Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu!

Chương 12: Tái ngộ



Trở về nơi cắm trại bên ngoài rừng rậm Thiên Tuyến, trời cũng đã chuyển đêm,

Thư Di ngó nghiêng một hồi, không thấy Thất Nguyệt công chúa hay "người quen không nên gặp" nào, mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Dương Kỳ an bài cho nàng đến lều hắn,

Thư Di ngại ngùng xoa cổ tay, nhìn nam nhân từ bên ngoài bước vào,

"Vậy còn ngươi?"

Mặc Dương Kỳ "..." Hình như có người hiểu sai ý rồi...

Hắn vốn chỉ định sắp xếp cho nàng một chỗ an toàn trong lều, nhưng ngẫm lại cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt ở cùng một chỗ... khụ, đúng là có hơi không ổn...

"Vậy ngươi ở lại đây, nghỉ ngơi cho tốt..."

Giống như nhớ ra điều gì, bạch y nam tử nhìn nàng, ngập ngừng...

Thiếu nữ yên lặng đứng chờ, ngơ ngác chớp chớp mắt.

Gió đột nhiên thổi mạnh,

Ánh sáng lấp lánh kì ảo, từ trong lòng bàn tay nam nhân, liền cứ như vậy xuất hiện một đóa hoa,

Mặc Dương Kỳ đưa đóa hoa cho nàng,

Thư Di thán phục nhìn, cũng cẩn thận nhận lấy,

Đóa hoa màu đỏ cam yêu dị, cánh hoa dài, nhỏ và mềm mại, phủ lên một tầng sáng mỏng, xung quanh linh khí tràn ngập,

Trong đêm tối, lại giống như một đốm lửa rực cháy sáng,

Lá khô rơi rụng, vương trên mái tóc đen dài của hắn, ánh sáng của đóa hoa lửa ánh lên phác họa từng đường nét tinh xảo trên gương mặt,

Sâu trong đôi mắt lạnh lùng tựa băng sơn ngàn năm kia, chỉ phản chiếu bóng hình của một người...

Thư Di giật mình, vốn định đưa lại đóa hoa trong tay cho hắn,

Mặc Dương Kỳ không nhận, chỉ nhìn nàng chằm chằm.

"Tặng... cho ta?!" Thư Di ngập ngừng dò hỏi,

Nam nhân nhẹ gật đầu,

Nhịp tim không dấu hiệu báo trước, liên tục gia tốc...

"Chủ tử... cảm... cảm ơn!!!"

Thư Di hoảng hốt, tiếp đó liền đánh bài chuồn, nhanh chóng trốn về trong lều,

Mặc Dương Kỳ trầm ngâm, đứng ở đó một lúc lâu, cuối cùng cũng rời đi...

...

Trăng hôm nay vẫn đặc biệt tròn và sáng,

Nhìn bóng lưng của người kia dần khuất, Thư Di khẽ cười một tiếng, vươn tay khép màn lều lại.

Nàng ngồi xuống giường, đặt đóa hoa cầm trong tay sang một bên,

Lại xoa xoa phần chân đã được băng bó cẩn thận, mắt nhìn về vô định.

Lông mi dày, cong vút theo hình vòng cung hơi hạ xuống, che đi đôi đồng tử đen có màu nâu nhàn nhạt, mày phượng khẽ nhíu,

Cũng không biết vì sao, mỗi lần ở cùng Mặc Dương Kỳ, nàng cảm thấy đặc biệt thoải mái, cảm giác vô cùng chân thật, nhưng lại không nói rõ được là cái gì,

Có lẽ Mặc Dương Kỳ cũng...

Ngẫm lại cái con người mặt đơ kia cũng có lúc ôn nhu, ngốc nghếch như vậy, Thư Di liền mỉm cười vô thức, 

Rốt cuộc cũng hiểu được bản thân muốn gì.

Khụ... Nàng nên vui mừng hay nên buồn đây?

