Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 148: Chấp Tử Chi Thủ, Sinh Tử Khế Khoát (*) (hạ)



Maroon dịch

Dưới sự bảo vệ của một nhóm binh sĩ hàng đầu dưới trướng Khang Thành Tĩnh, ta bị Đông Phương Thất kéo thẳng lên Phượng Lạc Sơn bên ngoài Khâu Thành.

Phượng Lạc Sơn rất đẹp. Tên của nó vốn có một câu chuyện truyền thuyết, chuyện kể rằng ngay cả Phượng Hoàng cũng không kháng lại được vẻ mỹ lệ của nó, tự nguyện rơi xuống nhân gian, vĩnh viễn lưu lại nơi này.

Mặt trời chiều rớt lại những tia nắng muộn màng, ánh sáng trong suốt tản mác cả cánh rừng trên Phượng Lạc Sơn, để lại ánh sáng vàng đậm nhạt khác nhau.

Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng ta làm gì còn tâm trạng thưởng thức, tính mạng nhỏ bé của ta hiện đang nằm trong tay một kẻ gần như điên loạn.

Lòng ta âm ỉ một nỗi bất an mơ hồ, ta luôn cảm thấy không phải Đông Phương Thất đang chạy trốn, làm gì có ai bỏ chạy mà leo lên núi chứ, cũng không phải hắn muốn ẩn nấp nơi thâm sơn này.

“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Mây đen trên mặt Đông Phương Thất không hề tan đi, ánh mắt sắc bén nhìn ta chằm chằm.

“Đang thưởng thức phong cảnh.” Ta bình tĩnh trả lời.

“Ha ha, vậy nhìn nhiều chút đi, nơi đây sẽ là chỗ chôn thân của Đông Phương Cửu đó!” Vẻ mặt Đông Phương Thất âm trầm, “Hừ, để hắn chết tại Phượng Lạc Sơn cũng coi như không phụ lòng hắn!”

Ta cố trấn áp nỗi hoảng sợ trong lòng, thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi chạy vẫn còn kịp.”

Đông Phương Thất nhìn ta, “Cô cho là ta sợ chết?”

Ta thuận miệng hỏi ngược: “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?”

“Ta dám lên Phượng Lạc Sơn này sẽ không nghĩ tới có thể sống mà đi xuống.” Ánh mắt Đông Phương Thất hung ác độc địa, giọng điệu lạnh lẽo đáng sợ, “Nhưng ta nhất định bắt Đông Phương Cửu chôn cùng!”

“Hắn sẽ không lên núi.”

“Hắn nhất định sẽ lên.” Đông Phương Thất nhìn ta âm hiểm, “Bằng không ta để cô chôn cùng ta cũng được.”

Ta cười khổ: “Cứ nghĩ bắt người khác chôn cùng ngươi có gì tốt, bản thân có thể sống sót mới thật sự là tốt.”

“Không còn ý nghĩa nữa rồi…” Ánh mắt Đông Phương Thất nhìn về phía xa, thấp thoáng bi thương.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy bóng dáng cái chết từ trong mắt một người.

“Vương gia!” Khang Thành Tĩnh len qua mọi người tới trước mặt Đông Phương Thất, “Đông Phương Cửu dẫn người lên núi rồi.”

Đông Phương Thất nhếch môi như cười như không, nhìn Khang Thành Tĩnh, nói: “Ngài dẫn mọi người hạ sơn đi, sống hay chết còn phải xem vận may của mọi người.”

“Vương gia……” Khang Thành Tĩnh khiếp sợ trừng mắt, không thể nói rõ suy nghĩ trong lòng.

“Đi đi.” Đông Phương Thất hờ hững nhìn xa xăm, cảm giác đứng trên đỉnh núi có chút phiêu bồng, “Nói giùm với cửu đệ của ta, bảo thất ca của hắn đang chờ hắn trên đỉnh núi, bảo hắn một mình lên đây.”

Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Khang Thành Tĩnh cũng dẫn người đi.

Trời nổi gió.

Trên đỉnh Phượng Lạc Sơn, gió núi dữ dội.

Núi không lời, trời không tiếng. Một bầu không khí ảm đạm nặng nề chuyển động xung quanh.

Cuối cùng hắn cũng tới.

Cởi bỏ quân trang hắn một thân hoàng bào, kim quan buộc tóc. Mày kiếm nhếch cao lộ rõ thần sắc anh tuấn, mắt phượng trầm tĩnh nghiêng nhìn bách thái chúng sinh. Đông Phương Cửu quả thật là một đế vương sở hữu dung mạo dáng vẻ tuyệt thế.

