Chí Cao Ngự Linh Sự

Chương 57: Phương thức tu luyện mới



“Chẳng, chẳng lẽ, chủ nhân ngươi thành công rồi.”

Y Nha nghe Tử Vũ nói, thái độ nhanh chóng trở nên vui mừng, hào hứng vô cùng.

“Ừ” Tử Vũ gật đầu xác nhận.

“Quá tốt rồi oi~~~~~” Kim Nhan kinh ngạc, rồi cũng chúc mừng theo.

“Tỷ lệ 1/250 triệu người, thế mà cũng bị chủ nhân ngươi có được, thật sự là không thể tin nổi oi.”

“Nhưng ta chưa bao giờ tu tập sức mạnh này, nên không biết phải làm sao để điều khiển lấy nó ah.”

Y Nha nhìn Tử Vũ, sắp xếp lại từ ngữ rồi giải thích:

“Võ hồn từ lúc được ngưng tụ thành hình, đã có một mối quan hệ, liên kết cực kỳ chặt chẽ, bền vững với người sở hữu nó, không thua gì bản mệnh linh ấn.

Võ hồn lúc này như là một phần cơ thể của chủ nhân ngươi, như muốn điều khiển, cứ dùng linh lực làm mô giới, để truyền đạt ý nghĩ của bản thân là được.”

Phải.

Thứ sức mạnh mà Tử Vũ đề cập đến, chính là phương pháp tu luyện của vũ hồn sư.

Muốn nói đến Vũ Hồn Sư một đường này.

Cần nói trở về khoảng thời gian, sau khi nhân tộc hoàn toàn được giải phóng, khỏi ách đô hộ tàn bạo của các chủng tộc kia.

Do huyết mạch của nhân tộc, sau sự kiện lai tạo trong quá khứ, đã vô tình hòa trộn, dung hợp được với nhiều loại thiên phú huyết thống lại làm một.

Để rồi trong quá trình sinh sống và phát triển, từng thời đại nhân tộc thay phiên nhau xuất hiện hằng hà các loại cường giả mạnh mẽ.

Đã vô tình kích hoạt lấy một chuỗi phản ứng khó tin, phần nào có chút tương tự như quá trình hình thành của Kim Nhan.

Đến cuối cùng thì, Võ Hồn được sinh ra, kéo theo Vũ Hồn Sư một đạo này xuất hiện.

Tử Vũ cẩn thận dùng một tia linh lực của mình, chầm chậm mày mò, tiềm kiếm lấy các ngóc ngách trong cơ thể.

Bởi giống với bản mệnh linh ấn, Võ Hồn khi sinh ra, cũng sẽ ngưng tụ lấy một ấn ký trên cơ thể người sở hữu.

Điểm khác biệt duy nhất của cả hai ở bước này, chính là bản mệnh linh ấn thường cố định ở mu bàn tay phải hoặc trái.

Còn ấn ký của Võ Hồn, lại có thể nằm được ở khắp mọi nơi trên cơ thể.

Hiện thời nó còn đang trong trạng thái ẩn hình, muốn kích hoạt, cần phải tìm cho ra.

“Ai nha chủ nhân lâu quá oi, để ta giúp ngươi vậy.” Kim Nhan nhìn Tử Vũ từng li từng tí tìm kiếm, không nhịn được ra tay.

Theo đó, hai viên cầu đại diện cho m Dương Tử Cực Ma Đồng sáng lên, biến ảo hoàn chỉnh thành một cặp mắt, phía sau có một sợi tơ nhỏ, nối liền chúng với hai viên cầu màu vàng, đại diện cho Trí Tuệ Thiên Nhãn.

Lấy góc nhìn thứ ba xoi xét khắp cơ thể Tử Vũ.

Từng luồn tin tức thông qua bản mệnh khế ước, truyền vào đầu Tử Vũ.

Cách đầu tiên có thể mất vài phút, cho đến vài giờ, để tìm ra võ hồn ấn ký.

Nhưng đối với Kim Nhan, đó chỉ còn như là một cái chớp mắt.

