đông Phương Thất đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thượng Quan Lăng, vì sao cô giả chết?”

Ta nghiêng đầu, “Giả chết? Giả chết cái gì?” Bàn tay ta siết chặt trong tay áo, Lôi Minh ở gần đó có thể cảm giác được thân thể bất chợt căng lên của ta.

“Cô đừng có mà diễn kịch với bản vương, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết Trưởng công chúa Ngọc Quốc đã chết!”

Ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt lướt qua Đông Phương Thất dừng lại trong chốc lát, nói: “Cho nên, là đã chết, chứ không phải giả chết.”

“Vậy hiện tại cô là gì? Là ma à?! Có thứ ma nào như cô sao?!” Đông Phương Thất cuống quá nói năng không lựa lời.

Ta cười: “Chỉ là sống lại, không thể sao, Thất vương gia?”

Đông Phương Thất bị hỏi, biết rõ là ta khiêu khích nhưng hắn nói không lại, chỉ có thể oán hận nhìn ta, lại hỏi: “Được! Được! Vậy sau khi sống lại vì sao không tiếp tục làm công chúa của cô đi, mà lại… mà lại trở thành quốc sư của Lương Quốc ta?!”

“Ờ, ha ha, kẻ hèn rảnh rỗi vô sự nên tìm một kiêm chức để làm mà thôi.”

“‘Kiêm chức’ cái gì?! Cô dám nói quốc sư Lương Quốc ta là ‘tiện chức’(*) sao?! Thật to gan!” Đông Phương Thất tức giận nói, “Thượng Quan Lăng cô nên biết rõ hoàn cảnh hiện tại của mình! Đừng tưởng rằng nơi này là Ngọc Quốc của cô! Ở đây là địa bàn của bản vương, đừng có mà vờ vĩnh!”

(*) từ đồng âm

Ta buông tay, cất giọng hối lỗi với Đông Phương Thất: “Hết cách rồi, kẻ hèn luôn luôn vờ vĩnh như thế.”

“Ngươi! Thượng Quan Lăng!” Đông Phương Thất vỗ bàn đứng lên, hung hăng trừng ta.

Lôi Minh toát mồ hôi.

Ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng giống như đang châm biếm Đông Phương Thất. Đông Phương Thất cho tới bây giờ đều luôn đấu không lại ta, hồi còn ở Ngọc Quốc cũng vậy, ở trong doanh trại của hắn cũng thế.

Đông Phương Thất cười gằn giận dữ, “Không hổ là vũ cơ của Cửu vương phủ, ngoài hầu hạ nam nhân ra miệng lưỡi còn lợi hại như thế!”

Ta chỉ sửng sốt nửa giây, không bị hắn khích, nhồi thêm một câu “Quá khen” rồi tự mình ngối xuống bên sập, nhặt mấy quân cờ lên bày bàn cờ. Nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Minh, hỏi: “Lôi tướng quân có hứng thú không?”

Bỗng thấy hàn quang chợt lóe lên, tiếng gầm chưa dứt, kiếm phong đã vụt tới trước mặt.

A! Thật đúng là dọa ta giật thót tim, nhưng ta càng muốn giả vờ không nhìn thấy, cho dù mũi kiếm của Đông Phương Thất đã chỉ ngay giữa trán ta. Cánh tay cầm kiếm của hắn run lên, kiếm đâm về phía trước.

“Công chúa!” Lôi Minh không nhịn được, rút đao chặn lại chính giữa, vừa chạm vào kiếm quang, tia lửa xẹt ra tung tóe.

Bóng người giao đấu tung hoành ngang dọc khiến người ta hoa cả mắt, Đông Phương Thất trong lúc hấp tấp bị Lôi Minh ấn vào mạch môn, thanh kiếm trong nháy mắt đổi chủ. Đông Phương Thất thất thanh nói: “Lớn mật!”

Lôi Minh buông Đông Phương Thất ra, ngón tay chạm vào thân kiếm, nhìn Đông Phương Thất, nói: “Thanh kiếm này không thích hợp với Vương gia.”

