Nguyên Sơ mở cửa đi vào, tiện tay mở đèn trong phòng khách lên. Hạng Tri Lam nhìn sang thì thấy y còn chưa kịp tẩy trang. Đại khái là mới vừa kết thúc hoạt động liền chạy tới đây.
Mặt mày của y thể hiện rõ vẻ mệt mỏi, nỗ lực lên tinh thần nở nụ cười, nói: “Tôi đi rửa mặt trước đã.”
Hạng Tri Lam gật đầu coi như đáp lại, đem điếu thuốc nhấn vào cái gạt tàn rồi đứng dậy, đem cặp văn kiện trước mặt để lên bàn.
Hạng Tri Lam mặc dù đã 32 tuổi nhưng vóc người vẫn rất tốt do thường ngày kiên trì rèn luyện thân thể. Hắn đi vào phòng ngủ từ từ cởi thắt lưng và mở nút áo sơ mi ra. Lúc này trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn giường, tia sang cực kỳ ám muội. Hắn vô tình nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tấm bưu thiếp hình băng núi cùng biển, góc trên bên phải dùng bút nước màu đen viết nho nhỏ từ đơn tiếng Anh: Antôirctica.
Tiếng nước trong buồng tắm ngừng lại, Hạng Tri Lam đem bưu thiếp ném vào ngăn kéo, ngược lại cầm hộp BCS ra.
Vì phải chuẩn bị cho vai diễn mới nên Nguyên Sơ để tóc khá dài. Rửa mặt xong có mấy lọn tóc bị thấm ướt, rũ xuống trán, thanh lãnh tinh tế, khó giải thích được mà thiêu đốt dục vọng. Y đi tới, cúi người, hôn Hạng Tri Lam.
Dây dưa một lúc, hơi thở nóng bỏng vừa dứt, Hạng Tri Lam tâm tư có chút rối, hắn trói một tay của Nguyên Sơ lại sau gáy, một cái tay khác kéo eo Nguyên Sơ lại, để y ngồi ở trên đùi của hắn, không gian đột nhiên tĩnh lặng, nhưng lúc này cả hai không hơi sức đâu quan tâm đến. Bọn họ môi lưỡi tiếp tục quấn quýt, khuấy động nước bọt trong miệng, hô hấp càng ngày càng gấp rút, sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục ra. Bọn họ ở cùng nhau bốn năm, hết thảy đều như thói quen, hiểu rõ thân thể lẫn nhau, biết rõ nơi mẫn cảm của đối phương, cực kì thoải mái trên giường.
Nguyên Sơ thở hổn hển, để cho Hạng Tri Lam tiến vào.
Hạng Tri Lam đánh cái mông của y một cái, Nguyên Sơ bị đánh liền xấu hổ trừng mắt một cái, hắn cười cười, cúi đầu hôn lưng y, một bên xoa điểm hồng trước ngực y, một bên chầm chậm tiến vào.
Ngoài cửa sổ phi điểu xà vào cành cây, cành lá run rẩy. Đêm đầu hạ gió thổi qua, phũ xuống ánh trăng từng chút một.
Máy điều hòa tới 20 độ, Nguyên Sơ được bao bọc trong chăn nhưng mặt vẫn còn hồng hồng do ngọn lửa dục vọng thiêu đốt. Hạng Tri Lam đứng dậy châm điếu thuốc, hỏi y: “Ngày mai có lịch trình à?”
“Ừm, ” Nguyên Sơ mệt mỏi vừa nói, “Đêm nay để tôi ngủ ở đây đi, tôi sẽ nói Tiểu Lưu sáu giờ sớm mai tới đón.”
“Nguyên Sơ.” Hạng Tri Lam gọi y.
“Hả?”
Hắn tàn nhẫn hút một hơi khói, nói: “Cậu không thích nam nhân phải không?”
Nguyên Sơ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Hạng Tri Lam. Ánh mắt bọn họ giao nhau trong ánh đèn ngủ ám muội, mập mờ. Y chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mặc chiếc áo T shirt lên, rũ mắt nói: “Tôi trước đây chỉ quen bạn gái.”
Hạng Tri Lam dập tắt điếu thuốc, xoay người đi ra phòng khách lấy cặp văn kiện khi nãy đem trở vào phòng.
Hắn hướng Nguyên Sơ đang ngồi im lặng nở nụ cười, đem cặp văn kiện kia đưa cho y: “Chúc mừng cậu, đoạn quan hệ này đến đây kết thúc. Cậu được tự do.”