Buổi sáng cuối tuần, sáng sớm Lí Tâm Di đi đến bệnh viện thú y giúp đỡ cậu [1]
Bệnh viện vốn chỉ có hai người làm chính cùng một học sinh vừa làm vừa học,
nhưng nửa năm qua đi người dân đưa đến rất nhiều chó, mèo lang thang, có một số con chó cùng mèo thật sự rất đáng yêu nên cậu luyến tiếc thu
nhận chúng nó, bởi vì nếu đưa đi thì chúng chẳng khác nào chờ chết, liền nghĩ chính mình lưu chúng lại nuôi dưỡng, hy vọng có thể thay chúng nó
tìm được chủ nhân mới.
Bất
quả bởi vậy gánh nặng cũng tăng thêm nhiều đành phải sa thải nhân viên,
hiện taij bệnh viện trừ cậu chỉ còn Tống Tử Duy thúc thúc [2]
Khi
Lê Nhân Hào tới phòng khám – chữa bệnh liền thấy cháu ngoại mập mạp đáng yêu của hắn còn thật nghiêm túc bổ sung lượng thức ăn gia súc.
“Tâm Di, ta cảm thấy hình như gần đây mỗi ngày ngươi đều tới, như thế nào
lại không đi hẹn hò sao? Hay là ngươi bị bạn trai soái ca bỏ rơi?” Lê
Nhân Hào vì chính mình pha một ly cà phê.
Mặc
dù hắn đã gần bốn mươi tuổi nhưng vì tập thể hình nên dáng người săn
chắc như trước, hắn lộ ra hàm răng trắng đều, cười thật thoải mái.
Bộp! sau lưng bị người ta đánh trộm làm cho hắn không khỏi kêu đau, vẻ đẹp trai mất đi một nửa.
Người đứng sau hắn chính là Tống Tử Duy, liếc mắt nhìn người bại não nói chuyện vô duyên.
“Ngươi cứ mở miệng là nói lời không tốt.” Xoay người cười với Lí Tâm Di. “Tâm
Di, ngươi không cần để ý đến lời nói của người bại não, biết không?”
“Vâng.” Nàng cười trả lời.
Lê
Nhân Hào tự xoa lưng chính mình. “Thật là, ra tay thật mạnh, tuyệt không thương hương tiếc ngọc. Ai, ở chung cùng số ta thật khổ a. . . . .”
“Không, chưa nói cái gì cả, là ta khen cà phê ngươi pha ngon.” Hắn cười, tay
kia cầm lấy bình cà phê, lắc đi lắc lại, vì chính mình rót cà phê,
“Chẳng lẽ tới thời kì mãn kinh rồi, tính tình gần đây ngày càng thay
đổi.”
“Lê Nhân Hào, ngươi rốt cuộc đang nói gì ta?”
“Không có, ta là muốn nói cho dù đã hơn hai mươi năm nhưng ta vẫn còn rất yêu ngươi.”
“Ngươi đùa sao? Đừng ở trong lòng nghĩ một đằng trước mặt nói một nẻo.” Tống
Tử Duy tuy là nói như vậy nhưng biểu tình ôn hoà đi không ít. “Ngươi
nha, có thời gian nói này nói nọ thì không bằng nghĩ cách kiếm nhiều
tiền một chút, bệnh viện có thể phá sản rất nhanh.”
“Vâng! Tuân mệnh” Lê Nhân Hào nhìn dáng người của chính mình. “Ngươi cảm thấy
có phải ta nên mặc ít vải một chút để hấp dẫn nhiều khách hàng nữ tới
thăm.”
“Ngươi đừng khiến cho bệnh viện đóng cửa nhanh hơn sau đó còn bị tố cáo ảnh
hưởng đến thuần phong mỹ tục.” Tống Tử Duy nói lời ác độc đáp trả.
“Không phải, ta cảm thấy dáng người của ta tốt lắm, rất nhiều khách đến đều
nói ta rất tuấn tú mê người.” nhận thấy người nào đó thay đổi sắc mặt,
hắn vội vàng sửa lại, “Ta hay nói đùa, thân thể của ta vĩnh viễn thuộc
về ngươi.”
“Hừ!”
Lí Tâm Di nhìn thấy cậu cùng Tống thúc thúc đầu võ mồm, nhìn thấy cậu đang bị mắng nhưng nàng cảm thấy tình cảm của họ rất tốt.
Nếu
nàng cùng Đình Nho kết hôn thì thật hi vọng hai mươi năm sau cũng có thể giống cậu cùng Tống thúc thúc, tình cảm ngọt ngào như trước, trở thành
chỗ dựa lớn nhất trong cuộc sống của nhau.
Hồi
nhỏ nàng không hiểu được vì sao người cậu thích lại là Tống thúc thúc,
tuy rằng bộ dạng của Tống thúc thúc rất được nhưng cùng cậu đều là nam
nhân, nhưng sau khi lớn lên, có thể nói đã lâu, cũng có thói quen, cảm
thấy bọn họ cùng vợ chồng bình thường không khác nhau, thậm chí vợ chồng bình thường tình cảm không bằng hai người họ.
Giống như cha mẹ kết hôn vài năm bởi vì tính không hợp mà ly hôn, sau đó cha
lại tái hôn cũng đã có con, nàng rất ít gọi điện thoại cho cha, cho tới
bây giờ nàng đã nhiều năm không liên lạc với cha.
“Tâm Di! Có thật ngươi không liên lạc với bạn trai, không phải nói hắn đến
thực tập tại công ty của cha hắn? công viện rất bận sao?” Tống Tử Duy
quan tâm hỏi, bất quá hắn hỏi rất khéo léo.
“Hắn gần nhất rất bận.”
Sau
khi lên năm tư, bởi vì ở trường chỉ có hai ngày có giờ học nên Kỉ Đình
Nho liền tới công ty của cha thực tập, dù sao khi tốt nghiệp hắn cũng
tới đó làm nhưng vì thế mà thời gian họ gặp mặt ít đi rất nhiều.
“Ngay cả cuối tuần cũng không nghỉ ngơi?” Lê Nhân Hào hỏi.
