“Ừng ực ừng ực ~~~~” Cầm cái chai lớn, từng ngụm từng ngụm đưa chất lỏng hướng vào trong miệng tôi! Một lát sau, cái chai liền trống rỗng!
“Cạch!” Tôi đem cái chai chồng chất đập mạnh vào trên bàn! “Ông chủ… ông chủ… Lại cho tôi thêm mười bình nữa.” Tôi giơ tay lên, lớn tiếng hô lớn, đầu óc mình thành ra như vậy tất cả đều là vì tên nhóc Sasuke khốn khiếp kia!
Hắn làm sao có thể nói tôi như vậy chứ… Hắn làm sao có thế nói tôi như vậy chứ!
Nhưng… vì sao hắn đã nói tôi như vậy, tôi còn có thể nghĩ đến hắn chứ!
Thực sự rất không tiền đồ, trái tim tôi thật sự rất đau, cùng với cảm giác đau lòng lúc trước không hề giống nhau, cơn đau này, đau vào sâu đến tận bên trong!
“Đúng là đồ đần độn!” Tôi nhịn không được mắng nhỏ một tiếng, không biết là đang mắng Sasuke, hay vẫn là chính mình không có tiền đồ!
“Tiểu thư, rượu của cô đây.” Ông chủ lại đưa rượu đặt ở trước mặt tôi.
Tôi nhìn chăm chú vào ông chủ một mặt vui vẻ, trong lòng thật khó chịu, rượu càng thâm kích thích đầu óc của tôi… Nhíu nhíu mày, tôi thầm oán, cười vui vẻ đến như vậy… coi chừng không cẩn thận bị người khác đập! Nhìn ông cười tôi cười còn không nổi.
Cầm lấy một bình rượu, mở nắp bình ra, tiếp tục đổ vào miệng!
“Này, cô bé à, chỉ có một mình ngồi đây uống rượu thì rất buồn đấy, có muốn cùng uống cùng với anh không!” Âm thanh ghê tởm truyền đến ngay bên cạnh tôi, rất nhanh có một bàn tay quấy rối ôm thắt lưng của tôi.
Phẩn nộ trong lòng bắt đầu bùng nổ ra ngoài!
Cầm lấy một bình rượu nhắm vào ngay đầu heo còn hơn cả heo của tên kia.
“Xoảng” Âm thanh thủy tinh vỡ… Tiếng thét chói tai… Đủ loại âm thanh ầm ầm vang lên, làm đầu óc tôi cảm thấy nhức đau lên!
“Đều im miệng hết ngay cho bà! Ai còn tiếp tục ầm ĩ ta sẽ giết người đó!” Giận dữ rống to lên.
Sát ý theo trên người tôi bắt đầu phát tán ra……
Nhất thời, trong quán rượu an tĩnh xuống dưới, chỉ nghe được dưới chân tôi có tiếng kêu đau đớn tê tâm phế liệt của tên heo kia!
Tôi hung hăng đạp cho cho hắn một cú.
Tôi trở lại ngồi vào vị trí của chính mình, tiếp tục đau buồn uống rượu……
Nhưng mà…
Cái tên heo kia hình như rất nghiện việc la làng kêu đau, căn bản không có ngừng như trong dự định của cô, âm thanh kia từ đầu đến cuối đều rất cao và tràn đầy sức sống…
Nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cái tên heo rừng đang ở trên mặt đất ôm đầu lăn lộn qua lại kêu đau.
Đôi mi thanh tú bắt đầu nhăn lại.
Cầm một chiếc đũa để trong hộp lên, nắm trong lòng bàn tay!
Dùng sức một chút! “Răng rắc” Toàn bộ chiếc đũa đã bị tôi niết đến đứt đoạn.
Trong mắt tôi đúng là thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) nhìn chằm chằm vào tên heo nào đó trên đất. “Nếu ngươi còn dám phát ra một tiếng ngâm rên rỉ nào nữa! Như vậy thì kết cục của ngươi vẽ vô cùng thê thảm giống như chiêc đũa này, không tin thì ngươi có thể thử một lần!”
Âm thanh của tên heo nào đó đình chỉ im bặt.
Cười lạnh…… Tiếp tục cầm lấy một bình, rồi lại một bình không ngừng uống. Kể từ ngày đó đã được ba ngày rồi… tôi đã thay đổi đi đến năm, sáu quán rượu… không ngừng uống rượu nghĩ tự mê hoặc chính mình… nhưng càng uống ý thức tôi lại càng thanh tỉnh!
Ý nghĩ muốn biết biết hiện giờ Sasuke đang làm cái gì cũng càng sâu!
Rõ ràng chỉ có ba ngày không gặp.
Rõ ràng là chính hắn đã làm thôi đau lòng.
Rõ ràng tôi nên có chí khí hơn một chút.
