Kỳ Tường đang cặm cụi ăn thì nghe câu hỏi như vậy anh dừng việc ăn lại và ngước đầu lên đáp:
- Dạ bọn cháu là bạn thân hồi nhỏ của nhau thôi, cháu đã có người yêu rồi.
- À ra là vậy..., thế mà từ lúc mới qua đây học chung bác cứ tưởng hai đứa là người yêu của nhau không đấy. – người đàn ông cười nhạt nói, sau đó vợ của người đàn ông lên tiếng nói tiếp:
- Nãy giờ không biết con bé Diễm Quỳnh dậy chưa mà vẫn chưa thấy nó xuống nhà ăn cơm gì cả, em lo quá hay là để em đi lên xem con bé nó như thế nào. – bà vừa mới đứng dậy thì nghe tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống, Diễm Quỳnh mặt mài ủ rũ bước xuống cầu thang với đôi mắt xưng bụp, đầu tóc thì bù xù đi lại bàn ăn và ngồi xuống nhỏ nhẹ nói:
- Con xin lỗi vì đã làm cho mọi người phải lo lắng, hai ngày nữa con sẽ về nước thăm dady. Giờ thì mời mọi người ăn ngon miệng.
Một buồn không khí vô cùng nặng nề đang bao vây cả khuông nhà bếp, ai nấy mặt mũi đều không có lấy một nụ cười hay một câu đùa giỡn vui vẻ nào hết cứ thế mà cặm cụi ăn cơm thôi. Sau bữa cơm, Kỳ Tường đứng dựa lưng vào tủ lạnh và cầm ly nước uống và bắt chuyện với Diễm Quỳnh:
- Bà về nước thăm dady thôi phải không?
Diễm Quỳnh đang rửa chén thì ngưng tay, quay sang nhìn anh với ánh mắt buồn hiu nhưng giọng cô thì hoàn toàn đối lập lại với ánh mắt ấy:
- Ngoài việc đó ra thì vẫn còn một chuyện mà tui cần phải giải quyết cho xong trong lần về nước này. Mà sao thế?
Kỳ Tường im lặng nhìn cô lắc đầu rồi bỏ lên lầu không hồi đáp, Diễm Quỳnh tức tối đập bể chén, miệng thì rủa thầm Đóa Lệ.
Một ngày sau đó, Kỳ Tường đã nhanh chóng có mặt tại nước để bảo vệ người yêu của mình. Nguyên ngày đó hầu như anh ở bên cô 24/24 không rời một giây hay một nửa bước nào cả. Ngày hôm sau Diễm Quỳnh cũng đã về nước, cô vội chạy về nhà rồi sai người đi lấy thông tin về Đóa Lệ cho mình sau đó cô vào trại giam thăm dady của mình. Bước vào buồng thăm dady mà nước mắt cô cứ rơi mãi không ngừng khi nhìn thấy ông gầy xanh xao hơn trước nhiều, trên tay thì bị còng làm bằm tím ở cổ tay, cô nghẹn ngào nói:
- Tại sao dady lại tự mình làm khổ mình như vậy chứ? Dady có biết là con đã như đứa không hồn khi nghe tin dady bị bắt giam không hở? Dady định bỏ rơi con đi cùng với mamy sao?
Ông cố nở nụ cười tươi đưa tay lên sờ lên tấm kính ngăn cách giữa ông và con gái mình, giọng nói ông vẫn ấm áp như đang dỗ dành đứa con gái mít ướt này của mình:
- Sammy ngốc, dady sẽ không bỏ rơi con lại một mình đâu nên con nín đi đừng khóc nữa. Mau mau bay về London học đi, mặc kệ dady ở trong đây đi, ở đây dady cũng được ăn uống no đầy đủ nên con đừng lo...
- Tới giờ mà dady còn ráng nở nụ cười và nói được những lời như vậy sao? Tất cả cũng do con nhỏ đó gây ra, con sẽ bắt nó trả giá. Dady yên tâm.
Ông đưa tay lên lau nước mắt, lắc đầu không tình với lối suy nghĩ ấy của con gái mình. Vì bao ngày qua bị giam trong ngục này, ông đã suy nghĩ thông suốt về hành động ngu xuẩn của mình và ông càng không muốn con gái của mình đi vào vết xe đổ ấy, ông dịu dàng khuyên bảo cô con gái:
- Diễm Quỳnh con tuyệt đối không được làm gì hết, sau khi gặp dady rồi thì lập tức bay về London học đi, con bé ấy không có lỗi gì trong đây cả, chuyện ta bị bắt là do ta đã giết hại bố và em của con bé ấy. Nghe lời dady đi, ta không muốn con phải hối hận như ta bây giờ đâu.
Diễm Quỳnh cho rằng vì ông bị bắt giữ nên đã khuyên bảo mình như vậy thôi. Cô vẫn cương quyết với quyết định của mình đó là phải gặp con nhỏ Lệ ấy một lần cho ra chuyện. Hết giờ nói chuyện với người thân, ông đuổi con gái mình về sau đó mới chịu bước vào lại phòng giam của mình. Vừa bước đi, ông càng hối hận về những gì mình đã dại dột ngu xuẩn gây ra với người bạn thân của mình, giờ đây ông có hối hận thì cũng đã quá muộn mạng rồi, bây giờ cái án mà ông nhận cũng rất xứng đáng cho việc làm ác nhân của mình nhưng ông chỉ lo và cảm thấy có lỗi với con gái mình vì không biết sau này ai sẽ chấp nhận đứa con của tên hung thủ giết người đây. Ông vừa đi vừa suy nghĩ thì bao nhiêu giọt nước mắt ông đã rơi xuống đất.