Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh

Chương 12



“A ~~~~~~” Ngửa đầu thét dài ba tiếng, có thể nói đấy là tiếng thét cực phẩm đến nổi phải kinh thiên động địa, đến quỷ cũng phải rơi nước mắt.

Sau khi hoàn thành xong việc trút giận, Remon căm tức xoay người, nghĩ nghĩ muốn đi đến cái bàn ở một bên ngồi xuống, kết quả vừa mới đi được hai bước…. Một tiếng “loảng xoảng” vô cùng ‘trong trẻo’ vang lên.

Đầu gối của tôi đã dụng vào một vật thể vô cùng cứng chắc!

“Đau!” Bức lực nói ra rồi ngồi xổm xuống ôm đầu gối, nước mắt ở trong hốc mắt bắt đầu xuất hiện.

“Ánh mắt của em còn chưa có tốt lên, không cần phải miễn cưỡng chính mình.” Một âm thanh vô cùng lạnh nhạt từ bên cạnh truyền đến, tôi thuận thế nhìn lại, một bóng dáng màu đen xuất hiện tại cách đó không xa.

Lập tức, tôi liền quên ngay đau đớn, đứng dậy bước đi đến cái bóng ở trước mặt. “Uchiha Itachi, anh còn muốn nhốt em trong bao lâu nữa? Em đã ở trong này phòng này ngây ngẩn người trong vòng ba tháng… ba tháng a! Bà đây đã muốn mốc meo hết rồi…” Tôi hoàn toàn không thèm để ý tới hình tượng, hét to lên.

“Còn chưa có già cả mà đã la làng là mình mốc meo! Không phải em còn đang rất tốt nên mới có thể ở trước mặt anh kêu la mè nheo sao! Với lại, làm sao em lại có thể kêu họ tên đầy đủ của anh trai mình ra, rất không lễ phép, không nên nói ra những lời thô tục đó, con gái thì phải nên có bộ dáng của con gái!” Hình thức thuyết giáo của Itachi chính thức khởi động. Điều khiến cho tôi không thể chịu đựng được chính là anh đang dùng bộ mặt than của mình để giáo huấn tôi với lời nói của người mẹ giáo huấn con mình.

Anh Itachi à, anh có thể đừng đem những lời đập đó vào trên đầu em được không?

Tôi kéo cái ghế dựa ở một bên ra ngồi xuống, dùng đầu đánh một phát vào bàn phát ra tiếng “Bịch” một cái thật vang!

Nghiêng đầu lại, một mặt khổ bức nhìn vị anh trai nào đó, tinh thần yên định vô cùng nhàn rỗi đang ngồi đó, trước mắt Remon bắt đầu ứa ra nước mắt như sợi rong biển……

“Anh… Anh cho em ra ngoài hóng gió đi, mặc dù em hay ở yên một chỗ trong nhà, mặc dù em là một trạch nữ nhưng nếu từ đầu đến cuối chỉ ở yên một chỗ sẽ buồn đến chết mất!” Ba tháng đi đứng đều ở cùng một chỗ… Mạng sống quan trọng lắm a, cho dù kiếp trước cũng sẽ như vậy nhưng ít nhất một tuần tôi cũng sẽ ra ngoài một lần, để hô hấp không khí mới mẻ trong lành a…

Itachi thật bình tĩnh rót nước ra một ly, chậm rãi thổi. “Không phải còn có thể đi ra sân vườn ở phía sau sao? Sân vườn lớn như vậy, không đủ không khí để em hô hấp à?”

“ORZ [1]!” Tôi hoàn toàn hết chỗ nói rồi!

[1] ORZ: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa của Orz này là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”.

Quả thật… Sân vườn ở phía sau rất lớn, bắt đầu tính kể từ ngày tôi ở trọ lại nơi này. Mấy ngày đầu thì mỗi ngày, ngày ngày tôi đều lăn ra ngủ, bởi vì không có chuyện gì để làm, hơn nữa do còn có vết thương ở trên người, nên cũng không thể làm gì này nọ được. Sau đó, ngủ, ngủ nữa, ngủ mãi cũng đủ sung sướng, thoải mái rồi.