……
Nhưng… Nhưng…
Cô thật sự rất không có tiền đồ đấy, Uchiha Remon! Tự nhào nặn đầu của mình rối bời lên.
Không phải nói có thể mượn rượu để giải sầu sao?
Không phải nói uống rượu có thể đi vào cõi tiên sao?
Không phải nói sau khi uống rượu có thể quên hết toàn bộ sự việc sao?
Một cái cũng đều không có… Một cái cũng đều không có…
Càng uống tâm càng đau!
Nâng tay chỉ về hướng ông chủ. “Lại lấy cho tôi thêm hai mươi bình nữa!”
“Vâng vâng câng……” Ông chủ vì sự việc khi nãy của tôi dọa đến, mặt lập tức tái nhợt gật đầu đi lấy rượu cho tôi!
Nhìn thấy ông ta lấy rượu ở trên quầy bình thường, tôi nhìn quét qua bình rượu ghi số cồn ở trước mặt tôi, chỉ mới có 8 độ. “Ha ha” Tôi cười ngốc nghếch, hóa ra là do loại rượu mà tôi đang uống nồng độ quá thấp… Trách không được tôi sẽ không say!
Ông chủ dừng động tác đang lấy rượu ở trên quầy, quay đầu nhìn về phía tôi đang ở bên này, mặt lộ vẻ khó xử!
Tôi nói xong, tầm mắt của ông ấy nhìn về phía tôi, nhìn thấy những bình rượu mà tôi uống có thể xếp được ngọn núi nhỏ!
“Tiểu thư, cô đã uống lên đến 90 bình rồi… Cô không thể lại uống rượu mạnh hơn nữa!”
Tôi vỗ cái bàn “Bịch” chỉ tay hướng về ông chủ kia “Tôi nhìn thấy quán rượu của ông nghĩ không muốn mở nữa đi, gọi ông đi lấy, ông cứ lấy đi, tôi có rất nhiều tiền… đừng có ở đó mà lắm mồm, coi chừng tôi đập sập quán của ông!”
“Vâng… vâng vâng… đúng, thật sự xin lỗi tiểu thư, tôi lập tức sẽ lấy rượu cho cô!” Ông chủ cúi đầu nói với tôi!
Tôi liếc mắt nhìn về phía nơi khác! Nơi tôi đang ngồi là vị trí dựa người vào cổ sổ… Nhìn mọi người ờ ngoài cửa sổ, tới tới lui lui…
Đột nhiên, cách đó không xa có một đôi nam nữ trên phạm ri rộng, động tác của hai người bọn họ hấp dẫn ánh mắt của tôi.
“Ha ha…” Tôi cười cười, có chút ác liệt!
Hình như là đang cãi nhau, trong lòng tôi là một mảnh hỗn loạn, cãi nhau đi, cãi nhau đi, sau đó đánh một cái, rồi rời đi!!!
Vì thế tôi liền nhìn thấy cô gái kia tức giận cho người con trai kia một cái tát, quay đầu bước đi.
Tuyệt vời.
Nhưng người con trai kia xoay người từ phía sau ôm lấy người con gái ấy, không biết ở bên tai cô ấy nói những gì, tức giận trên khuôn mặt cô ấy liền biến mất. Người con trai dỗ dỗ rồi làm lành, hai người ra vẻ hòa thuận với nhau, nắm tay nhau rời đi!
Tôi khinh! Cô gái này, làm sao ngay cả một chút kiên trì cũng đều không có!!! Chỉ cần người con trai kia dỗ hai câu là được???
TMD~ Có thể không cần để cho tôi nhìn thấy kết cục tốt đẹp như vậy khi tâm trạng của tôi không tốt được không…
“Bịch!” Tôi nằm úp xuống trên bàn…… Khóc, lại khóc tiếp, nước mắt tôi không biết từ khi nào đã bắt đầu tràn ra như thế. Tôi thật sự rất ghét khi nhìn thấy nước mắt của mình, bởi vì nước mắt biểu hiện cho sự yếu đuối, cho nên tôi không muốn khóc…… Nhưng nước mắt không chịu ngừng lại cứ tiếp tục rơi xuống, một giọt, rồi lại một giọt rơi xuống vào trên quần áo của tôi, khiến nó ướt đẫm.
Vì sao… Vì sao… Đã ba ngày rồi, Sasuke còn không tới tìm tôi. Còn chưa tới để dỗ tôi chứ? Tay trái nắm lấy vị trí trái tim trước ngực mình, đau quá, đau đến mức không thể hô hấp……
Làm gì có ai bi thảm như tôi chứ…… Rõ ràng mới chỉ vừa bắt đầu…… Liền biến thành như vậy!
“Remon?” Ngữ khí tràn ngập không xác định vang lên ở trên đầu tôi, âm thanh này là…… Deidara?
