Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 146: Chấp Tử Chi Thủ, Sinh Tử Khế Khoát (*) (thượng)



Maroon dịch

Ơ, ta trả lời thành khẩn như vậy mà cũng chọc giận hắn ư? Tuy rằng trên mặt hắn không thấy biểu hiện gì, nhưng qua hơi thở càng lúc càng trầm đục của hắn, ta biết là hắn đang tức giận.

“Đồ tiện nhân!” Đông Phương Thất nổi cơn thịnh nộ, “Người đâu! Lôi ả ra ngoài đánh hai mươi roi!”

Tức giận thì được, chửi ta thì không!

“Đông Phương Thất, ngươi liệu mà giữ mồm giữ miệng!” Ta lạnh lùng nhìn hắn, “Ta là con cờ cuối cùng ngươi cần để đối phó Đông Phương Cửu, đúng chứ?”

Đông Phương Thất nhìn ta chòng chọc, lời phản bác có phần yếu thế, “Ngươi cho là ngươi là ai?”

Ta cười nhạt: “Ta là ai ư? Ngọc Quốc Trưởng công chúa, Lương Quốc đại quốc sư, ngươi nói ta là ai? Hmmm?”

“Thượng Quan Lăng ngươi tưởng ngươi là ai?! Đông Phương Cửu xem ngươi là bảo bối, nhưng bản vương thì không! Đừng vênh mặt kiêu ngạo với bản vương! Nếu Đông Phương Cửu dám công thành, ta sẽ treo ngươi trên cổng thành để loạn tiễn bắn chết!”

Chắc là Đông Phương Thất sắp bị ta chọc tức ói máu rồi.

“Ối chà, Thất vương gia, nếu ngài không nói những lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, ta còn tưởng rằng ngài thích ta đó chứ. Nếu không sao ngài lại không để ý hình tượng xông vào lều của ta để bị thương vai như thế? Ha ha, vết thương trên vai ngài không sao chứ? Nhưng mà phải nhớ cho kỹ, lần sau đừng có tùy tiện khi dễ nữ tử yếu đuối nữa nhé, cẩn thận thương tích lần tới không phải nửa người trên mà là nửa người dưới đó! ~ “

Ta vốn nên cúi đầu nhắm mắt cắn răng chịu đựng hai mươi roi này, hoặc nếu thực sự không được thì có thể giả vờ đáng thương để Đông Phương Thất thấy tội nghiệp. Nhưng ta chính là ta, bà nó chứ cho dù có bị người ta cầm đao lóc từng miếng thịt, thì cái gì cần nói cần chửi một câu ta cũng không thể nhịn.

Sĩ khả sát, bất khả nhục! Sáu từ này đối với ta chính là châm ngôn sống.

Một con sư tử đực bị chọc giận sẽ đối đãi với con mồi thế nào? Ừ thì, Đông Phương Thất không thể xem là sư tử đực, nhưng dù là thỏ mà bị chọc điên lên thì cũng cắn người như thường, đúng không?

Quả nhiên không xong, Đông Phương Thất vớ lấy khối ngọc thạch chặn giấy trên bàn ngay trước mặt, trong cơn tức giận hắn hoàn toàn mặc kệ thứ trong tay là vật gì, có sức sát thương tới mức nào, vung tay ném mạnh về phía ta…

Trời xanh ơi, ta tự sát không thành, nhưng bị giết lại rất thành công.

Cắn chặt răng nhắm chặt mắt, chờ đợi khoảnh khắc cơn đau ập tới.

Một, hai, ba… ủa sao chưa bay đến?!

Ta ti hí mắt ra nhìn thử, cục chặn giấy bị một cây ngân châm đóng dính ở dưới đất trước mặt ta khoảng nửa trượng.

Lại là tên cung chủ kia cứu ta. Nếu như mỗ Lăng ta còn có ngày sau nhất định phải cảm ơn hắn mới được.

“Chủ nhân của ta còn muốn cùng Thất vương gia và chư vị tướng quân thương nghị chuyện thủ thành trọng đại, cho nên thỉnh Thất vương gia trước tiên để Lôi Minh đưa những kẻ không phận sự ra khỏi chủ trướng.”

Những kẻ không phận sự? Những ở đâu ra mà những, chẳng phải chỉ có một mình ta thôi sao! Ha ha, Lôi Minh nói như vậy không phải đang giúp ta miễn bị đánh hai mươi roi ư. Cảm ơn nha, không uổng công chơi cờ với huynh.

Lôi Minh cũng không chờ Đông Phương Thất trả lời, thuận tay kéo ta từ dưới đất lên, động tác nhìn bề ngoài thì thấy cực kỳ thô bạo, nhưng trên thực tế lại rất là nhẹ nhàng, nói chung, ta không thấy đau đớn một chút nào.

