Ngụ ý của Âu Dương Yến là, ta là Ngôn vương, ta không ở Ngôn quốc chẳng lẽ lại ở Kim quốc của ngươi xưng vương sao?
Hắn giữ nguyên nụ cười chậm rãi nói xong.
Trong phút chốc, cả ba người hoàn toàn ngây ngốc.
Hiên Viên Tiêu như thế nào cũng không nghĩ tới muốn cứu nàng phải dùng máu của Âu Dương Yến... Trong đầu hắn hỗn loạn thành một đống, không tìm được lời nào để nói.
Lão thái hậu nhìn Hiên Viên Tiêu đang mờ mịt không biết làm sao, không biết sao trong lòng bỗng nhiên chua xót, bà có xúc động rất muốn đi lên ôm lấy đứa nhỏ của bà. Chỉ là, bà bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh tao nhã, vẫn nhịn được một màn ‘quy củ’ này.
Bà chỉ nhẹ giọng gọi một câu: “Hoàng nhi...”Mà không phải là hoàng thượng.
Hai tay Ất đan vào nhau lại tách ra, phân phân hợp hợp rất nhiều lần. Sau một lúc lâu, Ất cuối cùng cũng dừng lại hành động hoàn toàn không có ý nghĩa này, ngẩn người nhìn vềphía Âu Dương Yến, lộ ra nụ cười có chút suy yếu: “Nàng cả đời này đều phải tiếp tục như vậy, phải không?”
Ất đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt bỗng dưng sáng ngời lên: “Chẳng phải Huyền Cơ lão nhân sẽ có biện pháp khác hay sao?”
Âu Dương Yến lúc này cười đến bả vai cũng run rẩy: “Đúng vậy, đúng vậy nha, nếu như là sư phụ của kẻ hèn này còn sống, nói không chừng thật sự sẽ có biện pháp đó, ha hả...”
Ánh sáng lóe lên rồi lại biến mất, trong mắt Ất toàn là màu xám mờ mịt.
“Đủ rồi!” Hiên Viên Tiêu hét lên một tiếng, tựa như ngực đã thoải mái một chút, ít nhất hắn có thể hít thở.
Âu Dương Yến giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía Hiên Viên Tiêu, “Cho nên?”Ngươi là đáp ứng, hay là không đáp ứng?
Ai cũng không đoán được, Hiên Viên Tiêu thế nhưng không nói một lời, bước đi ra ngoài.
“Này?!...” Âu Dương Yến trừng đôi mắt hạnh thật lớn, nhìn theo bóng lưng Hiên Viên Tiêu sắp biến mất.
Lão thái hậu nhẹ nhàng mở miệng: “Ma Y khi nào muốn rời đi, liền có thể rời đi.”
Âu Dương Yến mím môi nở nụ cười, thì ra đây là đáp án của Hiên Viên Tiêu. Ha hả, nói ra thì có làm sao đâu, đây quả thật là không hợp tác với ta.
Hắn xoay người nhìn về phía lão thái hậu, cổ hơi hơi cong, mặt mày mang theo ý cười: “Đa tạ thái hậu chỉ điểm.”
Thái hậu cười yếu ớt, ánh mắt lướt qua Ất đang ngẩn người một mình như cũ, trở lại trên người Âu Dương Yến, ôn nhu nói: “Ai gia hồi cung trước, Lăng nha đầu liền trông cậy vào Ma Y đại nhân.”
“Khách khí.” Mắt tím cong lên, ôn hòa lễ độ.
“Kẻ hèn này vẫn muốn đi vào xem Lăng một chút...”Nhãn châu xoay động, khóe môi Âu Dương Yến hơi hơi cong lên mấy độ, “Trông nom Lăng nha đầu, Vĩnh An vương cùng kẻ hèn này đi vào, hay là muốn trầm tư ở chỗ này?”
Trong thoáng chốc Ất nghe được có người gọi mình, mờ mịt ngẩng đầu liền bắt gặp con ngươi như cười như không của Âu Dương Yến. Hắn thật sự hoàn toàn không nghe Âu Dương Yến nói gì, chỉ là mơ hồ có phản ứng với ba chữ Vĩnh An vương mà thôi, thấy Âu Dương Yến nhìn mình chằm chằm, Ất cũng không có cảm giác quá lớn. Bỗng nhiên, trong đầu hắn lại xoay quanh mấy chữ: Thay ta đi Sinh Tử cốc một chuyến.
Thay ta đi Sinh Tử cốc một chuyến! Đúng rồi! Nói không chừng là nàng đã biết Huyền Cơ lão nhân không chết, nói không chừng chính là nàng muốn mình đi mời Huyền Cơ lão nhân tới cứu nàng!