Nên rất nhanh, Tử Vũ đã xác định được vị trí của võ hồn ấn ký, nằm ngay giữa lưng của hắn.

Vận linh lực vào bên trong, Tử Vũ thậm chí cả Kim Nhan, Y Nha, đều tròn mắt giật mình, nhìn nhau với vẻ là lạ.

“Chủ nhân ah, ngươi khai thật đi, ngươi còn có cái gì biến thái, yêu nghiệt hơn nữa không ah.” Y Nha bình tĩnh, như mọi chuyện vốn dĩ rất bình thường, mở lời.

“Ta thề với ngươi luôn đó Y Nha, ta thật sự không biết gì hết, ta vô tội ah.” Tử Vũ nhẹ thở dài, cảm thán nói.

“Võ hồn sinh ra, vốn trải qua một quá trình đấu tranh, thôn phệ, dung hoa lấy các loại huyết mạch thiên phú trong cơ thể con người.

Nên cũng vì thế mà vô tình, đã hủy hoại đi căn cơ của các loại phương pháp tu luyện khác, nhất là của ngự linh sư.

Bởi thế, xác xuất vừa trở thành ngự linh sư, vừa là vũ hồn sư, mới 1/250 triệu người.

Biết bao nhỏ bé, khó khăn oi.” Kim Nhan cũng dần quen, nhanh chóng thích nghi tốt với chuyện này.

“Nhưng chủ nhân ngốc ngươi tốt rồi.

Không chỉ rơi trúng vào cái xác xuất thấp không tưởng ấy.

Mà còn tiến thêm một bước, rơi vào 1/37 tỷ oi.”

“Võ Hồn phải thôn phệ hết tất cả võ hồn mới sinh ra chính nó.

Việc một người cùng lúc có tận hai cái Võ Hồn, xác xuất đã là thấp không kém gì tỷ lệ 1/250 triệu kia.

Vậy mà tốt rồi, chủ nhân ngươi lại vừa trở thành một ngự linh sư yêu nghiệt, vừa có tới hai cái võ hồn cùng một lúc tồn tại ah.

Ngươi biết xác xuất ấy thấp đến bao nhiêu hay không.

Là 1/37 tỷ, 1/37 tỷ người lận ah.” Y Nha nhắm mắt, bất lực nói.

“Nhưng không phải là không xảy ra, ta chắc chỉ may mắn, nên mới sở hữu được mà thôi.”

“Một lần hai lần chúng ta còn có thể cho là như vậy.

Nhưng đến bây giờ, nhân gia, nhân gia cạn lời rồi………” Y Nha rúc mình vào người Tử Vũ, như cực lỳ đau thương.

“Y Nha ngươi quên rồi.

Có hai Võ Hồn thì đã sao, không phải càng lợi cho sự phát triển của chúng ta sao.

Mà chủ nhân có hai Võ Hồn, nếu nói điều kia ra, chưa chắc gì hắn dám đi tu luyện lấy chúng đâu oi.” Kim Nhan lạc quan nói.

“Phải rồi.”

Y Nha lui người ra, mặt đầy gian xảo.

“Chủ nhân ah~~~~~

Võ Hồn của ngươi, rốt cuộc là thứ gì vậy.”

Tử Vũ khó hiểu nhìn cả hai.

Rồi hắn từ từ điều động võ hồn ấn ký.

Một ấn ký hình tròn, màu vàng, bắt đầu hình thành sau lưng Tử Vũ.

Ấn ký không chói mắt, cũng không quá phô trương.

Nó dần lan tỏa ra những điểm sáng nho nhỏ li ti kỳ lạ, rồi chúng như bị dẫn dắt, lại ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một……… cái ghế???

“Ghế!!!!!????” X2

Một chiếc ghế gỗ bốn chân, có lưng tựa, đầy bụi bặm và cũ nát, bình bình thường thường xuất hiện.

Khiến Y Nha và Kim Nhan khó tin, kêu to.

“Không phải đâu. Chủ nhân ngươi Võ Hồn gì không lấy, lại lấy ngay cái loại võ hồn như thế này ah~~~~”

“Phải đó oi~~~. Không lẽ mai mốt chiến đấu, chủ nhân ngươi sẽ chỉ triệu hồi nó ra, rồi ngồi đó trợ trận cho chúng ta thôi sao.