“Vâng, nhưng hắn nói buổi tối sẽ tới tìm cháu rồi cùng đi ăn tối.”
“Có phải không xảy ra vấn đề gì?”
Lí Tâm Di giật mình. “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ công ty Đình Nho xảy ra vấn đề gì?”
“Ta
cũng chỉ nghe người khác nói, ngươi cũng biết gần đây ta bắt đầu chơi cổ phiếu, mọi người đều nói tạm thời không nên mua cổ phiếu Phi Dương, nói là gần đây tài chính công ty có chút vấn đề nhưng tình hình thực tế thì ta không rõ.”
Công ty của bác Kỉ thật sự có vấn đề hay sao? Lí Tâm Di thật lo lắng. Nàng
chỉ biết bác Kỉ thành lập công ty trừ việc bán các loại đồ dùng tiết
kiệm năng lượng bảo vệ môi trường còn xây dựng các công trình bảo vệ môi trường, có thể nói là công ty năng lượng lớn nhất Đài Loan, lúc trước
không phải là muốn mở nhà xưởng tại ViệtNamhay sao?
Nàng cái gì cũng không biết bởi vì Đình Nho cái gì cũng không nói với nàng,
nếu có thể thì nàng mong muốn chính mình có thể giúp đỡ chút ít.
Tống Tử Duy đi đến vỗ vai Lí Tâm Di. “Tâm Di, ta nghĩ ngươi không cần quá lo lắng, Phi Dương cũng không phải công ty nhỏ, có lẽ chỉ là tin đồn
thôi.”
“Ta cảm thấy không hẳn là vậy …….”
“lê Nhân Hào, ngươi còn muốn ta đánh nữa sao?” Đầu heo này, chẳng lẽ hắn không nhận ra Tâm Di có bao nhiêu lo lắng hay sao?
“Ngươi đừng đánh ta, ta tình nguyện chừa lại chút sức lực để tối dùng.” Nói xong Lê Nhân Hào mở miệng cười thật thích thú.
Nhưng trong lời nói của hắn của hắn lại chọc giận Tống Tử Duy, dù sao hắn
không cuồng tình dục giống người nào đó. “Ngươi, ta thật sự nên khâu
miệng ngươi lại.”
Nói
xong hắn làm bộ dạng muốn khâu miệng người nào đó, lại bị một cái ôm
thật chặt còn bị hôn. “Khâu miệng ta thì làm sao hôn ngươi được.”
“Ngươi . . . .” Tống Tử Duy tức đến cả mặt đỏ hết lên.
“Này, đừng hấp dẫn ta.”
“Ngươi mau thả ta ra.”
Đột nhiên chuống cửa vang lên, hai người đồng thời nhìn về phía cửa chính thấy Lí Tâm Di đã đi ra ngoài rồi.
Tống Tử Duy nhìn bóng của nàng. “nàng xem ra rất lo lắng.”
“Ta
cảm thấy người lo lắng chính là ngươi. Thế nào? Tâm Di đi rồi, ngươi nói chúng ta có nên đi lén bồi dưỡng tình cảm?” Lê Nhân Hào thân hình cao
lớn chiếm ưu thế, chặt chẽ bao vây hắn.
“Cuồng tình dục.” Hắn không to lớn như người kia nên đành phải mắng, “Lén cái
đầu ngươi, chính vì ngươi không nghiêm túc làm việc nên bệnh viện mới
sụp đổ.”
“Ngươi yên tâm, chờ ta đem cổ phiếu trong tay bán đi thì rất nhanh có tiền đầu tư vào.” Lê Nhân Hào âu yếm hôn người kia một cái. “Đánh là tình, mắng
là yêu, xem ra ngươi cũng muốn rồi, đi thôi, chúng ta đi vào.”
“này….còn có khách. . . .”
Lê
Nhân Hào không đợi hắn nói xong lập tức cầm điều khiển cửa sắt từ xa, ấn nút cho cửa sập xuống. Tạm thời nghỉ ngơi ba mươi phút, không, một giờ, có lẽ là hai giờ ha ha.
Tuy
rằng Kỉ Đình Nho tính toán ra ngoài ăn tối nhưng Lí Tâm Di quyết định
chính mình nấu, hơn nữa là nấu đồ ăn hắn thích, hắn làm việc vất vả ở
công ty mà nàng không thể giúp được nên đành dùng cách này để giúp hắn
bồi bổ thân thế.
“Anh ăn no rồi, đây là bữa tối anh thích nhất, Tâm Di cám ơn em.” Ăn xong bữa tối Kỉ Đình NHo thoả mãn hôn hai má nàng một cái.
“Không có gì, anh đi đến phòng khách nghỉ ngơi trước đi, em làm chút hoa quả rồi ra.”
“Được.”
Hai người ngồi trên sô pha ăn hoa quả, Lí Tâm Di thỉnh thoảng nhìn hắn, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
“Em
làm sao vậy? Buổi tối hôm nay thật lạ.” Kỉ Đình Nho hỏi. Từ khi hắn bước vào nhà liền phát hiện nàng luôn cười nhưng trên mặt hoàn toàn không có ý cười, mặt vẫn còn nhăn lại.
“Đình Nho! Hôm nay cậu em nói công ty của bác Kỉ có vấn đề, có phải thật không?”
“Chuyện xấu quả nhiên truyền ra ngàn dặm!” Kỉ Đình NHo cười khổ. “Em không cần
lo lắng, không có việc gì, chỉ là tạm thời có tình hình sẽ được giải
quyết.”
Cha
một năm trước đầu tư tài chính không ít, nghiên cứu về phát minh kiểu
mới là thiết bị năng lượng mặt trời, không giống những công ty khác là
tập trung vào cửa hàng hoặc trường học mà nhằm vào những nhà dân, làm
cho mỗi hộ dân không cần dùng gas mà cũng tiết kiệm được năng lượng.
Chính là quá trình xảy ra vấn đề làm cho tình hình tài chính bị ảnh hưởng,
đương nhiên có tình hình không ổn định dù chỉ phát sinh một sự việc nhỏ
thì lập tức bị người khác dùng kính lúp soi.
“Em có thể giúp được gì không?”