Kẻ vừa đi lướt qua vai ta mặc một bộ y phục trắng toát, lần này trong lúc vô ý ta liếc thấy mấy nhánh hồng mai, những bông mai nở rộ rực rỡ.

Đúng là hắn!

“Công chúa hãy nghỉ ngơi sớm đi.” Lôi Minh đưa ta về lều, lại cởi hết dây trói trên người ta, thờ ơ nói một câu rồi đi ra ngoài.

“Lôi Minh.” Ta gọi hắn lại.

Hắn dừng bước, nhưng không xoay người lại, “Công chúa hãy nghỉ ngơi sớm đi.” Vẫn giọng thờ ơ, pha lẫn một chút lạnh lùng.

“Chủ nhân của huynh là Ma… Yến Tứ Phương?”

Thân thể Lôi Minh thoáng sững lại, tiếp đến xoay người nhìn về phía ta, khẽ nói: “Tục danh của chủ nhân không phải thứ Lôi Minh có thể gọi thẳng.”

“Huynh trả lời ta là phải hay không phải là được rồi.”

“Không thể trả lời.” Lôi Minh tiêu sái xoay người.

“Huynh đứng lại! Lôi Minh! Huynh nói với chủ nhân của huynh ta muốn gặp hắn! Ta muốn gặp Yến Tứ Phương!”

Mặc cho ta gọi thế nào, Lôi Minh vẫn đi thẳng không quay đầu lại.



Thời gian chớp mắt đã mấy ngày trôi qua.

Một điệu múa tế các vị thần trên trời khiến cho hai nhóm nhân mã đồng thời xuất phát về phía Lương Quốc ngày đêm không dừng ngựa.

Kim Quốc, Cẩm Hâm. Hoàng cung, ngự thư phòng.

“Thập Tứ, tin tức có đáng tin không?”

“Hồi chủ tử, là tin tức Thập Tam mang về, trước giờ hắn vẫn phụ trách truy xét tình hình Ma y, hẳn là không sai đâu.”

“Có người giả mạo Ma y, mà đồ đệ của Ma y lại rất phối hợp?”

“Dạ.” Thập Tứ thẳng thắn trả lời.

Sau một lúc trầm ngâm, khóe môi Hiên Viên Tiêu cong lên thành một nụ cười rất nhạt, “Hạ lệnh xuống dưới, ba ngày sau xuất cung tới Phượng Dương.”

“… Chủ tử là muốn Thập Tứ đi?”

“Ha ha, không sai, là ngươi, còn có trẫm.”

“… Dạ.”

Quân doanh Ngôn Quốc, trong vương trướng.

“Ở đây không chào đón ngươi.” Giọng nói nhàn nhạt, nhạt tới mức không có một chút tình người.

“Ha ha, vương đệ hà tất phải lạnh lùng như vậy.” Một người mặc hồng sam điểm mấy nhánh bạch mai, tóc trắng, mắt tím thản nhiên ngồi xuống, không có lấy nửa phần xa lạ, “Lần này ta mang đến cho đệ một tin tức tốt.” Nói xong còn thoải mái cầm một chùm nho lên đưa vào miệng.

Đôi mắt màu bạc nheo lại đầy nguy hiểm, chỉ có ánh nhìn sát khí kia mới làm cho người ta cảm thấy người trước mắt đang còn sống. “Ra ngoài.” Giọng nói vẫn bình thản như trước.

“Được, ta nói xong sẽ đi.” Âu Dương Yến nuốt quả nho còn trong miệng xuống, phủi phủi vạt áo trước ngực, thản nhiên đứng dậy, “Lương Quốc cũng có quốc sư rồi, vương đệ không hiếu kỳ sao?”

Âu Dương Vân không nói một lời, hơi hạ mi mắt, Âu Dương Yến cười khẽ, rồi nói tiếp: “Có người nói đại quốc sư Lương Quốc tại buổi lễ tế thần đã nhảy một điệu múa nhân gian khó gặp.” Cố ý nói thật chậm, Âu Dương Yến lẳng lặng quan sát phản ứng của Âu Dương Vân, chỉ thấy hai tròng mắt ngân sắc thoáng rung động, Âu Dương Yến cười thầm, tiếp tục nói: “Vương đệ, đệ nói xem vị quốc sư không biết từ đâu tới của Lương Quốc vì sao luôn giúp đỡ Đông Phương Cửu vậy?”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Âu Dương Vân mở mắt ra, ánh mắt không tình cảm nhìn Âu Dương Yến.

“Lời ta muốn nói đều nói cả rồi, ha ha, vương đệ không tiễn, vi huynh cáo từ trước vậy.” Nói xong, tiêu sái phất tay áo bước đi.