“Bản vương không xứng dùng ‘Duy Tôn Kiếm’? Nực cười!” Đông Phương Thất hừ lạnh mấy tiếng, giơ nắm đấm lao đến.

Lôi Minh hoàn toàn không dùng đến nội lực, cho nên bước chân có vẻ hơi hư ảo, nhưng bộ pháp của Lôi Minh nhẹ nhàng. Đông Phương Thất căn bản tấn công không thành, vừa định hóa quyền thành chưởng, vận nội lực. Đột nhiên, Lôi Minh sử dụng khinh công huyền diệu, trong chớp mắt chuyển tới phía sau hắn, mũi đao đã ở trên lưng hắn.

“Lôi Minh! Ngươi muốn làm phản?” Đông Phương Thất tức tối, nhưng ngữ điệu không quá kinh hoảng, dù gì cũng trải qua một trận binh biến hoàng thành, ít nhiều cũng hiểu biết các loại sóng gió phong ba. “Nếu ngươi làm bị thương bản vương, đợi xem chủ nhân của ngươi làm sao trách phạt ngươi!”

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ sau lưng hắn truyền đến, “Lôi Minh chính là phụng mệnh chủ nhân bọn ta bảo vệ Lăng công chúa.”

“Lôi tướng quân, ngươi vẫn chưa trả lời mỗ Lăng, tướng quân rốt cuộc có hứng thú đánh một ván vời mỗ Lăng?”

Giọng ta cất lên phá vỡ thế giằng co giữa Lôi Minh và Đông Phương Thất. Dù sao Lôi Minh cũng vì ra mặt cho ta, nếu hắn thật sự làm bị thương Đông Phương Thất hắn cũng sẽ không yên thân, bọn họ hiện tại đang là đồng bọn hợp tác. Ta trái lại đặc biệt chờ mong vị “chủ nhân” mà họ nhắc đến kia. Phái thuộc hạ của hắn tới bảo vệ ta? Ngoại trừ tên ngốc kia ta thật nghĩ không ra còn ai có thể làm như vậy.

Lôi Minh nghe vậy, trầm ngâm một chút, mới thả người ra. Đông Phương Thất nhận lại kiếm, thu kiếm vào vỏ.

“Thất vương gia cũng không cần cả nghĩ, Lôi tướng quân nói thanh kiếm không xứng với Vương gia, tại Vương gia lý giải sai thôi.” Ta cúi đầu tiếp tục sắp xếp mấy quân cờ trước mặt, nói móc Đông Phương Thất hai câu giải hận.

Đông Phương Thất vừa nghe, cười vang khoái trá, nhưng thấy ta hoàn toàn không nhìn tới hắn, tiếng cười nhỏ dần thành cười gượng, sắc mặt từ đen chuyển trắng, từ trắng chuyển đen, cuối cùng trợn mắt tròn như hai cái chuông đồng nổi giận đùng đùng nhìn ta trừng trừng.

Ta vẫn không hề động đậy, vẻ mặt nhàn nhã khiến cơn lửa giận đã bị kềm chế lâu ngày của Đông Phương Thất bùng lên dữ dội. Hắn xông tới, đưa tay hất tung cái bàn, quân cờ rơi tung tóe, tạo ra những âm thanh lốp cốp trên mặt đất.

“Ngươi… Ngươi…” Đông Phương Thất không hiểu, vì sao hắn lại bị khí chất của một người xinh đẹp tuyệt trần như thơ kia làm cho nổi cơn xung thiên như vậy, rõ ràng nàng chẳng làm gì cả —— vấn đề chính là cái gì nàng cũng không làm! Vì sao không liếc nhìn hắn thêm một cái, vì sao vậy?! Vì sao từ lần đầu tiên gặp hắn cũng không có được một câu tử tế, một ánh mắt dịu dàng?!

Ta đứng bật dậy, bởi chiều cao khác biệt, ta chỉ có thể ngẩng cổ lên mà nhìn Đông Phương Thất.