Chỉ trách mình lúc ấy nhất thời tức giận không cho nàng nói hết lời, bằng không...
Ất thở dài một tiếng nặng nề, lại nhìn hai tròng mắt Âu Dương Yến, màu xám nặng nề dần rút đi, ngược lại thay vào đó là tia sáng kiên định: “Vậy chủ nhân trước hết nhờ cậy vào Giáp rồi, cũng chẳng còn mấy ngày nữa ta sẽ tự mình đi đón chủ nhân trở về.”
Âu Dương Yến nghe xong lời nói của Ất, thật sự cũng không hiểu ra sao. Hắn dù sao cũng từng làm việc chung với Ất, trong mắt hắn, Ất là một người bất cứ lúc nào sắc mặt cũng đều thản nhiên bình tĩnh. Mà một người như thế, bây giờ lại nói lời như vậy... như vậy khiến cho người ta nghe không hiểu...
Cho đến khi Ất biến mất trước mắt Âu Dương Yến, hắn mới hậu tri hậu giác (*) than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Hình như hắn vừa mới gọi ta là ‘Giáp’...”
(*)Nghĩa là thấy/nói rồi mới hiểu.
***
Khi tôi có đầy đủ khí lực mở mắt ra, nhìn thấy không phải là địa ngục hắc ám vô tận, mà là ánh nến màu vàng nhợt nhạt ấm áp trong đêm.
Đêm đã khuya, khuya đến nỗi tôi sợ ngay sau đó ánh nến mỏng manh kia sẽ bị hắc ám cắn nuốt.
“Tỉnh rồi?”
Thanh âm dễ nghe hình như theo ánh nến kia truyền ra, theo thanh âm, tôi cuối cùng mơ hồ thấy được khuôn mặt, cho dù nhìn không rõ ràng, tôi cũng biết người nọ là ai.
“Yến Tứ Phương, cổ độc trong người ta đã phát tác lần hai.” Chỉ một câu nói kia, hình như đã tiêu hao hết khí lực mà tôi tích góp từng tí một.
“Ta biết rồi.” Âu Dương Yến đi tới bên giường, cúi đầu nhìn tôi, tôi mới nhìn rõ ánh mắt mang ý cười nồng đậm, trong thoáng chốc tôi giống như nghe được lời nói khủng khiếp:“Dược ta tự hạ sao ta lại không biết khi nào thì phát tác được chứ.”
“Ngươi, ngươi vừa mới nói chuyện sao?” Tôi bị ảo giác... tôi là nghe lầm thôi!
“À, ta nói, ta tự mình hạ dược thì có đạo lý nào ta lại không biết giờ phát tác.” Âu Dương Yến nhẹ nhàng, không hề gì lặp lại một lần lời vừa mới nói.
Tôi muốn mở miệng mắng hắn, nhưng cuối cùng lại cảm thấy mình không có đạo lý. Mạng của mình ngay từ đầu là do hắn cứu, nếu Ma Y tâm huyết dâng trào muốn trị chết tôi, thì có biện pháp gì? Tôi cảm thấy mình tuyệt đối không phải người đầu tiên thảm thương như vậy. Huống hồ bây giờ tôi còn có thể thở, còn có tâm tư muốn mắng hắn, vậy còn có lý do gì mà mắng nữa đây? Chính mình không phải còn sống sao, cho dù không phải là sống rất tốt.
Ngay lúc tôi đang đấu tranh tư tưởng, không ngờ cái tên Yến Tứ Phương kia lập tức đến trước mắt tôi, hắn nhấp nháy đôi mắt quyến rũ người khác chuyển động cao thấp trái phải trên mặt ta, bỗng nhiên hắn nắm cổ tay của tôi lên, nói: “Mạch tượng tuy yếu nhưng bình thản, hẳn là không có việc gì nha, tại sao không mắng ta ngược lại tự mình ngây ngốc?”
Tôi kinh ngạc há nửa miệng, hơn nửa ngày mới chậm chạp trở về, dở khóc dở cười hấp tấp nói: “Ta nào muốn mắng ngươi, ngươi đừng oan uổng người tốt nha!” Ngất mất thôi, người này ngay cả cuộc đấu tranh vừa rồi trong lòng tôi cũng đoán được? Hắn không chỉ biết y thuật thôi đâu, hẳn là còn biết chút đọc tâm thuật (*) của bàng môn tả đạo nữa đi?
(*) Đọc được lòng người.
“Ta cũng không biết nhiếp hồn thuật (*) nha, là quai hàm khí phách của cô vội vàng nói cho ta biết cô vừa mới tức giận, thật tức giận...”
(*) Thuật điều khiển, khống chế người khác.
