- Tiểu Lệ ơi, anh có chuyện này muốn nói với em...
Khắc Lạc đang nói giữa chừng thì có một chàng trai mặc y phục cảnh sát đứng trước tiệm mì và gọi Tiểu Lệ, anh ngừng lại và quay sang khều khều cô để cô chú ý tới người con trai kia. Tiểu Lệ vừa nghe Khắc Lạc nói chuyện vừa tính toán sổ sách nên khi bị anh khều mình, cô mới ngước đầu lên theo hướng Khắc Lạc chỉ có người đứng trước cửa tiệm đang kêu mình thì mới nhìn thấy Mạc Bảo đứng trước tiệm kêu mình, cô vội vàng đứng dậy chạy ra phía anh ta. Khi tới chỗ anh chàng Mạc Bảo rồi thì cô kéo tay anh đi ra chỗ khác và hỏi:
- Có tin tức mới hay bên anh điều tra điều gì mới hở, A Bảo???
Mạc Bảo bỏ nón xuống nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc rồi nói:
- Uhm, may là từ lúc anh vô làm cảnh sát đã cho người lắp đặt camera an ninh ở trong khu vực này rồi, thế nên sáng nay anh đi làm, anh có kiểm tra lại camera an ninh thì quả thực có một dáng của một người đàn ông trung niên đã đứng tại vị trí mà chúng ta đang đứng đây và đã hành động vào tối qua. Anh đã cho người điều tra tung tích của kẻ đó rồi. Nên em yên tâm nhé, sự việc sẽ sớm được sáng tỏ thôi. – anh vừa nói dứt câu, anh lại nắm lấy bàn tay của cô thật chặt như tối qua.
Tiểu Lệ nghe xong thì tâm trạng phấn chấn hơn phần nào, mọi sự lo lắng tối qua của cô đã vơi đi bớt, cô nắm lại bàn tay anh rồi rối rít cảm ơn. Cô mừng rỡ nói:
- Thật tốt quá, em hy vọng sẽ sớm tìm ra kẻ tối qua. Em cảm ơn anh rất nhiều A Bảo à.
Khắc Lạc đứng nhìn hai người từ trong quán với ánh mắt khá buồn, anh thầm nghĩ “xem ra đâu phải một mình anh có cảm giác muốn được bảo vệ cho cô ấy đâu chứ, vẫn còn có người khác cũng muốn bảo vệ cô ấy như anh. Có lẽ anh nên biết giới hạn và nên an phận làm kẻ bạn thân là đủ rồi.”, cùng lúc đó điện thoại trong túi quần của anh reo lên. Anh lấy điện thoại ra thì thấy thằng bạn thân gọi đến, anh nghe máy:
- Alo, tao nghe.
- Bèo hả, 4 tháng sau tao
- 4 tháng sau mày về đây chơi đúng không? Tao nghe bé Lệ nói rồi. Sao hôm nay có chuyện gì mà gọi cho tao.
- Ha ha mày cứ như chạy Lamborghini trong bụng tao vậy. Không có chuyện gì hết chả qua là tao đã suy nghĩ về vấn đề yêu một người con gái đã từng bị tổn thương như thế nào thôi. Tao vừa chuẩn bị ngủ thì khuôn mặt của mày lại hiện ra ám tao nên tao gọi qua xem mày như thế nào.
- Ôi chao ôi, hôm nay đại thiếu gia Kỳ Tường lại nhớ đến nhị thiếu gia Khắc Lạc này sao? Nghe mà bay tới chạy tầng mây vì quá vui luôn rồi. Thế thì đi ngủ đi. Dù sao bây giờ bên mày cũng đã 12h khuya rồi. Ngủ ngon.
Kỳ Tường cười ha hả rồi tắt máy, anh thật sự rất mong chờ 4 tháng sau để được lại người yêu.
Đóa Lệ bước vào quán với khuôn mặt vui vẻ, phấn khởi vì thế mà cô xuất chiếu làm mì cho mọi người ăn.
Và mọi thứ đã trở về sự yên bình và tốt đẹp như mọi khi. Đóa Lệ thì chở mẹ tới tiệm mì rôi sao đó đi học và chiều tối về lại tiệm phụ mẹ, Khắc Lạc thì đang từ từ lấy lại phong độ của công ty nhà mình. Kỳ Tường với Diễm Quỳnh thì vẫn cùng nhau đi học và họ chuẩn bị bài khảo sát đầu tiên cho năm học thứ nhất của mình. Dường như trước sóng gió xảy ra thì sẽ có một quảng thời gian rất bình yên đến nỗi không ai nghĩ rằng sau bình yên đó là cơn sóng gió đang ùa tới, mọi thứ giờ đây cũng trở lại bình thường như vốn có của nó. Mạc Bảo và anh trai của mình thì vẫn đang cố hết sức điều tra sự tình nằm ở đằng sau cái chết của ba Đóa Lệ, ngày đầu tiên họ tìm ra được nơi cư trú của kẻ đó, ngày kế tiếp lần ra được danh tính cũng như mọi sinh hoạt động hằng ngày của hắn ta diễn ra như thế nào. Cuối cùng thì họ đã cho người theo dõi tên tội phạm ấy và rồi Mạc Bảo cũng đã tóm được hắn ta để hỏi tội. Anh liền gọi cho Đóa Lệ:
- Alô, anh đã tóm được kẻ ấy rồi. Bây giờ anh sẽ bắt hắn ta khai ra hết mọi thứ, em yên tâm ở nhà đợi tí tốt từ anh nhé, Đóa Lệ