Tôi dùng tay áo lau hết nước mắt của mình, ngẩng đầu cười ngây ngô…… “U! Đây không phải là vị vô cùng yêu thích nghệ thuật sao? Làm sao có thể ở tại đây?”
Deidara nhăn mày lại, Remon suy sụp tinh thần ở trước mắt hắn chưa từng găp qua….. Ánh mắt hồng hồng hơi sưng phù lên, tóc thì rối loạn như cỏ dại……
“Ngươi uống quá nhiều!”
“Ngươi mới uống quá nhiều! Ta thật sự tỉnh táo! Ta còn biết đây là ‘số hai’” Tôi vươn tay giơ lên, khoe một con số ra, nghĩ muốn chứng minh mình không có say.
Deidara không biết nói gì, nhìn người con gái cười ngốc hề hề trước mắt rõ ràng đang đưa ra ‘số tám’ mà lại nói là ‘số hai’, hắn càng thêm xác định, cô ấy đã say, hơn nữa say không hề nhẹ.
Deidara vươn tay muốn đỡ cô đứng dậy mang cô rời đi, dù sao cũng bởi vì cô đã say rượu, nhân viên trong quán không thể dùng lời nói để khai thông đầu óc cô…… Chỉ có thể dùng sức mạnh.
Nhưng ai biết khi Deidara chỉ vừa mới va chạm vào vai của Remon, cổ hắn đã bị cô ôm. Mùi rượu, hơn nữa còn có hương chanh nhàn nhạt từ trên cơ thể Remon tỏa ra. Cái gì đó mềm mại ở trước ngực cô liền dựa ở trên người hắn… Trên mặt Deidara nháy mắt bắt đàu hơi hơi đỏ lên!
“Đến đến đến, Deidara, chúng ta đến đây cùng nhau uống, uống cùng tới ta đi! Tâm tình của chị đây đặc biệt vô cùng tốt! Hôm nay ta mời, chúng ta uống đi.” Tôi cầm lấy bình rượu nghĩ hướng về trong miệng Deidara đổ vào.
Deidara lập tức bắt được cổ tay mảnh khảnh kia, bảo trì điềm tĩnh dùng sức ấn một chút, tôi đau nhẹ nhàng buông tay ra. “Cạch!” Bình rượu tơi xuống, mảnh vỡ thủy tinh văng ra khắp nơi.
Nhìn những mảnh vỡ trên đất, tôi khó chịu.
“Này, ngươi làm sao vậy, khó lắm mới có dịp ta mời ngươi uống rượu, ngươi không muốn uống thì thôi, làm sao lại có thể làm vỡ bình rượu của ta!” Tôi tức giận đứng lên, chỉ vào hắn kêu to.
Deidara nhìn Remon, hắn càng rống lớn hơn “Ngươi đến cùng là như thế nào đây, đột nhiên thoáng cái thì đã biến mất khỏi Akatsuki, ngay cả một câu cũng đều không nói, ngươi có biết cái tên Uchiha Itachi kia lại mạnh hơn rất nhiều không. Khi ta đến tìm ngươi, hắn trực tiếp quăng cho ta một câu ngươi đã đi rồi, ngay cả nhìn ta hắn cũng không thèm sau đó liền rời đi. Mà lúc này, ngươi lại để ta gặp ngươi trong tình trạng đang mua rượu ở trong này. Uchiha Remon, ngươi đến tột cùng muốn làm sao đây!”
Tôi nhìn Deidara đột nhiên phát cáu mà bị dọa đến, kinh ngạc nhìn hắn……
Theo sau đó, Deidara hối hận chính mình tại sao lại hung dữ như vậy. Chất lỏng trong suốt tụ tập xung quanh hốc mắt của Remon, sau đó chảy xuống……
Hắn đã chọc cho Remon khóc rồi.
“Ngày! Ngươi… Ngươi đừng khóc a!” Deidara lập tức tiến lên, luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn vẫn luôn đem Remon là người bạn tốt khác phái duy nhất của mình, mặc dù mỗi lần như vậy Remon sẽ luôn ‘chỉnh’ hắn, nhưng ở cùng với cô trong một thời gian, đều luôn vui vẻ như vậy, không nghe được vài câu nói của người bạn, cũng không nghe được tin tức gì của cô, nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Deidara rất là bất mãn, vô cùng phẫn nộ nha!
Nhưng hiện tại hắn đã chọc cho cô khóc, là do hắn đã không đúng rồi, hắn nên làm cái gì bây giờ??? “Remon, thực xin lỗi, ngươi đừng khóc!” Deidara dùng tay lau nước mắt trên khuôn mặt cô.
Khi bàn tay ấm áp của Deidara chạm đến khuôn mặt tôi… Đột nhiên, tôi có cảm giác muốn khóc lớn lên, vì thế đã liền làm như vậy.