Vì thế liền trợn tròn mắt ngẩn người. Bởi vì anh Itachi bình thường hầu như cũng sẽ không bao giờ xuất hiện. Chỉ luôn luôn lộ cái mặt khi đi ra ngoài thôi, vì ở bên ngoài anh có rất nhiều nhiệm vụ…

Thân là phản nhẫn cấp S, anh ấy làm sao có thể không có chuyện gì được thế nhở!

Vì thế thẳng cho đến khi ở trong này đến hai mươi ngày, tôi không thể chịu đựng được cuộc sống từ đầu đến cuối đều ở trong phòng ngốc mãi, nên đã quyết định mạo hiểm đi ra ngoài!

Vì vậy tôi liền phát hiện ra, hóa ra người ở chỗ này không chỉ có mình anh Itachi!

Còn có tám người…… Đều là phản nhẫn cấp S, cùng với nhóm người nguy hiểm này đi ngang qua… Tôi nuốt nước miếng!

Liếc mắt nhìn một cái.

Phản nhẫn ở nơi này đều không được bình thường… Người con trai có đinh (Pein – Nagato), tên quê mùa cũ kỹ (Deidara), ông chú có khuôn mặt shota (Sasori), ông chú cá mập (Kisame), giáo phái kỳ lạ (Hidan), che mặt từ trên xuống dưới (Kakuzu)… Đúng rồi, ngoài ra còn có một chị gái giấy xinh đẹp (Konan)!

Bất quá lúc đầu, khi bọn họ nhìn thấy tôi, ánh mắt nhìn tôi đều thập phần quái dị!

Sau khi tôi giới thiệu qua chính mình, mọi chuyện đều đã được rõ ràng!

Nhưng là cái tên quê mùa cũ kỹ kia…

Mặc dù tôi không thấy rõ, nhưng tôi có thể nhận thấy được rõ ràng hắn đối với tôi sinh ra khó chịu!

Tôi có chọc qua hắn sao?

Tường mạo này, đây là lần đầu tiên gặp mặt… Bởi vậy cho nên tôi suy đoán, hắn khẳng định là người có thù oán với anh Itachi… Vì thế…cho nên mới liên lụy tới tôi!

Hừ! Đồ không độ lượng!!!

Tôi hơi khinh bỉ nho nhỏ cái tên quê mùa cũ kỹ kia ở trong lòng một phen!

Dần dần, tôi thường xuyên xưng danh của anh Itachi khi đi ra ngoài, đi ra ngoài hỏi – đáp một chút.

Đối tượng lúc đầu của tôi đương nhiên là chị gái mỹ nữ.

Tên của chị ấy gọi là Konan, là một mỹ nhân băng sơn nhưng lại vô cùng ôn nhu, chị ấy nói tôi nên gấp giấy vì nó thể giúp cho việc giết thời gian nhàm chán rất hiệu quả…

Sau đó, lần nào đó trong lúc vô tình tôi gặp được quý ngài che mặt từ trên xuống dưới đang đoán xổ số, tôi liền thoáng nói cho hắn biết dãy số mà tôi ước lượng là nó có thể ra, kết quả trúng 1000 vạn. Thế là, kế tiếp mỗi kỳ đến lượt xổ số, hắn đều tới hỏi tôi nên mua số bao nhiêu.

Ông chú có khuôn mặt shota chính là người đã giúp tôi giải độc và chữa trị vết thương cho tôi. Sau khi tôi biết được tin tức này, tôi liền tự mình tới tìm hắn nói lời cảm tạ, hắn là người điều khiển rối, đồng thời cũng là người thích nghiên cứu cơ thể con người, mặc dù cũng là cái bộ mặt than, nhưng hắn là người tốt.

Quý ngài giáo phái kỳ lạ và quý ngài che mặt từ trên xuống dưới là người cộng tác với nhau.

Có một ngày, trong lúc vô tình, tôi nhìn thấy hắn cầu nguyện, nói câu “Haizzz, tàn nhẫn như vậy…” Vì thế… Hắn ngày ngày đều tới tìm hỏi tôi có muốn tham gia vào giáo phái Jashin hay không.