“Em không cần giúp gì anh, làm chuyện của em là được rồi.”
“Chính là. . . .”
Lúc
này điện thoại của Kỉ Đình Nho vang lên, vừa thấy tiếng chuông thì hắn
lập tức nghe máy. “Anh họ thế nào? Được, em đã biết, em lập tức đến
ngay.”
Người gọi điện chính là anh họ Dương Sĩ Hiền hơn hắn năm tuổi, cũng là chủ nhiệm nghiệp vụ ở công ty.
“Đình Nho, anh phải đi? Anh nhìn như đã mệt lắm rồi, không nghỉ ngơi tốt sao?”
“Không có thời gian nghỉ ngơi, anh hiện tại quay về công ty, đi trước.” Kỉ Đình Nho cầm công văn lập tức đi.
“Tâm Di, ngươi làm sao vậy, sao ủ rũ thế, dì đến đây?” La Tình nói.
“Không có, ta chỉ là đang lo lắng.” Lí Tâm Di lông mày nhíu chặt.
“Lo lắng công ty nhà Kỉ Đình Nho?”
“Ừ.”
Gần
đây nàng không gọi điện thường xuyên cho hắn bởi vì sợ quầy rầy đến công việc của hắn, chỉ có lúc hắn quay lại trường học thì nàng mới gọi cho
hắn nhưng ngày hôm qua hắn cũng không đến trường đi học, gọi điện thoại
cũng không có người tiếp, đến tận hơn mười giờ tối hắn mới quay về còn
thời gian còn lại đều ở công ty.
Theo cậu nói công ty bác Kỉ nguy cơ tài chính chưa được giải quyết, nàng
thật sự hi vọng có thể giúp đỡ nhưng lại phát hiện chính mình cái gì
cũng làm được.
“Tâm Di hãy nghe ta nói, ngươi lo lắng cũng không có cách gì giải quyết,
việc này không đơn giản như nhặt cún ở ngoài về, ngươi không phải đã
nghe Kỉ Đình Nho nói có biện pháp để giải quyết? Ngươi phải tin tưởng
hắn, không cần suy nghĩ nhiều.” La Tình cũng chỉ có thể an ủi bạn tốt,
dù sao các nàng cũng không phải là người kinh doanh, trong nhà cũng
không phải có nhiều tiền mặt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nhưng cũng khó trách Tâm Di lo lắng như vậy, bởi vì nàng luôn luôn thích giúp đỡ người khác nhưng lần này lại không có cách nào giúp người mình thích nhất, trong lòng chắc rất khổ sở.
Lí Tâm Di đi đến cửa phòng học đột nhiên dừng bước. “Ta có việc phải về trước.”
“Cái gì? Ngươi bỏ tiết sao?”
“ừ, ta đi trước.” Nói xong nàng lập tức xoay người đi.
La Tình không hiểu gì. Không biết bạn tốt có chuyện gì mà lại đi gấp vậy?
Lí
Tâm Di chính mình cũng không biết mình có thể giúp gì nhưng nàng có thể
hầm canh gà cho hắn uống, ít nhất làm cho hắn có sức lực ứng phó với
công việc bởi vì tối hôm qua nghe điện thoại của hắn nghe thấy giọng hắn thật sự mệt mỏi.
Vì
thế nàng đến chợ mua gà cùng đương quy, táo đỏ làm canh gà, canh gà táo
đỏ trước đây mẹ nàng thường hầm khi nàng thi học kì, mẹ luôn cho nàng
uống, lúc đó nàng đều uống hết và cảm thấy sức lực tràn trề.
Gần
giữa trưa Lí Tâm Di cầm theo cặp lồng giữ ấm có canh gà nóng hổi đến cửa công ty bác Kỉ, đang nghĩ ngợi có nên gọi điện trước cho Kỉ Đình Nho
liền nhìn thấy ở cửa một chiếc xe cao cấp đỗ lại, nàng đứng một bên, một lát sau thấy bác gái Kỉ cùng Lữ Giai Ny từ trên xe bước xuống.
Nàng vội bước tới chào hỏi. “Bác Kỉ,GiaiNyxin chào.”
Trầm Tú Cầm không nghĩ tới đễn cửa công ty nhà mình sẽ gặp béo muội, hơn nữa vừa nhìn thấy béo muội thì cơn tức đột nhiên bùng phát hơn nữa gần đây
công ty xảy ra vấn đề làm nàng phiền não, tức giận noi: “Béo muội, ngươi ở đây lén lút làm cái gì?”
“Cháu chỉ muốn đem đồ cho Đình Nho. . . .” Không hiểu được vì sao bác Kỉ lại
tức giận như vậy, Lí Tâm Di có chút khẩn trương muốn quay về.
“Ngươi muốn đưa cái gì cho Đình Nho? Tiền sao?”
“Không phải.”
“Không cần nói, lập tức đi đi.” Trầm Tú Cầm tức giận là có nguyên nhân. “Còn
có ta hy vọng ngươi về sau đừng quấn quit lấy Đình Nho.”
“Bác gái. . . .”
“Ngươi biết không? Nếu hôm nay người cùng Đình Nho qua lại là Giai Ny thì cha
mẹ Giai Ny tuyệt đối sẽ không ngồi mặc kệ nhìn, bởi vì lần trước có quan hệ với ngươi mà Đình Nho chạy tới mắng Giai Ny làm cho cha Giai Ny tức
giận, ngân hàng nhà nàng mới từ chối không đầu tư cho công ty chúng ta,
tất cả đều là ngươi làm hại!”
Lí Tâm Di kinh ngạc không thôi, nàng không biết sự việc có liên quan tới nàng.
Mắt
lạnh nhìn, Lữ Giai Ny cũng mở miệng, “Ta chỉ là không cẩn thận đem rượu
đổ một chút lên người ngươi, kết quả là Kỉ Đình Nho chạy tới nhà của ta
mắng ta cố tình, còn cảnh cáo ta lần sau nếu khi dễ ngươi thì tuyệt đối
không buông tha cho ta, ngươi được nha Lí Tâm Di, cư nhiên bảo Kỉ Đình
Nho tới mắng ta, ngươi thật là ngoan.”
