Chỉ Cần Cục Cưng Không Cần Cha

Quyển 1 - Chương 14: Cực phẩm tiểu thụ?



Không được trừng phạt, lại không thể giết, hơn nữa Hoa Dương lại đang ở đây, Duyên Hạo chỉ đành phải tự nhận mình không hay ho, lại nhìn hai thị nữ kia, tiết hận quát một tiếng:

- Còn không mau cút đi?! - Hại thị nữ bị dọa sợ chạy té ra cửa.

Ánh mắt Hoa Dương hơi hèn mọn nhìn Duyên Hạo, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu mỹ nhân kia, tay trái cong thành động tác Lan Hoa Chỉ tiêu chuẩn ôm lấy tay phải, nâng lên một bên má, đi một vòng quanh người Tát Vân La, ánh mắt yêu mị lóe sáng chuyển chuyển, nhìn từ trên xuống dưới giai nhân xinh đẹp vừa mới tắm rửa xong vẫn tỏa ra mùi thơm ngát, nũng nịu hỏi:

- Ai nha! Này, đây chính là Vân La công chúa nghiêng nước nghiêng thành trong lời đồn sao? Thật sự là xinh đẹp như hoa như ngọc a...

Thanh "a..." kéo dài kia, mềm mại đáng yêu đến tận xương tủy, ngân nga uyển chuyển, làm Tát Vân La ngẩn người ra, không tự chủ được đem ánh mắt đang nhìn dây thừng trên đỉnh lều trại thu trở về, khi vừa nhìn thấy rõ người trước mắt, suýt nữa làm nàng té ngã.

Người nói chuyện mặc một thân ám tử mãng bào quan phục, nghĩ rằng hắn là nam nhân, bởi vì cái thời đại coi nữ nhân là hàng hóa cầm thú này, hẳn là sẽ không có chuyện khiến người ta sợ hãi như nữ nhân làm quan, nhưng là, nếu nói hắn là nam nhân, thì không khỏi rất ủy khuất cho người trước mắt.

Hé ra sắc mặt trắng nõn như hoa như ngọc, cằm no đủ, thực mị hoặc, thực yêu nghiệt, thực tai họa, khóe miệng hơi hơi gợi lên một chút, đôi mắt đẹp yêu dị, ánh mắt triền quấn vòng quanh, giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ đến nỗi có thể chảy ra nước.

Này, đây là nam nhân?! Là nam nhân sao? Tát Vân La đôi mắt hoa đào mở to, cảm thấy năng lực phân biệt nam nữ của mình bị thoái hóa rõ rệch, hiện tại, đã hoàn toàn thoái hóa đến trình độ ngu ngốc.

Xem tiểu mỹ nhân trước mắt trừng lớn một đôi mắt hoa đào câu hồn phách kinh ngạc nhìn hắn, (thực tế là đang xem con quái vật biến thái) , Hoa Dương nâng bàn tay mềm mại trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần che miệng lại cười khẽ một tiếng, rồi làm động tác tay ôm lấy trái tim, sợ hãi lôi kéo tay áo của Tát Vân La, bên trong ánh mắt yêu dã hình như có chút hơi nước, mềm nhũng dựa về hướng Tát Vân La, thấp giọng hỏi:

- Công chúa, sao ngươi lại có thể nhìn vi thần như vậy đây?

Âm điệu run rẩy mềm mại đáng yêu làm trước mắt Tát Vân La sao bay đầy trời, choáng váng thiếu chút nữa là bị mê hoặc, cũng may thời điểm cuối cùng nhờ có định lực được huấn luyện nghiêm khắc trong hoàng gia kềm giữ lại.

- Ngươi, ngươi là ai? - Tát Vân La lui ra phía sau mấy bước tránh Hoa Dương đến gần, vì muốn xác nhận người trước mắt có phải là thật hay không, liền nâng tay áo lên hung hăng dụi mắt, lại nhìn lần nữa, vẫn còn!

Hoa Dương bị động tác của nàng hù doạ một chút, trừng mắt nhìn nàng, trong nháy mắt khôi phục lại nam nhân bình thường, giọng nói có chút âm nhu nói:

- Tiểu thần Hoa Dương, là Đại Ngụy thượng khanh.

Hoa Dương? chẳng lẽ hắn chính là cái người cùng chung lão bà với lão t*ng trùng kia, lại là nam sủng bị người ta đè sao? Oa?! Tiểu thụ biến thái a.

