Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 38: Diệt khẩu phần 1



Cặp tình nhân nghe xong thì ôm bụng cười tít mắt, Kỳ Tường cười to rồi ghẹo Khắc Lạc: 

- Vậy thì không mau mà đi kiếm người yêu đi, hay mày định ở vậy để ám tao? Nếu mày không chê thì tao thấy mày với Lulu nhà Đóa Lệ có vẻ hợp nhau đấy, phải không em yêu? 

- Anh nhắc thì em mới để ý hihi, quả nhiên anh Bèo với lulu nhà em hợp thiệt đấy. Lulu nó thích con trai hơn con gái nữa, đặc biệt là trai đẹp như anh ấy. Hihihi – Đóa Lệ cũng châm chọc theo, cô vừa nhìn Lulu vừa nhìn Khắc Lạc cười đầy nham hiểm. 

Khắc Lạc mặt nhăn nhó càu nhàu mở miệng hờn trách: 

- À thì ra mục đích hai người kêu thằng bạn già cô đơn này qua đây để chọc ghẹo vậy thôi sao? Thế thì lulu lên xe, anh sẽ đèo cưng đi chơi. Hừ... 

Cả hai cùng đồng thanh cười to sau đó nói: 

- Thôi nào, mày dù có thích thú tới như vậy thì cũng đừng quá lộ liễu như thế Khắc Lạc à. Chọc mày nãy giờ làm tao mệt người và buồn ngủ quá. Đợi tao tí để vô lấy vali ra rồi chở tao về nhà nghỉ ngơi nào. 

- Á à..., giờ lại lên giọng boss với tao luôn. Thằng này mày ngon lắm rồi, tối nay biết tay tao nha cu đừng trách tại sao đao kiếm vô tình. 

Kỳ Tường đi vào lại trong nhà kéo vali, Đóa Lệ vẫn đứng ở cổng trò chuyện vui đùa với Khắc Lạc. Trong lúc đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên có một tia sáng đỏ từ đâu đang chiếu thẳng vào mặt của cô rồi từ từ tia sáng ấy di chuyển xuống cổ của cô, Tiểu Lệ vô cùng sợ hãi đứng yên còn Khắc Lạc lập tức nhìn theo tia laze đó để xác định xem vị trí là ở đâu thì khi vừa quay lại để nhìn thì tia laze đỏ ấy đã biến mất, anh không khỏi lo lắng quay đầu lại đưa tay nắm lấy bàn tay của cô rồi nói với giọng đầy trấn an: 

- Đóa Lệ, em không sao chứ? Nhìn anh nè, tia đó biến mất rồi em không phải sợ nữa. Đóa Lệ em hãy nhìn anh và bình tĩnh lại đi. 

Sau khi nghe anh nói và nắm lấy tay của mình lây lây thì cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bây giờ trong đầu cô không khỏi thắc mắc xen lẫn khó hiểu “vì sao tia laze đó lại chiếu thẳng vào mặt mình rồi sau đó nó đứng yên ở cổ của mình? Chắc chắn là có chuyện không hay rồi lát nữa phải báo cho A Bảo biết mới được” lát sau cô nhìn Khắc Lạc khẽ gật đầu rồi đưa tay lên lau mồ hôi. Kỳ Tường từ trong bước ra chỗ cô đang đứng và ôm vào lòng khẽ hôn lên tóc thì thầm nói: 

- Anh đã ở đây rồi, nên em được quyền yếu đuối và than thở với anh rồi đó em yêu của anh. Anh yêu em. Em ngủ ngon nhé. 

Cô ôm chặt lấy anh như thể không muốn rời xa anh. Mếu máo giữ chặt áo của anh và nói: 

- Em đã từng nghĩ rất nhiều rằng mình sẽ không còn yêu nhau nữa, rằng mình sẽ không được bên nhau nữa và trong lúc đấy em rất ghét anh nhưng cho đến khi gặp lại anh trong sân bay thì em chỉ muốn được anh ôm trọn vào lòng và âu yếm, yêu thương mà thôi. Em yêu anh. Anh về cẩn thận và ngủ ngon nhé. Yêu anh. – cô ngước mặt lên và nhón chân lên trao nụ hôn lên môi anh. 

Bọn họ đã không còn quan tâm để ý rằng có kẻ cô đơn đang đứng kế bên đợi với một tâm trạng buồn tủi, cho tới khi có tiếng khẽ ho khan vài cái thì mới chợt nhớ rằng có sự hiện diện của người cô đơn đó. 

Kỳ Tường ngồi lên yên sau xe của cu Bèo sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô người yêu của mình. Đi được một khoảng đường cách xa nhà Đóa Lệ rồi thì Khắc Lạc mới bắt đầu bắt chuyện với thằng bạn của mình: 

- Mày có thấy em Lệ có nhiều điều thay đổi hơn trước kia không? 

Kỳ Tường đang ngồi phía sau cùng với sự hạnh phúc bởi nụ hôn tạm biệt của cô người yêu nên không để ý tới Khắc Lạc đang hỏi chuyện với mình, biết thằng bạn đang hạnh phúc mơ mộng sau khi gặp lại người yêu nên anh đã cố tình thắng xe gấp khiến thằng bạn ngã nhào ôm lấy mình rồi sau đó đắc trí cười ha hả nói: 

- Cho chừa nha con. Tao hỏi mà không thèm trả lời thì bị vậy là đáng đời. Ê thằng kia, nãy giờ nghe tao hỏi gì không đó. 

Vì bị thằng bạn cố tình phá đi cảm giác hạnh phúc của mình và trạng thái bây giờ chả khác gì hai thằng gay, Kỳ Tường lèm bèm đáp: 

- Mày ghen tới vậy luôn sao hả Bèo? Sorry, can you say that again (xin lỗi, bạn có thể nói lại chúng không?). 

Khắc Lạc giả vờ ngu ngơ không hiểu tiếng anh nói: 

- Dạ em không hiểu tiếng anh, làm ơn nói tiếng bình thường dùm cái. Yêu cầu anh đừng ôm em nữa được chứ. 

Kỳ Tường vội buông tay ra khỏi eo thằng bạn sau đó hỏi chuyện: 

- Có phải mày hỏi là tao có thấy Đóa Lệ có khác hơn trước đúng không? Ừ tao có cảm nhận được điều ấy, có vẻ như có vài chuyện không hay xảy ra và nó vẫn đang tiếp diễn thì phải. Tao nhìn thấy rõ vẻ lo sợ cũng như mệt mỏi trên khuôn mặt của em ấy dù cho Tiểu Lệ vẫn luôn cười thật tươi. 

Cu Bèo vừa chạy vừa gật đầu đồng tình với câu trả lời của thằng ngồi sau, anh ngẫm nghĩ một hồi thật lâu rồi nói tiếp: 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.