Lí
Tâm Di ngây người. Nàng không có bảo Đình Nho tới mắngGiaiNy, nàng thậm
chí còn không biết hắn tới cảnh cáoGiaiNy, nàng thật sự nghĩ là hắn
không để ý.
“Béo muội, ngươi đối với Đình Nho mà nói chẵng những một chút tác dụng cũng
không có mà ngược lại còn hại nó, nếu có thể thì ta hi vọng ngươi từ nay về sau đừng cùng Đình Nho gặp mặt nữa.” Trầm Tú Cầm tuy rằng không nói
rõ bọn họ phải chia tay nhưng người thông minh vừa nghe sẽ biết ngay.
Không dự đoán được rằng bác gái sẽ nói thế, muốn nàng tránh xa Đình Nho sao?
Chính là nàng không muốn chia tay với Đình Nho a. “Bác gái, ta là thật
lòng thích Đình Nho, cháu không muốn chia xa anh ấy.”
LữGiaiNynghe xong liền phát hoả. “Lí Tâm Di, ngươi muốn hay không dùng gương soi
lại, vừa béo vừa xấu, ngươi có tư cách gì nói thích Đình Nho? Ta muốn
biết vì sao Đình Nho cùng với ngươi một chỗ, là bởi vì ngươi đầu độc gì
hắn.”
“Ta không có, chúng ta là thật lòng thích nhau.”
“Ngươi thích Đình Nho, sẽ hại công ty chúng ta sao?” Trầm Tú Cầm khẩu khí lạnh như băng.
“Cháu. . .”
“Ta
nói với ngươi, ta hôm nay chính là đemGiaiNytới đây là hi vọng Đình Nho
có thể giải thích tốt vớiGiaiNy, rồiGiaiNynói với cha.” Nàng muốn xoá đi nguy cơ của công ty bởi vậy nàng mới đi tìmGiaiNy, cũng nhận lời với
nàng sẽ làm đứa con hướng nàng giải thích,GiaiNylúc này mới đồng ý cùng
nàng tới công ty.
LữGiaiNynhìn Lí Tâm Di. Thực ra nàng có phải hay không thật sự thích Kỉ Đình Nho như vậy, nàng cũng không biết nhưng nàng chính là không cho phép có người
từ chối nàng, cơ hội lần này nàng muốn Kỉ Đình Nho lạnh lùng cúi đầu
trước nàng.
Về
phần Lí Tâm Di trong mắt đột nhiên có ý xấu hiện lên. “Bác gái, cháu
nghĩ cháu không cần đi vào, bác cũng đã nghe rồi đấy Lí Tâm Di căn bản
là không rời xa Đình Nho, như vậy Đình Nho sẽ vì nàng mà mắng cháu, cháu không muốn lại bị Đình Nho nhục mạ, cháu nghĩ cháu nên trở về thì hơn.”
“GiaiNy, cháu đừng đi, bác lập tức đuổi béo muội đi.” Trầm Tú Cầm vội vàng giữ chặt tay LữGiaiNy.
“Quên đi, cháu nghĩ nên trở về.”
“GiaiNy! Ngươi không cần đi, ta sẽ lập tức đi, còn có lần trước Đình Nho vì ta
mà mắng thì thật sự không cố ý, ngươi không cần tức giận, ta nguyện ý
giải thích với ngươi.” Hiểu được bác gái đưaGiaiNytới có mục đích, nàng
cũng hi vọng vấn đề ở công ty bác Kỉ có thể nhanh chóng giải quyết.
“Ta nguyện ý thay hắn hướng ngươi phải thích, ngươi không cần tức giận.”
“Chính là mở miệng nói thì làm sao ta biết được ngươi có phải thật lòng hay không?”
“GiaiNy, ta là thật lòng hướng ngươi giải thích.”
“Một khi đã như vậy thì ngươi dập đầu trước ta nhận sai thì ta liền tin
tưởng ngươi thật lòng.” LữGiaiNyrất sớm muốn giáo huấn nàng. Nhưng bởi
vì là khủng long muội lại tự cho là bên người có Đình Nho.
“Cái gì?” Lí Tâm Di lập tức ngây người.
Trầm Tú Cầm đối với yêu cầu của LữGiaiNycũng cảm thấy kinh ngạc. Sự việc hắn không nghiêm trọng đến mức phải dập đầu nhận sai đi? Nhưng bởi vì công
ty nàng cũng chỉ có thể làm choGiaiNyhết giận, dù sao mặc kệ dùng cách
nào thì làm cho nàng nguôi giận mới là vấn đề quan trọng.
Chỉ
có thể trách béo muội, sớm rời xa con nàng thì đã không có vấn đề gì?
Bằng không cũng không chọc giận tớiGiaiNy, chỉ có thể trách vận khí nó
không tốt.
“Không muốn quỳ phải không? Quên đi, ta đi đây.” LữGiaiNyxoay người làm bộ rời đi.
“Ta
quỳ.” Vừa nói xong đã thấy nàng quay đi, Lí Tâm Di liền quỳ xuống đất.
“GiaiNy, thực xin lỗi, ta hướng ngươi dập đầu nhận sai, ngươi không cần
tức giận.”
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Đột
nhiên một trận tức giận truyền đến, chỉ thấy Đình Nho tức giận đi tới
phía ba người, Dương Sĩ Hiễn đi ngay sau hắn, bọn họ vừa bàn xong việc
của công ty không nghĩ tới đến cửa nhìn thấy một màn như vậy.
Trầm Tú Cầm không nghĩ tới ở cửa sẽ gặp đứa con mình, lần đầu tiên nàng thấy nó tức giận như vậy, nàng không khỏi cảm thấy hoảng hốt, dù sao đứa con đối với béo muội nàng đã biết, nàng sợ sẽ đem sự việc làm hỏng.
Lí Tâm Di quỳ trên mặt đất nhìn thấy Kỉ Đình Nho đang nổi giận đùng đùng, vẻ mặt khẩn trương.
Về
phần LữGiaiNyđối mặt với cơn thịnh nộ của hắn nàng lựa chọn đánh phủ đầu trước ─ “Kỉ Đình Nho, ta nói với ngươi là Lí Tâm Di chính mình quỳ
xuống. . .”