Tôi trực tiếp bổ nhào vào trên người Deidara, lớn tiếng khóc rống lên. “A ~~~~ Deidara!!! Trái tim của ta đau lắm!”
Deidara không biết nên để tay ở chỗ nào, cứng ngắc loạn xạ tìm vị trí phù hợp, cuối cùng chuyển qua đến phía sau Remon, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô. Như nhớ tới cái gì đó, Deidara quay đầu lại, đối với những người khác trong quán hung ác trừng mắt, tất cả mọi người sợ tới mức không lên tiếng động đào tẩu đi hết.
“Deidara… Trong lòng ta bây giờ rất khó chịu, vì sao hắn không chịu tin tưởng ta, vì sao hắn sẽ nói là ta đã phản bội hắn, cía lời khốn khiếp như vậy cũng dám nói ra.”
Deidara ngẩn ngơ, ‘người đó’ trong miệng của Remon là ai? Hắn không biết đó là ai hết!
“Là tên Itachi đáng ghét kia sao?”
Tôi bắt lấy quần áo trước ngực hắn, lắc lắc đầu.
“Đó là ai?”
Nhưng đáp lại Deidara lại chính là một cái lắc đầu.
Đột nhiên, một cỗ sát khí mãnh liệt đầy uy hiếp thẳng về hướng Deidara, hắn kinh ngạc quay đầu lại, một thiếu niên áo trắng đang lạnh lùng nhìn hắn, hai tròng mắt màu đen ‘Loát’ một cái liền biến thành ánh mắt Sharingan mà hắn ghét nhất!
“Buông cô ấy ra!” Sasuke nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt đang ôm lấy Remon, mà Remon thì đang ở giữa trong lòng hắn khóc. Trong lòng cuồn cuộn tức giận cùng ghen tuông tụ tập thành cơn bão.
Nghe được âm thanh của Sasuke, tôi rời khỏi người Deidara, nghiêng đầu lau đi nước mắt ở trên mặt, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn “Ngươi tới làm gì!”
Nhìn đến Remon khóc sưng đỏ cả hai mắt, trong lòng Sasuke đau xót, ân hận vô hạn ở trong lòng lan tràn ra…… Mấy ngày nay hắn cũng không tốt tí nào, ngày đêm hắn đều luôn nghĩ đến cô, lo lắng cô sẽ không có chuyện gì chứ. Mà khi hắn tìm đến nơi thì thấy cô đang cùng với một người đàn ông khác ôm nhau, hắn đã nghĩ mình sẽ tức giận rút kiếm ra, nhưng lý trí đã chiến thắng được sự xúc động của hắn… Nếu hắn làm như vậy, có khả năng Remon sẽ lại không để ý hắn nữa! Hít một hơi thật sâu mở miệng ra. “Thực xin lỗi Remon! Là do tôi sai! Tôi không nên nói như vậy với em! Chúng ta… Chúng ta có thể nói chuyện chứ?”
Nhìn ánh mắt của Sasuke… Nội tâm tôi vô cùng rối rắm, thật lâu sau, tôi đẩy đẩy Deidara “Thật có lỗi, Deidara! Vì đã không nói một tiếng nào mà đã rời đi. Hôm nào đó ta sẽ tìm ngươi nói rõ mọi chuyện, cảm ơn vì ngày hôm nay đã giúp ta… Ta có một số việc muốn cùng hắn xử lý một chút! Có thể xin ngươi rời đi trước được không? Lần này ngươi đi ra ngoài hẳn là có nhiệm vụ cần phải làm đi!”
Deidara nhìn tôi, lại nhìn nhìn Sasuke, tuy rằng rất muốn đem thằng nhóc kia đánh một chút, nhưng mà nhìn thấy Remon để ý hắn tới như vậy, hắn nhịn…… Gật gật đầu “Như vậy ta đi đây. Ừ! Nhớ lời nói ngày hôm nay của ngươi đó, ta sẽ chờ ngươi đến tìm ta để thỉnh tội!”
Nhìn Deidara gia tăng khí phách của mình, tôi tao nhã cười cười, hướng hắn làm cam đoan.
Deidara xoay người rời đi, khi đi ngang qua bên người Sasuke, hung hăng liếc Sasuke một cái, cặp mắt kia của hắn, đã chứng minh cho thận phận của mình… Thành viên cảu gia tộc Uchiha, hắn có nghe qua Uchiha Itachi cùng với Remon nói là còn có một em trai… Như vậy, Deidara khiêu khích hướng hắn cười cười, nhìn thấy Sasuke nhăn mi lại, Deidara vừa lòng rời đi.
Thấy Deidara tời đi xong, Sasuke đem tầm mắt quay lại trên người tôi, hai người chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau…..