Người con trai gắn đinh là thanh mai trúc mã của chị Konan, ánh mắt của hắn rất đặc biệt. Hơn nữa, hắn tổng cho tôi một loại cảm giác chỉ có thể đứng ở xa ngắm nhìn sùng bái, cảm giác cự ly không thể tới gần.

Còn có ông chú tướng ta giống như cá mập kia, hắn là cộng sự của anh Itachi, cũng là người mà tôi quen thuộc nhất cùng với chị Konan! Khi tôi mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì liền bị hắn truy vấn như thế này. “Ngươi có phải là tình nhân của Itachi không!?”

Tôi buồn bực lắc đầu. “Tôi không phải là tình nhân của anh ấy, tôi là em gái của anh ấy.”

Trong nháy mắt, sau khi nhận được đáp án của tôi, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia đáng tiếc!

Là ý gì tôi cũng không hiểu được.

Sau này, khi cùng chung sống dưới một mái nhà, hắn thường xuyên từ bên ngoài mang đồ ăn gì ngon, hay thứ gì đó hay hay về giúp tôi giải buồn.

Nhưng mà hiện tại… Tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi… Nếu cứ tiếp tục nghẹn xuống dưới nữa, tôi sẽ bị thần kinh suy nhược.

“Anh Itachi… Anh Itachi… Ưm…”

“Ánh mắt của em còn chưa có tốt lên… Đi ra ngoài cũng không thể nhìn thấy rõ được…”

A…

Tôi vô lực than vãn. “Em muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, mát mẻ, tươi mới a. Anh Itachi à!”

“Ha ha… Itachi… Ngươi cứ mang Remon đi ra ngoài đi dạo đi, thân thể của cô bé cũng khôi phục được nhiều lắm rồi. Nếu như ngươi sợ cô ta chạy trốn thì đem charka trong cơ thể cô ta phong bế lại là được.” Một âm thanh như tiếng trời ban từ theo trên cửa sổ truyền đến……

Tôi rơi lệ đầy mặt, kích động nhìn phía cửa, thân hình cao lớn kia làm tôi cảm thấy hắn thật vĩ đại…

Rốt cuộc… Rốt cuộc… Cũng đã có người đồng ý thay tôi cầu tình.

Quay đầu quăng cho hắn một vẻ mặt cảm kích, sau đó lập tức làm trạng thái nửa lưu manh nhìn về phía Itachi, bắt lấy cánh tay của hắn đung đưa qua lại. “Anh Itachi, anh Itachi, anh có thể đem charka của em phong bế lại, em cũng sẽ không thừa cơ chạy trốn đi tìm Sasuke, dụng tâm lương khổ của anh em đều hiểu được, cho nên tuyệt đối em sẽ không đi phá hư nó đâu!” Sau đó vô cùng nghiêm túc dựng thẳng bốn ngón tay đặt ở bên cạnh ót thề thốt!

“Ngươi xem… Remon cũng đã thề rồi, nếu không thì để ta mang cô bé đi dạo.” Kisame ở một bên cười hát đệm nói.

Itachi chần chờ một lát. “Ánh mắt của em thật sự không có việc gì?”

Điên cuồng châm lấy bộ não nhỏ của mình. “Hình như, hình như… em chỉ là không thấy rõ này nọ, cũng không phải không nhìn thấy hết mọi thứ!” Hiện tại không có gì quan trọng hơn có thể so sánh với việc đi ra ngoài thông khí của tôi được!

“Nhưng em vừa rồi còn mới đụng đồ đạc vào chân.”

“Đó là do chân em quá lạnh nên mới không chú ý tới!”

“Kisame, phiền toái ngươi!” Itachi nhìn về phía hắn hợp tác nói.

Yes ~

Đè nén trong lòng đang mừng như điên xuống, cúi đầu khom lưng nói lời cảm ơn với anh Itachi, sau đó liền hướng về phía Kisame ở bên kia chạy đi!

“Chú Kisame, chúng ta đi thôi, đi thôi, đi thôi!” Trong mắt lóe tinh hoa túm trụ áo bào đen mây đỏ của đi ra ngoài!