Kỉ
Đình Nho không để ý đến nàng, phẫn nỗ hướng Lí Tâm Di, tay thô lỗ kéo
nàng lên khỏi mặt đất sau đó lại rống giận. “Lí Tâm Di! Rốt cuộc em đang làm cái gì. . .”
Chưa từng thấy hắn tức giận như vậy nàng sợ tới mức không nói ra lời.
“Nói chuyện đi Lí Tâm Di, em rốt cuộc vì sao quỳ trước xấu nữ kia?” Hắn như
thế nào cũng không muốn bạn gái mình lại có hành động thấp hèn như vậy.
“Em. . .” Lí Tâm Di ấp úng không nói lên lời.
LữGiaiNybị biến thành không khí tức giận. “Kỉ Đình Nho, rốt cuộc có nhìn thấy sự tồn tại của ta hay không?”
Kỉ
Đình Nho âm u nhìn về phía nàng. “Tồn tại? thật là buồn cười, đối với ta mà nói ngươi căn bản là loại xấu nữ, ta nhìn đều lười liếc mắt một cái, cút, lập tức cút khỏi tầm mắt của ta!”
“Ngươi ─” Lữ Giai Ny tức đến mức khuôn mặt xinh đẹp trở nên hoàn toàn vặn vẹo. “Được, vè sai ngươi đừng tới nhờ ta.”
“Vĩnh viễn không có việc này!”
Thấy Lữ Giai Ny tức giận quay đi, Trầm Tú Cầm cho dù muốn mở miệng giữ người nhưng nghĩ đến sự việc đã đến mức này thì không muốn bàn nữa.
“Em theo anh đi lên!” Kỉ Đình Nho kéo Lí Tâm Di vào công ty.
Mà Dương Sĩ Hiền đứng ở cửa hỏi dì. “Dì, ngài muốn vào công ty không?” Mẹ hắn cùng mẹ của Đình Nho là chị em ruột.
“Ta
vốn mang Giai Ny đến là muốn khuyên Đình Nho giải thích với nàng, muốn
nói có phải hay không có thể bởi vì lí do này làm cho Giai Ny nhờ cha
trợ giúp cho công ty, xoá đi nguy cơ tài chính, hiện tại lại thành như
vậy, nên làm cái gì mới tốt bây giờ. . .” Trầm Tú Cầm thở dài. “Tuy
rằngGiaiNybảo béo muội quỳ xuống là quá đáng nhưng Đình Nho cũng không
cần tức như vậy.”
“Dì, ngài không cần làm như vậy, tình hình tài chính đã giải quyết xong.”
“Thật vậy chăng?”
“Người bình thường khi gặp nguy cơ tài chính thì đầu tiên nghĩ tới chính là
tới ngân hàng vay tiền hoặc là đi nhờ xí nghiệp khác giúp đỡ nhưng Đình
Nho không cần, hắn thay công ty bán hết sản phẩm tồn kho, tòm được người châu Âu mua, tuy rằng giá thấp hơn một nửa nhưng là vì công ty lãi
không ít, không chỉ giải quyết được vấn đề tài chính là vấn đề liên quan đến hàng tồn kho cũng được giải quyết, Đình Nho thật sự rất lợi hại.”
Quốc gia châu Âu tiết kiệm năng lượng hơn so với quốc gia châu Á bởi vậy đối phương rất vừa ý mua toàn bộ sản phầm, vừa nãy là bọn họ đi kí hợp đồng cùng đối tác châu Âu, quá trình phi thường thuận lợi, tài chính rất
nhanh thuận lợi.
“Phải không?” Trầm Tú Cầm cảm thấy chính mình thật sự là vội vàng nhưng đồng
thời cũng cảm thấy đứa con kiêu ngạo. “Nếu đã giải quyết xong thì ta trở về đây.”
“Gặp lại sau dì.”
Nàng đi đến chỗ đỗ xe đột nhiên dừng bước. “Cái kia. . .”
“Như thế nào, còn có chuyện gì sao?” Dương Sĩ Hiền hỏi.
“Không có việc gì, ta về đây.” Trầm Tú Cầm ngồi vào trong xe sau đó rời đi.
Vừa
mới thấy đứa con tức giận đem béo muội lên trên khẳng định sẽ hung hăng
mắng nàng một lúc, nàng vốn định nói cho Sĩ Hiền làGiaiNybắt béo muội
làm như vậy, béo muội cũng là vì công ty mới có thể quỳ xuống, không cần mắng béo muội.
Kỳ
thật nàng có thể cảm thấy béo muội là thật lòng thích con nàng nhưng là
cảm động là cảm động nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đứa con
tương lại có thể cùng béo muội kết hôn, nàng liền lắc đầu.
Không được! Nàng vẫn không thể chấp nhận con dâu béo như vậy, sẽ rất mất mặt a.
Quên đi, trước kia nàng không nhúng tay được vào chuyện yêu đương của con
thì lần này nàng cũng không cần quản nhiều, nếu bọn họ vì lần này mà cãi nhau chia tay vì không phải là chuyện không tốt.
3$0(!ie��bH/ 8.0pt’> “Tâm Di……”
“Đáp ứng em thôi, không cần tức giận?”
“Anh đã biết, em nha chính là tâm địa rất thiện lương.”
Thấy hắn nở nụ cười, giống như vừa rồi không có tức giận vậy làm Lí Tâm
Di rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bất quá có chuyện nàng vẫn thực buồn bực —
hắn thật sự cảm thấyGiaiNythực xấu sao?
Kỳ thật nàng từ nhỏ học liền cảm thấy thực hoang mang, làm Đình Nho nói Giai Ny là xấu nữ khi, kia biểu tình hảo còn thật sự, giống nhau Giai
Ny thật là cái xấu nữ, nhưng là nàng rõ ràng liền bộ dạng rất được……
“Làm sao vậy, em suy nghĩ cái gì?”
“Đình Nho, anh……”
“Ân?”
