Chỉ Cầu Bình An

Chương 4



( Từ chương này Tề Viêm Huyền xưng bằng bà nhak....do 10 năm trôi qua rồi mà ;) ;) tuổi cũng lớn bên đổi cách xưng một tí mà.)

“ Dừng lại. “

Tề Thiên Dao tiến lên phía trước chặng trước người Tề Thanh, lỗ tai nàng có chút vểnh lên cẩn thận lắng nghe.

“ Chuyện gì thế? “

Tề Thanh nhíu mày khó hiểu nhìn Tề Thiên Dao, đang yên đang lành muội ấy làm cái gì đó không biết.

“ Phía trước có người, không phải một mà là rất nhiều người, hình như bọn họ đang tiến đến nhà của của chúng ta. “

Thính lực kiếp trước của Tề Thiên Dao vô cùng tốt có thể nghe thấy tiếng động ở rất xa, thật may mắn kiếp này năng lực của nàng không hề thay đổi. Theo như nàng dự đoán đám người đó là một binh đoàn sát thủ, nàng ngửi được mùi sát khí rất nặng nề nha.

“ Sao tỉ lại không cảm nhận được chứ. “

Tề Thanh tiếp tục nhíu chặt mày. Võ công của nàng thực sự không phải tầm thường, các giác quan đặc biệt nhạy bén hơn người thường nhưng thật sự nàng không có cảm nhận thấy gì hết. Tiểu sư muội à có phải muội đang đùa tỉ không.

“ Bọn họ còn ở khá xa, hơn nữa còn là sát thủ. Nếu họ để tỉ nghe được thì bọn họ nên nghỉ việc đi là được. “

Tề Thiên Dao nhếch môi, kéo Tề Thanh nhanh chóng trở về nhà. Nàng cảm nhận được sắp có sóng gió xảy ra.

Tề Thanh trong lòng có chút không hài lòng, tiểu sư muội đang muốn ám chỉ điều gì đây, muội nghe được mà tỉ không nghe được...không phải muốn nói tỉ kém muội hay sao? Tuy nhiên Thiên Dao nhắc đến sát thủ...rốt cuộc là có chuyện gì đây.

Tề Thiên Dao và Tề thanh thi triển khinh công nhanh chóng trở về nhà. Nhờ vả Tề Thanh ở bên ngoài canh chừng giùm Tề Thiên Dao mới bước từ từ đi vào phòng tìm Tề Viêm Huyền.

“ Mẫu thân. “

“ Có chuyện gì sao? “

Tề Viêm Huyền lúc này đang ngồi bên giường may áo, bà may hết sức chuyên tâm cho dù là Tề Thiên Dao đi vào cũng không bị ảnh hưởng.

“ Có khách đến thăm chúng ta. Là sát thủ, võ công cũng không phải hạng tầm thường đâu. “

Tề Thiên Dao cười nhẹ nhàng nói, nàng thực sự muốn chờ xem phản ứng của mẫu thân nàng nha. Từ nhỏ nàng đã biết thân phận của mẫu thân nàng không tầm thường, đưa nàng đến ở nơi thâm sơn như thế này chắc chắn là muốn trốn tránh điều gì đó.

“ Ta trốn xa như thế rồi bọn họ vẫn có thể truy ra. Cũng đến thật không đúng lúc nha ta vẫn may chưa xong cái áo này “

Tay Tề Viêm Huyền ngừng lại trong giây lát nhưng sau đó lại tiếp tục công việc của mình, bà nhẹ nhàng nói nhưu đã dự đoán trước được sự việc này.

“ Mẫu thân vẫn không muốn nói cho con biết mọi chuyện sao. Nữ nhi lớn rồi nha. “

Tề Thiên Dao nũng nịu ngồi xuống bên cạnh Tề Viêm Huyền lay cánh tay bà. Mẫu thân cũng thật là kín miệng, dù nàng hỏi thể nào cũng không chịu nói một lời.