Trong lòng ta vô cùng mâu thuẫn, ta nhìn hắn không rời, đôi mắt phượng của hắn cong lên, mỉm cười dịu dàng, từng bước một tiến về phía ta, bỗng dưng, ta có một cảm giác, giống như Đông Phương Cửu không phải đi về phía ta, mà hắn đang rảo bước tiến về phía tử thần.

Nói thật, ta rất vui, một loại vui vẻ pha lẫn chua xót. Hắn đã tới, vì ai mà tới? Nơi này chỉ có ta, không có thiên hạ. Thiên hạ dù có quan trọng mấy đi chăng nữa cũng không thể quan trọng hơn bản thân hắn, mà ta, chính là ta, cũng chỉ có ta mới có thể khiến hắn mỉm cười đi về phía tử thần.

Còn nhớ ai đó từng nói, nếu bạn yêu một người, dù lo lắng đến mấy cũng đừng thử khảo nghiệm người đó, tình yêu không chịu nổi khảo nghiệm.

Nhưng ta đã chứng minh, tình yêu của ta chịu được khảo nghiệm, hay nói đúng hơn, người đàn ông yêu ta chịu đựng được khảo nghiệm.

So với thiên hạ của hắn – ta quan trọng hơn.

So với bản thân hắn – ta quan trọng hơn.

Lúc bắt đầu thấy chẳng đáng để tin, sau đó ương ngạnh tự dặn lòng không thể tin, vậy còn bây giờ thì sao?

Sống mũi ta cay cay, lồng ngực tức nghẹn, ta hối hận, vô cùng hối hận.

Nếu như, nếu như ta là một cô gái đơn giản thì tốt biết bao.

Nếu như ta là người đơn giản, ta sẽ không nhồi nhét vào đầu mình cái tư tưởng thăm dò kia dù chỉ một mảy may, sẽ không đứng trên đỉnh Phượng Lạc Sơn này trở thành vật uy hiếp mà người khác dùng để áp chế hắn.

Rốt cuộc người quá thâm sâu là ai đây?

Đông Phương Cửu, ta nên tin huynh.

Giờ đây ta biết mình đã sai, liệu có còn kịp?

“Hắn quả thật đã tới.” Đông Phương Thất thì thầm bên tai ta, hơi thở phả ra lạnh lẽo, như lòng bàn tay ta, như trái tim trong lồng ngực ta.

“Thả Lăng Nhi ra.” Giọng nói Đông Phương Cửu rất nhẹ, nhẹ như lớp sương mây đang bay lơ lửng xung quanh, khẽ xua tay sẽ tan đi mất.

Đông Phương Thất mỉm cười, kề đao vào cổ ta gần hơn, ta có thể cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo, và cả cái cảm giác kích động nôn nóng muốn hút lấy dòng máu ấm áp của nó.

“Cửu đệ, ngươi có thể một mình lên đây chắc hẳn cũng đã lựa chọn xong.”

“Lựa chọn cái gì?”

Đông Phương Thất vẫn cười, “Chọn để mạng ngươi lại hay là… mạng cô ta.” Lưỡi đao trong tay hắn khẽ động, ta lập tức ngửi được mùi máu. Đó là máu của ta, mùi máu tươi rất nhạt, nhưng cũng đủ khiến người ta phát cuồng.

“Thả Lăng Nhi ra.” Đông Phương Cửu vẫn một câu nói đó, đôi mắt u ám không chút dao động.

“Phế võ công của ngươi, ta sẽ thả cô ta.” Trong mắt Đông Phương Thất hiện rõ vẻ khát máu.

Môi Đông Phương Cửu cong lên thành một nụ cười cuồng dã như có như không, rồi hắn nói: “Được.”

“Đông Phương Cửu…” Ta cất tiếng một cách khó nhọc, giọng khô khốc, “Ta có thể cầu xin huynh một việc không? Ta chưa từng cầu xin huynh bao giờ…”

Đông Phương Thất không nói câu nào mắng ta, chỉ có máu trên cổ ta dường như chảy nhanh hơn.

Đông Phương Cửu chậm rãi nhoẻn miệng cười, một nụ cười dịu dàng, một nụ cười dung túng, nhưng, hắn nói: “Không được.”

Ta khịt khịt mũi, cũng nhoẻn miệng cười. Ta nghĩ mình chưa bao giờ cười cay đắng như thế.

“Đông Phương Cửu, ta yêu huynh.” Ta nói.

Ta rõ ràng nhìn thấy đôi mắt phượng kia bỗng bừng sáng lên, ngập tràn hạnh phúc.