Khốc khốc chớp chớp đôi mắt hoa đào, lập tức bày ra tư thế giống như lúc nãy Hoa Dương đánh giá chính mình, duy nhất không giống chính là, ngón trỏ của Tát Vân La cọ xát cằm qua lại, rất giống sắc lang nhìn về phía Hoa Dương, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, vài phần tò mò, vài phần xem kỹ.

Nghe lời đồn, hình như gần đây trên internet mới phát hành một danh từ mới gọi là "đam mỹ", những từ ngữ như công, thụ này chính mình cũng từng nghe nói, đáng tiếc là chưa từng nhìn thấy qua.

Khó được cái thời đại cầm thú này còn có cái thực thể sống để mình có thể tận mắt nhìn thấy, đương nhiên Tát Vân La sẽ không buông tha cơ hội được nghiên cứu này, đi dạo quanh Hoa Dương một vòng, đôi mắt hoa đào trước sau trên dưới trái phải, giống như muốn nhìn xuyên vô trong người Hoa Dương, làm nàng cảm thấy mùi ngon, hứng thú mười phần. Thụ a, vẫn còn là cực phẩn thụ a!

Làm Hoa Dương luôn chiếm quyền chủ động nhất thời cũng choáng váng. Vốn là sủng thần của Ngụy Đại Vương, nữ nhân mà hắn từng gặp qua có thể nói là quá nhiều.

Nữ nhân nhìn thấy hắn, mặc kệ là phi tần trong hậu cung hay là thiên kim mệnh phụ, chỉ đơn giản có hai loại thái độ, sợ hãi hoặc là nịnh hót, còn chưa từng có nữ nhân nào dùng loại ánh mắt này nhìn hắn. Bất giác lúng túng một trận, hơi quay đầu để tránh tầm mắt tò mò của Tát Vân La, hung hăng liếc nhìn Duyên Hạo đang buồn bực còn sinh hờn dỗi kia.

Duyên Hạo vừa nhận được tầm mắt không vui của Hoa Dương liền lập tức đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tát Vân Liệt ái muội nói:

- Ngự muội, Hoa thượng khanh tự mình đến đón ngươi về hành cung ở Giang Châu, nếu ngươi đã là người của Đại Vương, thì nên giữ đạo hiếu thật tốt cho Đại Vương, chờ sau khi xác định đã có bầu, liền về hoàng cung làm quốc mẫu của Đại Ngụy. Ngự muội yên tâm, có thượng khanh chăm sóc, nhất định mọi sự sẽ như ý.

Tát Vân La còn đang nghiên cứu lục phủ ngũ tạng của Hoa Dương lúc này mới hoàn hồn, chỉ là lạnh lùng liếc nhìn Duyên Hạo một cái, cũng không có trả lời.

Hoa Dương đứng một bên rũ mắt xuống, âm thầm suy nghĩ, vị công chúa này không những là một bảo bối xinh đẹp, trên người còn một cỗ anh khí hiên ngang, nữ nhân tuyệt sắc như vậy, nếu mà được theo nàng chẳng phải là chuyện tốt sao.

Hoa Dương quen nhìn loại hình mỹ nhân gió thổi liền ngã đã quyết định, vị công chúa này, chính mình muốn nàng, lão Đại Vương xấu xí đó đã đi rồi, , nếu là mình cùng vị Vương Hậu xinh đẹp này cùng nhau nắm tay thống trị Đại Ngụy, chỉ suy nghĩ thôi cũng đủ làm cho trong lòng hắn cảm thấy hưởng thụ.

Hoa Dương giơ mắt lên, lập tức đi lại đây, tay nắm cằm, đôi mắt xinh đẹp kiều diễm ẩn ý đưa tình chăm chú nhìn Tát Vân La, trên khoé miệng và đuôi lông mày đều treo nụ cười thản nhiên như có như không, lại dùng giọng điệu câu hồn người nói:

- Hôm nay vi thần đặc biệt tới đây là để rước công chúa về hành cung ở Giang Châu.

Má ơi, da gà trên người Tát Vân La liên tiếp nổi lên, tên tiểu thụ yêu tinh biến thái này vừa dụ dỗ đến còn không phải người thường có thể chống đỡ được.

Tát Vân La ngăn chặn từng đợt ghê tởm trong lòng, học theo Hoa Dương giơ lên khoé môi, trong mắt cũng hiện lên ý cười như có như không, lạnh lùng nhìn về phía Duyên Hạo hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi bảo, là ta nhất định phải đi sao? – Thản nhiên mỉm cười thảo luận , cũng là dùng giọng nói hung tợn như tốn hơi thừa lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.