Kisame nhìn Remon. “Nhóc con, ánh mắt không thấy rõ nên đi chậm lại.”

“Ừ ừ ừ, cháu biết, cháu biết.”

Trời ạ, mây trắng, trời trong xanh veo, ta tới đây.

Mau đi thôi.

………………………………………………………………..

Nhìn xem chung quanh, mọi thứ đều đầy đủ màu sắc… Bởi vì mắt của tôi đang ở trạng thái không thấy rõ, mọi thứ đều là mù mịt. Điều này làm cho tôi có cảm giác mình bị lạc vào cõi thần tiên……

Thật xinh đẹp nha.

Cả người tôi đều nóng gan nóng ruột lên hết ở giữa đám người nhảy lên nhảy xuống, tung tăng chạy nhảy.

Khi nhìn thấy dãy phố bán đồ ăn vặt, hai mắt tôi liền tỏa sáng, dùng tốc độ ánh sáng chạy đi qua……

“Ông chủ, cho cháu một phần Takoyaki [2].”

[2] Takoyaki (たこ焼き, 蛸焼) là một loại bánh nướng ăn nhẹ có hình cầu làm bằng bột mì với nhân bạch tuộc, nướng trong chảo takoyakiki. Thành phần chính của nhân bánh là bạch tuộc băm hay thái hạt lựu có thể độn thêm một số thứ khác và rắc thêm một số gia vị cũng như còn được tẩm với nước sốt tùy vào công thức mà chúng có thể khác nhau. Vì nhân chính của bánh là tako (bạch tuộc) và sau đó yaki (nướng) nên có thể gọi nó là Bánh bạch tuộc nướng.

“A, được… Của cô đây, cô bé.”

“Bà bà, cháu muốn một phần cơm chiên…”

“Đây, cô bé, của cháu đây!”

“Chú, cho cháu một phần bánh ga-tô thật lớn.”

“U ~ sắp xong rồi cô bé.”

…….

Hoshigaki Kisame đi theo phía sau Remon, nhìn đồ ăn trên tay cô càng ngày càng nhiều… Vừa ăn, vừa ở một bên mua, hắn cảm thấy thật dễ sợ.

Con bé này ăn gì đó đã tối thiểu nhất cũng đả hai mươi phần rồi, bao tử của con bé này rốt cuộc lớn bao nhiêu vậy?

Không phải một người phụ nữ đều thường rất hay ăn ít sao?

Kisame vừa ở trong lòng thắc mắc, vừa nhìn Remon tiếp tục tiêu diệt đống đồ ăn trong tay mình!

Đầu và miệng của tôi không ngừng chuyển động, đột nhiên nhớ tới bên cạnh mình còn một người, nhấc đầu lên, nhìn về phía ông chú nào đó đang ở bên cạnh mình. “Chú Kisame, chú có muốn ăn không?”

Đưa một chuỗi Takoyaki lên.

Kisame vẫy vẫy tay. “Nhóc ăn đi, ta không thích ăn đồ ăn vặt này nọ.”

“Vì sao? Đồ ăn rất ngon mà.” Tôi phồng hai má lên, lẩm bẩm nói.

Bàn tay của Kisame ấn ở trên đầu của tôi. “Không vì cái gì cả nhóc con, nhanh ăn đi. Đợi lát nữa phía trước hẳn là sẽ có lễ hội đèn hoa.”

Vừa nghe có việc để động, tôi lại kích động. “Lễ hội đèn hoa? Có đoán đố đèn nữa sao?”

“Hình như là như vậy.”

“U yeah, phải tham gia, đăng ký, đăng ký tham gia. Chú Kisame, ở nơi nào vậy? Mang cháu đi đến đó, mang cháu đi đến đó đi!” Tôi có chút nóng lòng muốn thử. Nhớ năm đó, vào kiếp trước ấy mà, chị đây thích nhất là đoán đố đèn, hằng năm vào lễ hội đèn hoa tôi đều sẽ đăng kí đi tham gia. Hằng năm đều có thể vui vẻ hớn hở ôm giải thưởng về nhà.

Vô số loại đèn đầy đủ màu sắc, từng cái từng cái một được bài trí trải dài khắp ngã tư đường, nối thẳng đáp hướng về chính giữa một sân khấu.