Hay người tính, dùng nó phang ra ngoài, để làm đòn phủ đầu oi.”

“Ờ thì!!!!! Thật sự cũng là cần có thứ để ngồi xuống nghĩ ngơi, nhìn các ngươi phấn đấu đâu.” Tử Vũ xấu hổ, lại giận giận nói.

“Ả???? Không phải nói có tới hai cái võ hồn lận sao, sao bây giờ chỉ có mỗi cái ghế này thôi vậy ah, chủ nhân?” Y Nha nhìn ghế nhỏ, thắt mắt hỏi.

Tử Vũ dứng người dậy: “Đúng là ta sở hữu tới hai cái võ hồn.

Nhưng ngoài cái ghế này ra, Võ Hồn còn lại, không biết vì nguyên nhân gì, mà đã rơi vào trạng thái ngủ đông, cắt đứt mọi liên hệ với ta, và tự phong ấn lấy bản thân nó mất rồi không thể…”

“Khoang khoang khoang, từ từ.

Chủ nhân ngài nói là, nó tự phong ấn lấy bản thân nó???” Y Nha nghe đến đây, vẻ mặt khiếp sợ nói.

“Đúng vậy.”

Tử Vũ khó hiểu gật đầu:

“Nó còn truyền tin tức với ta rằng, không tu luyện tất cả lên đến Linh Vương chi cảnh, đừng mong triệu gọi nó dậy đâu.”

“Võ Hồn sinh linh trí, Tiên Cổ bảy kỳ tích ah.” Y Nha rung người, kích động nói.

Tử Vũ ngồi xuống chiếc ghế võ hồn của mình:

“Hả, thế là sao cơ, không phải võ hồn nào cũng có thể trò chuyện được với chủ nhân của nó sao?”

“Chú nhân, ngươi ngồi im đó oi.”

Kim Nhan đột nhiên, sinh sinh mạnh mẽ chen ngang vào cuộc đối thoại, đồng thời cũng kích động la to.

“Sao sao sao???”

Y Nha nghe Kim Nhan la, cũng hoảng hốt, chăm chăm nhìn Tử Vũ.

Rốt, rốt cuộc, chuyện này là như thế nào ah.

P/s từ Tác giả–kun: Thời gian vừa qua, đích thật là chương tiết ra cực kỳ thất thường, thật sự là Tác giả–Kun cũng tiếc gàn chết cho đống kinh nghiệm của mình, cũng như không làm trò lời hứa với mọi người.

Vì có quá nhiều việc cá nhân đã xảy ra, mà mình không tiện nhắc tới.

Nhưng một trong những cái chính yếu nhất, đó là vấn đề về cái game SHV kia.

Nó khiến mình nghĩ về rất nhiều thứ, điển hình nhất là về cái nhìn văn hóa và tôn giáo ở Việt Nam.

Về văn hóa, mình rất muốn bỏ vào truyện này những ý tưởng về lịch sử, văn hóa của đất nước mình, cho truyện nó phong phú, gần gũi với chúng ta hơn.

Về tồn giáo, chủ yếu là có Phật Đạo một trong lục đạo.

Hai thứ này tất nhiên là khi đem vô, sẽ có nhiều sự biến tấu, thay đổi, nếu không nói thẳng là vặn vẹo đi.

Như đem để vào truyện, với bước chân của một SHV chết không kịp ngáp, mình thật sự rất rất rất là e ngại cho tương lai của đứa con tinh thần này.

O queo, thì nói thế thôi, mình cũng đã dần ổn định lại, và kiên trì bước tiếp, nếu thấy không ổn, thì trong quá trình viết, nói trước là mình có thể xoa phăng ngay hai vấn đề nêu trên, bằng chứng rõ nhất là ở chương này.

Cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian ra đọc, ai có ý kiến, góp ý nào, cứ để ở phần bình luận, mình sẽ chăm chú tham khảo, tiếp thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.