Nàng muốn hỏi, nhưng là lại cảm thấy đã biết câu hỏi rất kỳ quái, kia
không phải là là ở hỏi hắn, hắn thật sự cảm thấy nàng xinh đẹp sao? Bởi
vì hắn luôn gọi nàng là tiểu mỹ nữ.
Vẫn là quên đi, liền như bạn tốt La Tình nói, nàng không cần để ý ánh
mắt của người khác cùng ý tưởng, chỉ cần nàng cùng Đình Nho là thật tâm
thích đối phương thì tốt rồi.
“Làm sao vậy, không phải có chuyện muốn hỏi anh sao?” Hắn yêu thích không buông tay vuốt của nàng mặt, vừa mịn vừa trắng.
“Không có gì.” Lí Tâm Di cười lắc đầu.“Đúng rồi, em hình như chưa nói với anh, cám ơn anh lái xe đưa em về.”
“Làm chi đối với anh khách khí như vậy, đúng rồi anh có chưa có nói với em hôm nay ngươi rất đẹp.” Giờ phút này Kỉ Đình Nho trong mắt Lí Tâm
Di, mắt thật to, gương mặt xinh đẹp, làn da như trẻ con, hai má hồng
hồng thật sự rất đẹp.
Nghe được hắn còn nói chính mình xinh đẹp, nàng thẹn thùng đỏ mặt.
“Mặt em đỏ nhìn đẹp hơn.” Kia chiếc cổ ngượng ngùng càng thêm sức hấp
dẫn mê người, hắn lập tức cúi đầu, hôn lên đôi môi nàng.
Đây là nụ hôn vừa ngọt ngào vừa nhiệt tình, Kỉ Đình Nho dường như là hôn không đủ lần nữa xâm nhập hôn triền miên, dù sao cũng là nhiệt huyết
thanh niên, dục vọng gần nhất ở dưới thân cũng rục rịch đánh trống reo
hò đứng lên.
Bàn tay to trực tiếp tiến vào váy của nàng, không chút nào che giấu khát vọng của hắn, nhưng nàng lại đột nhiên khẩn trương đứng lên, thậm chí
đẩy hắn ra.
“Đình Nho, không được, anh cần phải trở về……”
“Là sinh nhật ba anh cũng không phải là của anh, có ở đó hay không đều không quan trọng.”
“Nhưng là…… A!”
Kỉ Đình Nho không để nàng có cơ hội mở miệng nữa, ý xấu khinh nắm bắt nụ hoa mẫn cảm của nàng (các nàng biết nó là cái gì rồi chứ gì, vâng chính là nó đây ), làm cho nàng chịu không nổi yêu kiều ra tiếng.
Bọn họ lần đầu tiên làm tình là ở năm trước, thời điểm mẹ nàng vừa đi nước Mỹ.
Ở nước Mỹ mẹ có thể phát triển sự nghiệp, nàng liền hy vọng mẹ đi nước
Mỹ, nhưng này khi bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, mẹ lo lắng, không có đáp
ứng, năm trước, nàng cổ vũ mẹ đến nước Mỹ đi thể nghiệm cuộc sống, nàng
đã muốn trưởng thành, hội chiếu cố chính mình, huống chi cậu cùng ông bà ngoại ở phụ cận đương nhiên, Đình Nho cũng hướng mẹ cam đoan hội hảo
hảo chiếu cố nàng, mẹ thế này mới gật đầu.
Tuy nói nàng thật cao hứng chính mình không hề là gánh nặng của mẹ
nhưng là sau khi mẹ đi nước Mỹ nàng vẫn là cảm thấy thực tịch mịch, rất
khó quá, cái kia thời điểm Đình Nho mỗi ngày đến nàng, an ủi nàng, hai
người liền như vậy tự nhiên mà vậy phát sinh thân mật quan hệ.
Nhìn Kỉ Đình Nho cởi khổ của nàng (chắc ai cũng biết khố là gì) đem hai chân nàng tách ra làm cho nơi tối tư mật địa phương hoàn toàn bại
lộ ở trước mặt hắn, nàng cảm thấy thực thẹn thùng, tim đập càng thêm
mãnh liệt, khi hắn cởi quần của chính mình nhìn thấy cái tràn ngập nam
tính dục vọng kia nàng mặt phút chốc đỏ lên, ngượng ngùng quay đầu đi.
Kỉ Đình Nho đương nhiên cũng thấy nàng bộ dáng e lệ, không biết vì sao
nàng càng thẹn thùng, dục vọng của hắn liền càng mãnh liệt, thậm chí
muốn khi dễ nàng một chút, bất quá chỉ có hắn mới có thể khi dễ nàng,
người khác không được! (không thể bá đạo hơn được nữa, nhưng càng bá đạo ta càng thích)
Hắn đứng lên, lửa nóng dâng trào thẳng tắp, hắn nâng lên kia quay đầu
đi thẹn thùng khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm tràn ngập khát vọng, trầm
thấp nói:“Đến, ngươi thân ái nó.”
Hình ảnh quá mức kích thích làm cho Lí Tâm Di cảm thấy đầu ầm vang vang, việc khuôn mặt giống quả cà chua chín lại nóng thêm toàn thân mềm nhũn, nhưng nàng nghe lời nghe theo, nhẹ nhàng liếm hôn, sau đó nàng nghe
được của hắn tiếng rên rỉ, nàng thật cao hứng chính mình có thể cho hắn
cảm thấy thỏa mãn.
Khi hắn bắt đầu tiến lên ở trong cơ thể nàng, nàng cũng toàn tâm toàn ý
đem chính mình hoàn toàn giao phó đi ra ngoài, đơn thuần mà tốt đẹp tình ái, hai người rất nhanh sa vào ở trong đó, nàng thân thủ ôm lấy ra sức
tiến lên hắn, thân thể bị tràn ngập, tâm linh cũng là.
“Anh yêu em.”
Cho dù ngày mai chính là tận thế, nàng cũng không có gì tiếc nuối.
“Kỉ Đình Nho, ngươi hơi quá đáng!” Đối với hắn không ngừng nói nàng là xấu
nữ, Lã Giai Ny thật sự tức giận.“Muốn hay không hiện trường hỏi một chút mọi người, rốt cuộc ta cùng Lí Tâm Di, ai mới là chân chính xấu nữ?”