Dưới sân khấu đã tụ tập rất nhiều nhóm người, tôi cao hứng phấn chấn lôi kéo Kisame chen vào trong đám người, cũng không cẩn thận đụng trúng vào một người!

“Có lỗi quá, thực xin lỗi!” Ngay lập tức tôi liền xin lỗi.

Nhưng đáp lại tôi là âm thanh không xa lạ tràn ngập kinh ngạc. “Sao lại là ngươi… Uchiha Remon!”

Kisame ở một bên xác minh lựa một phe… Bởi vì hắn thấy một khi hai người này đấu đá nhau, tuyệt đối sẽ là một trận chiến chết đi sống lại.

Đối với việc Deidara căm hận dòng họ Uchiha này mà nói…. Hắn tuyệt đối sẽ không thích Remon.

“Tên quê mùa cũ kỹ.” Tôi cũng vô cùng kinh ngạc, hắn làm sao cũng sẽ đi đoán đố đèn.

“Thế nào, ngươi cũng sẽ đoán đố đèn?” Deidara siêu khinh bỉ nhìn tôi nói!

What the…! Nói như vậy, cũng đủ để cho chị đây khó chịu rồi đấy.

“Ngươi đây chính là đang kỳ thị chỉ số thông minh của phụ nữ sao?” Hình thức nữ vương thức cao ngạo lập tức hiện ra. Hai tay khoanh trước ngực khó chịu xem xét hắn! Cái tên này so với tôi cũng chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà thôi, ném cái gì mà ném.

Muốn so tay ư, không có người so thì chị đây sẽ so với cưng. “Có khí phách thì thử một lần đi, xem ai đoán được nhiều hơn, người thua phải làm em trai vô điều kiện cho người thắng trong vòng ba tháng, thế nào!”

Tính tình của Deidara hoàn toàn không chịu nổi bị kích thích.

“Được, đánh cược thì đánh cược”

Kế tiếp chính là một trận vỗ tay vô cùng nhiệt liệt……

Hoạt động giải đố chính thức bắt đầu!

Tôi cùng với Deidara đứng đối diện, cho dù thấy không rõ… nhưng khí thế đang bừng cháy trong tôi cũng không thể thua!

“Các vị bằng hữu, hoan nghênh mọi người lại một lần nữa tham gia hoạt động giải đố mỗi năm diễn ra một lần, tôi tin tưởng luật chơi mọi người cũng đều rất rõ ràng, đưa ra câu hỏi lập tức đáp lại… Ai là người trước tiên có thể nói ra đáp án, có thể tích lũy câu trả lời của đố đèn càng nhiều thì có thể mang về được giải thưởng có giá trị thật lớn. Hơn nữa, giải thưởng năm nay vô cùng phong phú, để xem là người có vận may có thể mang hết toàn bộ về nhà.” Một người mặc quần áo sặc sỡ nhảy lên trên sân khấu chủ trì dẫn chương trình!

Không hổ danh là người chủ trì, nhìn cũng rất vui vẻ, biết lôi kéo không khí cũng rất nhanh, không hề dài dòng dây dưa…

“Mọi người bên dưới, bắt đầu ra đề bài, xin hãy nghe đề câu thứ nhất…. Vô cùng trắng mà lại vuông, vừa non lại vừa thơm, có thể nấu canh, có thể làm đồ ăn, cha mẹ của nó là hạt đậu, nhưng hình dạng nó lại không giống cha mẹ. Đó là một loại đồ ăn!”

“Đậu hủ!” Deidara lớn tiếng trả lời.

“Chúc mừng vị này trả lời chính xác!”

Người nào đó đắc ý liếc mắt Remon đang ở bên cạnh.

Nhưng Remon lại khoe khoang gọi là không thèm nhìn hắn, lạnh nhạt chờ đề câu thứ hai!

Deidara cắn chặt răng, nhìn về phía người chủ trì trên đài!

“Câu đề tiếp theo! Tròn tròn như quả táo, vừa chua lại ngọt, dinh dưỡng vô cùng nhiều, có thể được làm đồ ăn, có khi thì lại làm hoa quả.”