Đôi mắt sáng rực hiện rõ vẻ tức giận, tràn ngập màu sắc khiến người kinh ngạc, trong khoảnh khắc làm cho Đông Phương Thất lạc mất hồn.

“Đông Phương Thất, không bằng hôm nay ta ngươi nói chuyện cho rõ ràng, ngươi đừng mơ tưởng moi được bất kỳ tin tức gì từ ta, ta cũng sẽ không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của ngươi, ngươi càng đừng hòng nghĩ đến chuyện sử dụng ta để uy hiếp bất luận kẻ nào, về phần bản thân mỗ Lăng ta đây, ngươi muốn giết cứ giết muốn lăng trì cứ lăng trì, tùy ngươi định đoạt!”

Đông Phương Thất cứng họng không nói nên lời, Lôi Minh lại một lần nữa âm thầm toát mồ hôi vì Thượng Quan Lăng.

Loại khí thế này cho dù toát ra từ trên người một nam tử, thì thế gian này có thể được mấy người?

Lôi Minh là càng ngày càng hiểu được cung chủ của mình.

Sau khi rời khỏi lều, Đông Phương Thất hỏi Lôi Minh: “Lúc ngươi vì nàng mà ra tay với ta, không sợ bị xử phạt sao?”

Lôi Minh hỏi ngược lại một câu: “Đối mặt với người đó, ai có thể bỏ mặc?”

Đêm khuya, Đông Phương Thất binh doanh, trong lều Thượng Quan Lăng.

Sau khi tắm rửa.

Ta hoảng hốt, vội gọi Vô Cầu: “Vô Cầu, ngươi có nhìn thấy cái túi hương của ta đâu không?”

Ta lục lọi khắp giường mà không có kết quả, lại lục lọi trong y phục vừa thay ra, vẫn không thấy đâu hết.

Tiểu Vô Cầu nghe được tiếng la của ta, lập tức xông vào, trừng to hai mắt, giọng tức giận hỏi: “Ai? Ai lại khi dễ tỷ nữa?”

Ta lắc đầu: “Ngươi có nhìn thấy túi hương của ta đâu không? Màu xanh lục, ở trên có thêu cành trúc.”

Tiểu Vô Cầu nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Chính là cái tỷ luôn đeo bên người, ngoại trừ tắm rửa những lúc khác không thề tháo xuống đó hả.”

Ta gật đầu.

“Ha ha, ai mà biết. Hồi ở Thương Mân ta đã nói với tỷ cho ta coi một chút, nhưng tỷ không chịu! Xí! Chắc là của tiểu tình nhân tặng chứ gì? Bây giờ làm mất rồi, đáng đời chưa! ~~~ Ai biểu không cho ta xem!”

“Vô Cầu! Ngươi nói linh tinh gì vậy!” Lần này ta thật sự tức giận, Vô Cầu vừa thấy vẻ mặt của ta thì bĩu môi không nói gì nữa. Nó không biết, túi hương đó rất quan trọng! Không phải bởi vì đó là do Đông Phương Cửu tặng ta, mà là ở bên trong… Nếu ta đoán không sai, tên ngốc kia khẳng định đã bỏ cây cỏ chết tiệt kia vào trong túi hương! “Lẽ nào là bị trộm rồi…” Ta lẩm bẩm.

“Lăng tỷ tỷ, tỷ đừng lo, một cái túi hương thì ai mà thèm, chắc chỉ rơi ở chỗ nào thôi, tỷ tìm lại trong lều, ta ra ngoài tìm thử.”

“Được…” Ta cười cảm kích Vô Cầu.

Cũng chỉ có thể như vậy thôi, chỉ mong không bị “kẻ dụng tâm” trộm mất. Mà nếu như đã mất, ta cũng thật có lỗi với tên ngốc kia, vốn định đợi cho đến khi có cơ hội trả lại cây cỏ nọ cho hắn, kết quả… Aizz, chẳng thà ta tự mình ăn nó, như vậy chí ít lúc Yến Tứ Phương chữa trị cho ta, ta sẽ bớt cảm thấy tội lỗi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.