“Không cần hỏi mọi người, ta nói ngươi thực xấu chính là thực xấu.”
“Ngươi!”
Lã Giai Ny thật sự chọc tức, lúc này vừa vặn nổi danh nam phục vụ người
học nghề đầu trên khay đi tới, hắn còn không có mở miệng hỏi hay không
cần đồ uống, nàng đã muốn tự động thân thủ, cầm lấy khay thượng một ly
hồng rượu, giống tiết hận bàn trực tiếp hắt vào Lí Tâm Di.
Lí Tâm Di bất ngờ trước hành động củaGiaiNycòn Kỉ Đình Nho lại là phi
thường tức giận về phần Lã Giai Ny, hắt toàn rượu rồi lập tức tránh.
“Lã Giai Ny, ngươi đứng lại đó cho ta!” Kỉ Đình Nho sinh khí hô to.
Lí Tâm Di vội vàng giữ chặt không cho bạn trai tiến lên.“Đình Nho, không
sao chỉ là một chút rượu vẩy lên người, không có vấn đề gì, hôm nay là
tiệc sinh nhật bác trai, anh không cần tức giận.” Nàng không hy vọng đem sự tình nháo đại, ảnh hưởng đến không khí.
“Anh làm sao có thể không tức giận, Lã Giai Ny phải hướng em……” Kỉ Đình Nho
trong lời nói còn chưa nói xong, vừa quay sang thấy bên cạnh bạn gái hơi run vẻ mặt có chút khác thường, sau đó cúi đầu.
“Đình Nho, anh làm sao vậy?” Nàng không phải không có thấy bạn trai khẽ biến sắc mặt.
“Không có việc gì.”
Kỉ Đình Nho như trước cúi đầu không có xem nàng, tuy rằng Lí Tâm Di cảm
thấy rất kỳ quái, cảm giác giống như chỉ cần hắn cả đời khí, cũng không
muốn nhìn nàng dường như, nhưng nàng lập tức không có cách nào hỏi
nhiều, rất nhiều tân khách đều bởi vì vừa rồi kia một màn quay đầu đến
nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nàng cúi đầu nhìn trên người ở trước ngực có một mảng màu rượu đỏ, thoạt
nhìn nhìn thấy ghê người nàng không được tự nhiên nói:“Đình Nho, em nghĩ đi về trước, phiền anh nói với bác trai cùng bác gái một tiếng, lần sau gặp mặt em nhất định sẽ tạ lỗi sau.”
Lí Tâm Di đi phía trước được vài bước, Kỉ Đình Nho lập tức đi lên giữ chặt tay nàng.“Anh lái xe đưa em trở về.”
“Không cần, hôm nay là tiệc sinh nhật của bá trai, anh hãy ở lại, em gọi xe taxi về là đến được.”
“Nơi này rất khó gọi xe taxi, anh đưa em về.” Nói xong, Kỉ Đình Nho lại dắt tay nàng, hướng cửa chính đi đến.
“Nhưng là bác trai, bác gái……”
“Dù sao bọn họ hiện tại ứng phó một đống khách nhân, anh theo chân bọn họ chỉ vướng víu thôi.”
Làm Lí Tâm Di váy ra rồi vọt tắm rửa, thay trang phục hàng ngày áo
cùng váy ngắn và tất chân, ra khỏi phòng, thấy Kỉ Đình Nho còn ngồi ở
trong phòng khách, nàng thực kinh ngạc.
“Đình Nho, anh như thế nào còn ở nơi này?” trước lúc nàng vào phòng thay quần áo có bảo hắn về a.
“Đến, lại đây ngồi xuống.” Kỉ Đình Nho vỗ vỗ sô pha.
Lí Tâm Di ngoan ngoãn đi qua, ngồi vào bên cạnh hắn, hắn lập tức đem nàng ôm vào trong lòng.
“Đình Nho?”
“Lã Giai Ny xấu nữ kia nàng làm sao có thể hắt rượu vào người em làm
cho ngươi mất mặt trước mọi người nếu lần sau anh nhìn thấy nàng ta
khẳng định không buông tha nàng.”
“Đây chính là một chút việc nhỏ, không cần quá để ý.” Nàng cũng không
hy vọng Đình Nho bởi vì nàng cùng người khác khởi xung đột.
Nàng biết vì sao Giai Ny chán ghét nàng như vậy bởi vì Giai Ny thích
Đình Nho, kỳ thật rất nhiều nữ sinh đều thích hắn cũng bởi vậy thực chán ghét nàng, tiểu học hoàn hảo bởi vì Đình Nho cùng lớp với nàng nên mọi
người không dám khi dễ nàng, nhưng khi lên trung học nàng cùng Đình Nho
bất đồng ban, nàng không nhớ có bao nhiêu lần đi toilet khi bị người
khác khoá cửa bằng không chính là bị hắt nước, có khi thậm chí ngay cả
sách giáo khoa đều bị xé rách, cho nên giống hôm nay chính là bị hắt
rượu đỏ thật sự tính không được cái gì.
Bất quá bởi vì nàng phi thường thích Đình Nho, việc này đối nàng mà
nói không là cái gì chỉ cần có thể ở bên cạnh Đình Nho thì tốt rồi.
“Em bị người khác khi dễ (bắt nạt), đây này là việc nhỏ sao!” Kỉ Đình Nho nhéo hai má non mịn của nàng.
“Anh đáp ứng em, không cần tức giận với Giai Ny được không?”
“Tâm Di……”
“Đáp ứng em thôi, không cần tức giận?”
“Anh đã biết, em nha chính là tâm địa rất thiện lương.”
Thấy hắn nở nụ cười, giống như vừa rồi không có tức giận vậy làm Lí
Tâm Di rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bất quá có chuyện nàng vẫn thực buồn
bực — hắn thật sự cảm thấy Giai Ny thực xấu sao?
Kỳ thật nàng từ nhỏ học liền cảm thấy thực hoang mang, làm Đình Nho
nói Giai Ny là xấu nữ khi, kia biểu tình hảo còn thật sự, giống nhau
Giai Ny thật là cái xấu nữ, nhưng là nàng rõ ràng liền bộ dạng rất
được……
“Làm sao vậy, em suy nghĩ cái gì?”