Âu Dương Vân tĩnh tọa một hồi lâu, mới mở miệng gọi: “Thiên Ảnh.”

Một bóng người nhanh chóng nhảy vào vương trướng, khom người chắp tay, nói: “Vương thượng!”

“Ai cho phép ngươi để hắn vào?”

Giọng nói Âu Dương Vân bình ổn, nhìn thì như bình thản ung dung, nhưng cảm giác xa cách này khiến Thiên Ảnh không rét mà run.

“Vương thượng thứ tội, thần bị hắn điểm huyệt đạo… Thần thất trách, vương thượng thứ tội!” Thiên Ảnh quỳ sụp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Âu Dương Vân chờ xử trí.

Một lúc lâu sau Âu Dương Vân mới khẽ hé môi, hờ hững hỏi: “Chuyện quốc sư Lương Quốc là thế nào?”

Thiên Ảnh vẫn quỳ nói: “Bẩm vương thượng, người của chúng ta tại Lương Quốc chỉ nói Ma y thay mặt cho muôn dân hiến bảo vật cho Đông Phương Tấn, tiếp theo liền có chuyện lập quốc sư, Lương Quốc tuyên bố với bên ngoài rằng Lương Vương gặp được một cao nhân đắc đạo bèn mời tới làm quốc sư, nhưng thực chất có thể xác định quốc sư chính là Ma y.”

“Ma y?!” Âu Dương Vân cả người tỏa ra hơi thở băng hàn.

“Hồi vương thượng, thám tử phái đi chưa từng nhìn thấy hình dáng Ma y, cho nên…”

“Mắt mù, lẽ nào tâm cũng mù?” Giọng nói đều đều, không nghe thấy nửa phần tức giận, nhưng tiếng nói không hề mang theo chút cảm tình đó chỉ một giây sau đã kết liễu danh tính của bao nhiêu người, “Kẻ vô dụng, cô [vương] không cần, hãy giữ lại toàn thây cho chúng.”

Âu Dương Vân chậm rãi khép mắt, nhẹ nhàng phất tay, Thiên Ảnh hiểu ý đứng dậy định rời khỏi vương trướng.

“Thiên Ảnh, chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày nữa cô phải đi Lương Quốc.”

Thiên Ảnh dừng bước, xoay người cung kính đáp, “Dạ!”



Lương Quốc, phía nam sông Gia Lăng, Khâu Thành, đại doanh Đông Phương Thất.

“Báo! ~~ Vương gia! Không xong rồi! Đông Phương Cửu công thành rồi!”

Đông Phương Thất hoảng hốt trợn trừng hai mắt, trong mắt tơ máu phủ kín, tiều tụy kinh khủng, bỗng dưng hắn nở một nụ cười dữ tợn, nhỏ giọng nói: “Đi! Trói Thượng Quan Lăng lại, treo trước cổng thành! Nói cho Đông Phương Cửu biết, nếu hắn muốn công thành thì hãy đạp lên thi thể Thượng Quan Lăng mà vào!”

“Dạ!”



Lúc Khâu thành được xây dựng, không ai tính toán đến ý nghĩa quân sự của nó. Nhưng vị trí tuyệt vời của Khâu thành khiến nó trở thành một thành trì kiên cố dễ thủ khó công.

Trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, đại quân do Đông Phương Cửu thống lĩnh tuy rằng đạt được thắng lợi, nhưng cũng có tổn thất. Còn Đông Phương Thất mặc dù nguyên khí đại thương, nhưng về mặt nhân số vẫn chiếm ưu thế. Nếu muốn kết luận trận chiến tranh này thì vẫn còn sớm lắm.

Đông Phương Cửu dẫn quân tới dưới thành, mười vạn đại quân chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng là có thể công thành. Vào đúng ngay lúc này, trên cổng thành bỗng trở nên rối loạn, Đông Phương Cửu ngước mắt lên nhìn, thì thấy một bóng dáng mặc y phục trắng bị trói treo trên tường thành, mà người kia lại bình tĩnh như không nhìn về phía hắn. “Lăng Nhi ——” Đông Phương Cửu hô to một tiếng, nguy hiểm vẫn muốn xông ra ngoài.

Bạch U bận chắn trước người Đông Phương Cửu, “Gia! Đại cục làm trọng!”

Đông Phương Cửu yên lặng nhìn về phía kia, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành quyền.

Đông Phương Thất, phải bầm thây ngươi vạn đoạn mới có thể giải mối hận trong lòng ta!

(*) Trích từ Kinh Thi – Bội Phong – Kích Cổ

Tử sinh khế khoát. Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ. Dữ tử giai lão.

Dịch nghĩa: Cùng nguyện sống chết có nhau. Nắm tay cho tới bạc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.