Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 11: Kim chủ II (3)



Cùng Du Tiến Chu tái hợp lại hơn một tháng, hai người vẫn còn dừng lại ở giai đoạn cùng nhau dùng cơm, xem phim, không có tiến thêm một bước nữa. Lại nói, muốn nhặt lại tình yêu thuở thiếu niên không có đơn giản a, huống chi giữa bọn họ còn nhiều vấn đề vướng mắt, nhiều vấn đề không có cách nào giải quyết ổn thỏa. Những vấn đề kia cố tình dán vào vết thương dĩ vãng, làm cho bọn họ không dễ dàng dám nói đến. Hai người cẩn thận từng li từng tí một để bảo toàn tình cảm mong manh này, cả hai đều phát hiện tưởng tượng cùng hiện thực vẫn là có khoảng cách rất xa.

Lại một lần cơm tối, Du Tiến Chu tan làm rất sớm, ở trước cửa công ty Hạng Tri Lam đợi lâu gần một giờ đồng hồ. Hạng Tri Lam lên xe nói xin lỗi, giải thích là có một số giấy tờ xảy ra vấn đề nên phải mở hội nghị khẩn cấp. Du Tiến Chu nói không có sao. Hai người suốt dọc đường có đôi lúc cứ trầm mặc, Du Tiến Chu chuyên tâm lái xe, Hạng Tri Lam thì lại không ngừng gọi điện thoại. Đến nhà hàng Tây, không khí trầm mặc mới hơi hơi kết thúc.

Du Tiến Chu kỳ thực đã rất đói bụng, không có khẩu vị gì, ăn hai cái sườn bò, liền nói: “Khi còn bé, tôi vốn cho rằng tôi lớn lên sẽ tự do, rất nhiều chuyện đều có thể làm thật viên mãn. Thế nhưng bây giờ suy nghĩ lại, ý nghĩ lúc đó thật buồn cười, khi đó tôi bị quản thúc bởi mẹ tôi, không thể không rời đi, hiện tại, bị cả xã hội quản thúc. Chưa bao giờ chân chính tự do tồn tại.”

Hạng Tri Lam đặt đĩa xuống, liếc mắt nhìn Du Tiến Chu, “Không thể không rời đi sao?”

Du Tiến Chu biết Hạng Tri Lam tức giận ở điểm nào, sự tình đã qua lâu như thế, hắn vẫn dùng thái độ này đối với Du Tiến Chu. Làm cho Du Tiến Chu rất không thoải mái. Người sống trên đời, ai không có nỗi niềm khó nói? Thời điểm lựa chọn lưỡng nan, Du Tiến Chu lúc trước đưa ra quyết định cũng thống khổ vạn phần. Hà tất dùng thái độ chỉ trích như vậy? Cho nên Du Tiến Chu phản bác: “Tình huống của mẹ tôi lúc đó nghiêm trọng đến vậy, lẽ nào để tôi dẫn cậu đến trước mặt bà ấy, làm cho bà ấy tức chết mới ——” Du Tiến Chu bỗng nhiên dừng lại, ý thức được mình nói sai.

Hạng Tri Lam sắc mặt trầm xuống, “Khi tôi đem cậu mang về nhà, cậu sao không lo lắng sẽ làm tức chết ba mẹ tôi?” Cha hắn khi còn trẻ gầy dựng sự nghiệp rất nhiệt huyết, từ trên bàn rượu cho tới đánh xuống giang sơn, tuổi hơi lớn một chút, thân thể liền có các loại vấn đề. Chỉ là từ nhỏ cha đã là trụ cột trong nhà, cho tới nay đều nghiêm khắc, uy nghiêm, hình tượng cao to nên không biểu lộ nhiều. Hắn xưa nay không biết, hoặc có thể hắn không nhìn thấy, mỗi khi cha hắn kiểm tra sức khoẻ, mẹ hắn sẽ ở một bên lau nước mắt một mình, một bên oán giận hắn, một bên càng tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cha hắn.

Giữa bọn họ không có cách nào tiếp tục đàm luận cái vấn đề này.

Du Tiến Chu trầm mặc, chỉ có thể nói: “Xin lỗi.”

“Tôi không cảm thấy năm đó cậu xuất ngoại là sai, chuyện đến nay tôi không thể quên được chính là, cậu đi cũng không để lại cho tôi một câu nói. Sau khi ra nước ngoài, cậu đứt quãng gửi thư, bưu thiếp cho tôi, sau đó dọn nhà, cũng không lưu lại cho tôi địa chỉ mới, cắt đứt mọi phương diện liên hệ, cậu biết tôi lúc đó sốt ruột nhiều thế nào sao?” Hạng Tri Lam thấp giọng nói: “Cậu biết tôi lúc đó viết bao nhiêu lá thư gửi đến cái địa chỉ cũ kia cho cậu không? Cậu sau đó trở lại có xem qua sao?”

Hắn nhìn chằm chằm Du Tiến Chu, từ từ lắc đầu. Hạng Tri Lam điều khí lại nở nụ cười, đứng dậy, “Tôi cảm thấy chúng ta đều sai rồi. Mười năm, cái gì cũng thay đổi, chỉ có vấn đề không thay đổi. Mười năm trước chúng ta không giải quyết được, chúng ta không có kinh tế, không có thực lực, không có địa vị, chúng ta không giải quyết được, nhưng qua mười năm, chúng ta có mọi thứ nhưng vẫn là không giải quyết được.”

Du Tiến Chu trầm mặc nhìn hắn. Chốc lát mới nói: “Vậy cậu tại sao phải đáp ứng hợp lại với tôi?”

“Bởi vì tôi yêu cậu!” Hạng Tri Lam bật thốt lên, chợt nói thêm: “Bởi vì mười năm trước tôi yêu cậu.”

Du Tiến Chu chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, nói: “Tôi cũng yêu cậu, mười năm trước.”

Phòng ăn có người liếc mắt, Hạng Tri Lam nắm áo vest ở lưng ghế dựa lên định rời khỏi. Lúc này, có người đem một bó hoa lớn lại, hỏi: “Bàn số 16, xin hỏi vị nào là Du Tiến Chu tiên sinh.”

Hai người đứng yên tại chỗ cũ.”Tôi.” Hai người đồng thời lên tiếng, bầu không khí nhất thời cực kỳ lúng túng.

Du Tiến Chu lại lặp lại lời nói, “Là tôi.”

Hoa giao cho Du Tiến Chu, bên trong kẹp tấm thẻ, mặt trên viết một cái địa chỉ nhà, cùng với dây ruy băng buộc thẻ chính là một chiếc chìa khóa.

Vốn chẳng qua là cảm thấy thời gian đã thích hợp, hai nam nhân thành niên lâu như vậy, hai công ty cách cũng không quá xa, sau đó ở chung, khắp mọi phương diện đều thuận tiện hơn một chút mà thôi.

Du Tiến Chu cười khổ một tiếng: “Cậu đổi ý?” Không phải vừa nãy mới cãi nhau sao.

Hạng Tri Lam nhìn lướt qua, thô tục nâng bó hoa hồng màu đỏ kia, không nói lời nào mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.