Đóa hoa trong tay, trước sau như cũ ánh lên màu đỏ rực rỡ...

...

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có những ngọn đuốc bập bùng lay động,

Không khí cực kỳ an tĩnh, an tĩnh đến mức kỳ lạ,

Một tiếng động lớn, vang dội cả một vùng.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng của cấm vệ quân la hét, tiếng người chạy rầm rập,

Thư Di theo phản xạ từ trên giường bật dậy, tầm mắt nâng lên bắt gặp ánh đèn lấp lóa qua lớp vải dày của lều,

Có biến!!!

Bên ngoài, loáng thoáng nghe tiếng người hô, có thích khách...

Thư Di "..." Được rồi, biến này cũng đã từng gặp qua...

Nàng cảnh giác xung quanh hơn, lập tức châm đèn lên,

Ngay khi trước mắt được ánh sáng chiếu rọi thì...

"Này!!!"

Một giọng nói êm dịu vang lên từ phía sau,

Thư Di lập tức ném mạnh cái ghế bên cạnh đến!!!

"Chết tiệt!"

Thân ảnh kia nhẹ vung tay, chiếc quạt tựa hồ yếu ớt trong tay liền một nhát chẻ cái ghế làm đôi,

"Đừng ném! Là ta!!!"

Người kia la lên, miễn ngăn cho Thư Di ném nốt cái còn lại,

Thư Di giật mình ngưng động tác, cái bàn vừa nhấc lên liền hạ xuống đột ngột.

Thanh Mai Thiên Ẩn thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước đến bên cạnh giường, lười biếng duỗi eo, ý cười nhẹ nhàng. Tiếp đó liền đảo mắt, nghiền ngẫm nhìn thiếu nữ.

"Lại gặp ngươi rồi! Đây không phải lều của tên Ngũ Vương gia gì đó à? Sao ngươi lại ở đây?"

Hắc y nhân cong môi, rũ mắt nhìn dung mạo thanh tú của người trên giường,

"Chẳng lẽ..."

Thanh Mai Thiên Ẩn quét ánh mắt một vòng đến trên người nàng,

Thư Di thở dài nhìn thiếu nữ một thân hắc y trước mặt, cũng giống như lần đầu gặp gỡ,

"Chủ tử bảo ta ở đây."

Nét cười trên môi Thanh Mai càng sâu,

"Ồ vậy sao."

"Còn ngươi, sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Thanh Mai Thiên Ẩn không trả lời, ngược lại sửng sốt nhìn về phía nàng,

Thư Di tỏ ra nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt nàng mới biết, ra là đang nhìn bông hoa đặt trên bàn trà cạnh giường.

Thiếu nữ trầm trồ nhìn nó một lúc lâu, lại quay sang hỏi nàng,

"Bông hoa kia... cũng là hắn tặng cho ngươi?"

Thư Di không phủ nhận, vươn tay lấy nó tới,

Cánh hoa lấp lánh trong đêm, ánh lên dị sắc lạ thường,

"Ừm."

Thanh Mai Thiên Ẩn nghe vậy, thích thú nhìn đóa hoa trên tay nàng, chép miệng,

"Kỳ thực, tên Ngũ vương gia gì đó ra tay cũng thật hào phóng nha!"

"Ta tuy chưa từng nhìn thấy loại thực vật nào như vậy, nhưng dựa trên linh khí nó phát ra, đây tuyệt đối là hoa yêu cấp thần."

Thư Di trừng mắt "..." Cấp thần cái quỷ?!

Một đóa hoa thôi mà còn cần lai lịch con mẹ nó cao quý như vậy???

Ta còn chưa có được như vậy đâu!!!

Thanh Mai Thiên Ẩn, mặc cho người nằm trên giường còn đang sửng sốt, xoa xoa cằm,

"Này... Ta với ngươi làm giao dịch đi..."

"Thư Di - kiêm kẻ vừa nhận ra mình còn kém sang hơn cả một đóa hoa" "..." Hả?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.