“Cà chua.” Tôi không chút nghĩ ngợi nói ra đáp án, món mà Sasuke nhà tôi yêu nhất, tôi làm sao có thể không biết!

“Vị tiểu thư này trả lời chính xác. Tiếp tục câu đề tiếp theo! Có động không thấy côn trùng, có tổ nhưng không thấy con gì, có ti không thấy tằm, mở ra không thấy đâu nữa.”

“Ngó sen!”

“Con thỏ thỉnh lão hổ [đánh nhất thành ngữ].”

“Thu không đủ chi (Chưa có mà đã vay ăn trước).”

“Tối địa phương hoang vắng, tối thiên khí khác thường.”

“Đông ấm hạ mát, không một ngọn cỏ.”

“Ý chí rộng lớn bao la chính là người có sức ảnh hưởng lớn nhất.”

“Trong lòng có nước nhà, trong bụng thừa tướng cũng có thể chống thuyền… Tinh thần bất khuất, tung sinh nhạc giáng.”

“Mệnh thọ dài nhất chính là người có học vấn”; “Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn, hà thanh nhân thọ… Văn giang học hải, nói sơn học hải, tài trí hơn người, học phú ngũ xa.”

……

Tôi một lần lại thêm một lần đối đáp trôi chảy… Toàn bộ đều khiếp sợ!

“Hay!!!” Không biết người nào rống miệng nói một cái!

Nháy mắt tiếng vỗ tay nổ vang lên!

Người chủ trì cười cười. “Thật sự đã gặp được cao thủ đâu. Xem ra lần này giải thưởng lớn đã thuộc về vị tiểu thư này, mọi người có ý kiến nào hay không?”

“Không có!!!”

Tôi siêu tự tin nhìn về phía Deidara ở một bên kinh ngạc đến nỗi cằm đều rơi hết xuống đất, thật tùy ý  nở nụ cười. “Thế nào a, em trai nhỏ, mang sạch sẽ đống giải thưởng đó về cho chị nào!”

“Ngươi……” Deidara phản ứng lại, có chút không phục!

Vươn vươn tay chận ngang cái miệng của hắn lại. “Nam tử hán đại trượng phu, nguyện ý đánh cược thừa nhận thất bại. Ba tháng a, em trai nhỏ.”

Tâm tình siêu dễ chịu, kéo ống tay áo của Kisame ở một bên đang hàm chứa ý cười!

“Chú Kisame, chúng ta trở về đi, đi chơi mệt mỏi quá rồi, muốn về nghỉ ngơi! ^o^”

Kisame áp chế kinh ngạc trong lòng “Không nghĩ tới nhóc con là tài nữ a.”

“Không không, chỉ là đối với phương diện đố đèn sinh ra hứng thú, từng có nghiên cứu qua mà thôi.” Một mặt ở trạng thái khiêm tốn nói!

Không thèm nhìn Deidara ở phía sau hiện lên ánh mắt muốn giết người. Nhanh chóng rời đi.

………………………………………………………………….

Tiểu kịch trường

Kisame: Itachi, hôm nay con bé Remon thế nhưng lại có thể không chế được tên nhóc Deidara kia đâu!

Itachi: Khống chế? [Ánh mắt nhanh chóng biến thành màu đỏ, ba dấu phẩy giống hạt đậu hiện ra.]

Kisame: Ngươi nghĩ lạc đề đi đâu vậy, là khống chế thu nhận làm em trai. Không thể nghĩ tới con nhóc đó lại có thể đoán đèn lợi hại đến như vậy. Toàn bộ đố đèn đều bị con bé đoán ra hết!

Itachi thu hồi Sharingan: Ngươi cũng không xem đó là em gái của ai à! [Trạng thái một mặt kiêu ngạo bắt đầu xuất hiện!]

Kisame: Itachi, ngươi muốn đi đâu?

Itachi: Tìm Remon đi nói nhớ sai bảo tên kia nhiều lên, qua thăm viếng thử xem nếu như không có việc gì để sai bảo tên kia thì cứ tìm ta để khiêu khích.

Kisame: ORZ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.