Âu Dương Yến cười ung dung, cười đến ôn hòa, cười đến vô hại, chỉ là làm cho người ta ngứa răng!
“Ngày mai, không, hôm nay muộn một chút chúng ta có thể quay về Ngôn quốc.”
“Hử? Thật vậy à? Tốt quá!” Cuối cùng có thể rời khỏi cái hoàng cung quỷ quái này. Tôi lại quên mất nơi sắp đi cũng là một tòa hoàng cung. “Lễ mừng thọ của thái hậu ma ma xong rồi sao?” Tôi không biết tôi đã hôn mê bao lâu, có lẽ là một hai ngày, hoặc là... Tôi cũng không dám nghĩ nhiều. Nếu ai nói với tôi, tôi đã hôn mê một tháng, tôi sợ tôi sẽ lại ngất xỉu nữa.
“Thọ yến của lão thái hậu hoàng hôn ngày mai mới có thể bắt đầu, khi đó sợ là chúng ta đã ởtrên thuyền quay về Ngôn quốc rồi.”
“...À.” Xem ra tôi căn bản là ngất xỉu không bao lâu, còn may, đây không phải là có thể gián tiếp nói rõ tôi... không nghiệm trọng đi. “Vì sao không đợi qua thọ yến của thái hậu ma ma rồi đi? Ngươi là vua của Ngôn quốc mà lại không tham gia thọ yến có phải không thích hợp lắm không?”
Âu Dương Yến như cười như không nhìn tôi, hắn hơi giương khóe môi, nhưng tôi lại cảm thấy được có khí lạnh trên người hắn tuôn ra.
“Cô muốn chờ Đông Phương Cửu à.”
Tâm đột nhiên chìm xuống.
“Cô chờ hắn đến, muốn nói với hắn cái gì?”
“Hắn không phải quên cô rồi sao?”
“Nhưng làm sao cho tốt đây, ta không muốn cho cô chờ hắn đến.”
Tôi muốn nói tôi không phải muốn chờ hắn, nhưng lại không mở miệng được.
Thật ra, tôi vì sao lại phải phủ nhận chứ. Đáy lòng không phải vẫn luôn có âm thanh vẫy gọi: Tên ngốc, anh chỉ huy quân lên phía bắc cứu em đi, mặc kệ miệng lưỡi thế gian, mặc kệ dân sinh xã tắc, mặc kệ là ai khóc ai cười ai chết ai sống! Chỉ cần anh bằng lòng, em liền học Chung Nam sơn tự mình đào lấy cái hoạt tử nhân mộ (*), nơi đó chỉ có anh và em!
(*) Ở trong bài thơ trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký:
“Mộ người sống mà như đã chết,
Núi Chung Nam qui ẩn từ lâu.
Thần điêu hiệp lữ danh đầu,
Hồng trần xa lánh biết đâu mà tìm.”
(Chung Nam sơn hậu,
Hoạt tử nhân mộ.
Thần điêu hiệp lữ,
Tuyệt tích giang hồ)
Nhưng vì sao tôi cùng hắn lại cứ luôn bỏ lỡ, bỏ lỡ, bỏ lỡ...
Có phải vì bỏ lỡ đã thành thói quen hay không, nên cái gì cũng đều không có?
“Yến Tứ Phương ngươi nhất định phải cứu sống ta...” Tôi không bao giờ quan tâm đến bất cứ kẻ nào bất cứ chuyện gì nữa, tôi không muốn lại bỏ lỡ một chút gì liên quan tới tên ngốc kia. Tôi muốn hắn nhớ tới tôi, nhớ tới tôi trước kia, nhớ tới tôi hiện tại, muốn đôi mắt phượng kia của hắn chỉ nhìn tôi, tôi muốn bắt chước bộ dáng ghê tởm của hắn nói với hắn: Tiểu ngu ngốc của gia...
Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt tôi, “Sao lại khóc?”
Một con ngựa lớn màu rám nắng giống như phá thành xông vào Cẩm Hâm, chỗ vó ngựa giẫm qua nổi lên gió bụi cuồn cuộn, người trên ngựa thậm chí ngay cả chân mày cũng dính cát bụi.
Không có hào quang bao phủ, không có cẩm y hoa phục, không có khí thế cuồn cuộn. Chỉ là một người nóng lòng chạy đi, nóng lòng bôn tẩu.
Cho dù như vậy, hắn cũng không cách nào biết được, ngay vừa rồi, chiếc xe ngựa hắn vừa gặp thoáng qua kia, là mục đích khiến hắn liều lĩnh mà đến.
Hắn cứ như vậy bỏ lỡ.
Gió bụi tràn ra nhiễu loạn tâm, cũng làm bẩn ánh trăng sáng.