“ Con biết mọi chuyện rồi thì sẽ như thế nào? “

Tề Viêm Huyền ngước mắt lên nhìn Tề Thiên Dao ở một bên làm nũng. Dung nhan trải qua bao tháng năm vẫn không có dấu hiệu già đi mà ngày càng thêm sắc xảo.

“ Chả làm gì hết, chỉ là muốn nắm bắt rõ tình hình thôi à...Sóng gió sắp ập đến rồi nếu con không biết thì con làm sao có thể sống sót đây “

Tề Thiên Dao làm bộ dạng cười ngây ngô nhưng trong lời nói lại mang theo một phần lạnh nhạt. Nàng không phải là tò mò mà chỉ là muốn biết để có thể ứng phó với song gió sắp ập đến thôi.

Tề Viêm Huyền nhìn Tề Thiên Dao lắc đầu, đặt cái áo đang may dỡ xuống. Nhiều lúc bà thật không hiểu được đứa con gái này. Tính cách thường ngày của nó tưng tửng, thích làm nũng, có lúc lại hơi ngốc. Nhưng đôi lúc nó lại tỏ ra già dặn còn hơn bà, cách hành xử cũng lạnh nhạt, dứt khoát.

Con bé không bao giờ chịu chăm chỉ luyện võ, thích rong chơi, võ công luyện tập không đến nơi đến chốn, nhiều lẫn làm bà điên tiết muốn đánh cho nó một trận. Nhưng thân thủ của nó lại sâu không lường, nhiều lúc bà nghĩ nếu thực sự giao đấu với nó không biết Tề Viêm Huyền bà có bị thất thủ hay không. Chỉ có mỗi nội công, khinh công là con bé có hứng thú chăm chỉ luyện tập nhất. Mà tốc độ lĩnh hội của con bé thật khiến bà phải thật sự ngạc nhiên. Có lẽ con bé giống phụ thân nó, là một thiên tài.

“ Mẫu thân vốn là con gái của Tề gia vốn là một trong tứ gia lớn nhất Đông Ti quốc. Tổ tiên Tề gia ta đều là đại tướng quân thống lĩnh tam quân trấn thủ đất nước, lập không biết bao nhiêu công trạng. Thật không ngờ đến đời của phụ thân ta chính là ngoại công của con Tề Chính lại bị tên hôn quân Đông Ti Nhật Luân gán ghép cho tội danh phản quốc, toàn gia bị trảm. Ta là người duy nhất trốn thoát được...năm đó ta vừa tròn 6 tuổi. Ta lưu lạc khắp nơi cuối cùng được phụ thân của con thu nhận làm nô tì hầu hạ bên người nhưng thực chất hắn thu nhận nhận ta, đào tạo ta để trở thành sát thủ bật nhất... Ta ở bên hắn 10 năm giúp hắn không ít chuyện, trở thành cánh tay đắc lực nhất bên cạnh hắn... “

“ Sau đó hai người nảy sinh tình cảm, rồi con xuất hiện. “ Tề Thiên Dao buôn lời đùa cợt cắt đứt dòng hồi tưởng của Tề Viêm Huyền khiến bà không khỏi nhíu mày tức giận nhìn nàng.

“ Ta tưởng con phải chú tâm lắng nghe lắm chứ...không ngờ con lại còn có tâm trạng đùa cợt như vậy. “

Tề Viêm Huyền không khỏi lắc đầu ngao ngán cái tính thích bỡn cợt người khác này của nó cũng thật giống...phụ thân nó. Tại sao nó là con gái bà mà chẳng có chút nào giống bà hết vậy...Zài...

“ Con chỉ giỡn chút thôi mà...Mẫu thân mau kể tiếp đi. “

Tề Thiên Dao cười huề huề, nàng thật ra cũng đâu có tâm trạng mà đùa giỡn mẫu thân nàng như thế nếu như trong mắt mẫu thân nàng không xuất hiện luồng sát khí mạnh như vậy. Nàng mà không giúp người hạ hỏa một tí không biết bà có ra tay đánh người hay không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.