“Đình Nho, anh……”
“Ân?”
Nàng muốn hỏi, nhưng là lại cảm thấy đã biết câu hỏi rất kỳ quái, kia không phải là là ở hỏi hắn, hắn thật sự cảm thấy nàng xinh đẹp sao? Bởi vì hắn luôn gọi nàng là tiểu mỹ nữ.
Vẫn là quên đi, liền như bạn tốt La Tình nói, nàng không cần để ý ánh mắt của người khác cùng ý tưởng, chỉ cần nàng cùng Đình Nho là thật tâm thích đối phương thì tốt rồi.
“Làm sao vậy, không phải có chuyện muốn hỏi anh sao?” Hắn yêu thích không buông tay vuốt của nàng mặt, vừa mịn vừa trắng.
“Không có gì.” Lí Tâm Di cười lắc đầu.“Đúng rồi, em hình như chưa nói với anh, cám ơn anh lái xe đưa em về.”
“Làm chi đối với anh khách khí như vậy, đúng rồi anh có chưa có nói
với em hôm nay ngươi rất đẹp.” Giờ phút này Kỉ Đình Nho trong mắt Lí Tâm Di, mắt thật to, gương mặt xinh đẹp, làn da như trẻ con, hai má hồng
hồng thật sự rất đẹp.
Nghe được hắn còn nói chính mình xinh đẹp, nàng thẹn thùng đỏ mặt.
“Mặt em đỏ nhìn đẹp hơn.” Kia chiếc cổ ngượng ngùng càng thêm sức hấp dẫn mê người, hắn lập tức cúi đầu, hôn lên đôi môi nàng.
Đây là nụ hôn vừa ngọt ngào vừa nhiệt tình, Kỉ Đình Nho dường như là
hôn không đủ lần nữa xâm nhập hôn triền miên, dù sao cũng là nhiệt huyết thanh niên, dục vọng gần nhất ở dưới thân cũng rục rịch đánh trống reo
hò đứng lên.
Bàn tay to trực tiếp tiến vào váy của nàng, không chút nào che giấu
khát vọng của hắn, nhưng nàng lại đột nhiên khẩn trương đứng lên, thậm
chí đẩy hắn ra.
“Đình Nho, không được, anh cần phải trở về……”
“Là sinh nhật ba anh cũng không phải là của anh, có ở đó hay không đều không quan trọng.”
“Nhưng là…… A!”
Kỉ Đình Nho không để nàng có cơ hội mở miệng nữa, ý xấu khinh nắm bắt nụ hoa mẫn cảm của nàng (các nàng biết nó là cái gì rồi chứ gì, vâng chính là nó đây ), làm cho nàng chịu không nổi yêu kiều ra tiếng.
Bọn họ lần đầu tiên làm tình là ở năm trước, thời điểm mẹ nàng vừa đi nước Mỹ.
Ở nước Mỹ mẹ có thể phát triển sự nghiệp, nàng liền hy vọng mẹ đi
nước Mỹ, nhưng này khi bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, mẹ lo lắng, không có
đáp ứng, năm trước, nàng cổ vũ mẹ đến nước Mỹ đi thể nghiệm cuộc sống,
nàng đã muốn trưởng thành, hội chiếu cố chính mình, huống chi cậu cùng
ông bà ngoại ở phụ cận đương nhiên, Đình Nho cũng hướng mẹ cam đoan hội
hảo hảo chiếu cố nàng, mẹ thế này mới gật đầu.
Tuy nói nàng thật cao hứng chính mình không hề là gánh nặng của mẹ
nhưng là sau khi mẹ đi nước Mỹ nàng vẫn là cảm thấy thực tịch mịch, rất
khó quá, cái kia thời điểm Đình Nho mỗi ngày đến nàng, an ủi nàng, hai
người liền như vậy tự nhiên mà vậy phát sinh thân mật quan hệ.
Nhìn Kỉ Đình Nho cởi khổ của nàng (chắc ai cũng biết khố là gì) đem hai chân nàng tách ra làm cho nơi tối tư mật địa phương hoàn toàn bại
lộ ở trước mặt hắn, nàng cảm thấy thực thẹn thùng, tim đập càng thêm
mãnh liệt, khi hắn cởi quần của chính mình nhìn thấy cái tràn ngập nam
tính dục vọng kia nàng mặt phút chốc đỏ lên, ngượng ngùng quay đầu đi.
Kỉ Đình Nho đương nhiên cũng thấy nàng bộ dáng e lệ, không biết vì sao nàng càng thẹn thùng, dục vọng của hắn liền càng mãnh liệt, thậm chí
muốn khi dễ nàng một chút, bất quá chỉ có hắn mới có thể khi dễ nàng,
người khác không được! (không thể bá đạo hơn được nữa, nhưng càng bá đạo ta càng thích)
Hắn đứng lên, lửa nóng dâng trào thẳng tắp, hắn nâng lên kia quay
đầu đi thẹn thùng khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm tràn ngập khát vọng, trầm thấp nói:“Đến, ngươi thân ái nó.”
Hình ảnh quá mức kích thích làm cho Lí Tâm Di cảm thấy đầu ầm vang
vang, việc khuôn mặt giống quả cà chua chín lại nóng thêm toàn thân mềm
nhũn, nhưng nàng nghe lời nghe theo, nhẹ nhàng liếm hôn, sau đó nàng
nghe được của hắn tiếng rên rỉ, nàng thật cao hứng chính mình có thể cho hắn cảm thấy thỏa mãn.
Khi hắn bắt đầu tiến lên ở trong cơ thể nàng, nàng cũng toàn tâm toàn ý đem chính mình hoàn toàn giao phó đi ra ngoài, đơn thuần mà tốt đẹp
tình ái, hai người rất nhanh sa vào ở trong đó, nàng thân thủ ôm lấy ra
sức tiến lên hắn, thân thể bị tràn ngập, tâm linh cũng là.
“Anh yêu em.”
Cho dù ngày mai chính là tận thế, nàng cũng không có gì tiếc nuối.