Đông Phương Cửu lần này bật cười thành tiếng, một nụ cười thoải mái, một nụ cười mãn nguyện.

Hắn nói: “Đắc khanh nhất ngôn, vĩnh bất tương bối.” (tạm dịch: có được lời nàng, vĩnh viễn không quay lưng.)

“Được rồi! Các ngươi nói đã đủ chưa! Đông Phương Cửu, ngươi rốt cuộc có còn muốn cứu mạng cô ta hay không?” Thần trí Đông Phương Thất đã không còn tỉnh táo, bị những lời nói của bọn ta kích thích càng lộ rõ vẻ điên cuồng, ta có thể cảm thấy tay hắn đang run lên.

Ta nhìn vào mắt Đông Phương Cửu, bên trong chỉ có bóng hình ta. Ta rất thoả mãn, rất thoả mãn nhắm mắt lại…

Ta nghe thấy kiếm trong tay Đông Phương Cửu rơi xuống, ta nghe thấy một tiếng kêu đau đớn nhỏ đến mức không thể nghe thấy hòa tan trong gió…

Có đôi khi nghe bằng tai còn đau đớn hơn cả nhìn bằng mắt.

Ta bỗng muốn cười, một nụ cười trào phúng. Ta nghĩ, nếu như một ngày nào đó các fan của mỗ Lăng ta mà biết, Lăng mẹ kế đại nhân mà xưa nay bọn họ vẫn luôn ngưỡng mộ không ngờ lại “thúc thủ” trước một nhân vật trong chính cuốn sách của mình, thậm chí cuối cùng còn ngốc nghếch vì không muốn mình trở thành quân cờ uy hiếp người đó mà…

Ta không ngốc, thật đó.

Ta không phải tên ngốc, mà là người kia.

Chỉ sợ, ông trời không tin.

“Lăng Nhi!”

“Thượng Quan Lăng cô điên rồi!”

Khi nhắm mắt lại ta nghiêng cổ về phía lưỡi đao, chỉ cần một chuyển động hoàn mỹ là có thể kết thúc tính mạng của mình, ta không nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Đông Phương Cửu trong khoảnh khắc đã biến thành cơn lửa giận ngập trời, và một giây sau đó trong đôi mắt phượng như sao sáng kia chỉ còn lại toàn là tuyệt vọng và đau đớn, tựa như trên đời này không còn bất cứ thứ gì có thể làm hắn lưu luyến nữa.

Nhanh như chớp, tay ta đã bị ai đó nắm thật chặt, rất chặt.

Mở choàng mắt ra, trước mặt toàn bộ đều là sương mây trắng xóa phiêu bồng trôi nổi, trong khoảnh khắc ta không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, tay trái hắn cố sức nắm lấy một nhánh dây leo, tay phải giữ chặt tay ta.

Dây leo khá mảnh, lúc đó trong đầu ta bỗng lóe lên ý nghĩ sợi dây leo này rốt cuộc sẽ chịu đựng được thêm mấy giây nữa thì đứt đây.

“Đừng sợ.” Đông Phương Cửu mím môi cười, ánh mắt ấm áp khiến người ta yên lòng.

Nhưng lòng hắn lại không hề vững vàng như ánh mắt đó.

Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, tay ta dần dần trượt khỏi bàn tay đang siết chặt của hắn.

Chẳng biết bao nhiêu giây trôi qua, trong mắt hắn chậm rãi hiện ra một nụ cười rất nhẹ, mỹ lệ mà mộng ảo, như thật như mơ, mê hoặc lòng người.

Hắn nói: “Lăng Nhi, nàng phải sống, ta cũng vậy, đồng sinh cộng tử, không hợp hai ta.”

Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, ta bị một lực kéo mạnh mẽ ném ngược lên trên…

Ta vẫn mở mắt trừng trừng, mặc cho gió núi xộc vào mắt cay xè.

Thân thể bị lật ngược khiến ta có thể nhìn thẳng vào mây khói nơi đáy vực, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đôi mắt phượng hoàn mỹ luôn mỉm cười đầy yêu thương.

Ta nhìn bàn tay hắn đang buông lỏng tay ta ra, chậm rãi, lưu luyến, buông ra.

Ta nhìn những giọt nước như cơn mưa không cách nào ngăn lại cùng rơi theo bóng hình hắn.

Cùng rơi theo hắn.

Người yêu ta nhất trên đời đã bỏ ta mà đi…

(*) Trích từ Kinh Thi – Bội Phong – Kích Cổ

Tử sinh khế khoát. Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ. Dữ tử giai lão.

Dịch nghĩa: Cùng nguyện sống chết có nhau. Nắm tay cho tới bạc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.