Chỉ Có Mình Em

Chương 7: Mẹ con



Edit: Mộc

Nếu con gái là tình nhân kiếp trước của cha, vậy con trai và mẹ thì sao?

Mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu là bởi một người đàn ông vừa làm con vừa làm chồng, có bao nhiêu mẹ chồng sẽ cho rằng con dâu đã cướp đi con trai của mình, lại có bao nhiêu người mẹ trách móc con trai cưới vợ liền quên mẹ.

Đây có lẽ là vấn đề không thể kiểm tra được, bởi vì nhân loại sinh sôi nảy nở không ngừng.

Trong phòng khách, ngọn đèn ấm áp soi sáng khung cảnh gia đình, đã hơn một tháng An Hân Nhiên mới gặp con trai, liền kéo con vào nói chuyện, Tả Tắc Hữu ngoan ngoãn ngồi nói đáp lời mẹ.

An Hân Nhiên hỏi thăm con xong, cuối cùng nói vào việc chính, “Con nhìn vợ con đi, nói năng kiểu gì thế?”

Tả Tắc Hữu tỏ vẻ không quan tâm, “Mẹ, Nhất Nhất hay đùa mà, sao mẹ lại cho là thật.”

An Hân Nhiên tức giận nhìn con: “Nói đùa à, sao mẹ lại không thấy nó giống như nói đùa. Được rồi, mẹ sẽ nhìn xem nó có thể nghĩ ra cách để đưa con trai nó và cô bé kia học cùng lớp không, còn định lợi dụng cả con trai mình, mẹ không biết phải nói sao nữa.”

Nói xong liền vỗ lên ngực mình, bà thật sự không biết đời trước mình đã làm gì mà lại có cô con dâu thế này. Tả Tắc Hữu đưa tách trà cho mẹ, An Hân Nhiên lườm anh một cái: “Con chỉ biết chiều chuộng nó thôi, nhìn xem con chiều nó thành kiểu gì rồi.”

Tả Tắc Hữu bất đắc dĩ: “Mẹ.”

“Các con còn định năm sau sinh đứa nữa, nó còn muốn sinh đến khi 35 tuổi?”

Con dâu trước sau quá mâu thuẫn, nói cái gì mà cần chuẩn bị cả hai tay, thật sự là… Có người làm mẹ nào như thế không? Rõ ràng là chỉ muốn sinh không muốn nuôi, may mà con cái là do bà trông, nếu không thì mấy đứa cháu đáng thương nên làm thế nào đây?

“Nếu Nhất Nhất có ý định như thế cũng đâu sao. Cô ấy đang nhàn rỗi, có con cũng coi như giết thời gian, hơn nữa nhà mình nuôi được, có các cháu ôm chân, lẽ nào mẹ và ba không vui sao?”

An Hân Nhiên thở dài một hơi: “Đúng là mẹ còn muốn một đứa cháu gái, nhưng mà…” Bà vừa nói vừa nhìn con, nghiêm túc hỏi: “Hữu Nhi, con thực sự định sống lâu dài với Thẩm Nhất Nhất sao?”

Tả Tắc Hữu im lặng, sau đó bình tĩnh nói với mẹ: “Mẹ, mẹ có ý gì?”

“Con còn trẻ như vậy, nhìn Tô Dự đi, chỉ nhỏ hơn con một tuổi còn chưa muốn kết hôn, ba đứa bé đều ở với ba mẹ, nếu con muốn kết hôn lần nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Nói cho cùng, người mẹ nào cũng giống nhau, luôn muốn con mình có được thứ tốt nhất, tìm cho con mình cô con dâu ưu tú nhất.

Tả Tắc Hữu hơi cúi đầu, che giấu ánh mắt sắc bén. Mẹ à, mẹ nghĩ quá đơn giản về con dâu của mẹ rồi, mẹ thật sự cho rằng hàng ngày Thẩm Nhất Nhất chỉ biết trêu mèo dắt cho đi dạo phố đốt tiền sao.

Không nói chuyện khác, ngay cả đối với ba đứa bé, cô nắm chúng trong tay như búp bê, nếu mẹ biết mình bị con dâu qua mặt thì chắc sẽ tức đến sôi máu mất. Tội lỗi, tội lỗi!

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm, trong lòng con hiểu rõ, mẹ yên tâm đi.”

“Con phải suy nghĩ cho kĩ đấy.”

Tả Tắc Hữu cười: “Con biết rồi mẹ, giờ này chắc Nhất Nhất tắm xong cho bọn trẻ rồi, con đi nói chuyện với ba ở thư phòng một chút, lúc nữa bọn con phải về rồi.”

An Hân Nhiên gật đầu, biết hai cha con cần nói chuyện nên không giữ người nữa.

Cùng lúc đó, trong phòng tắm đang diễn ra một trận mẹ con đại chiến. Thẩm Nhất Nhất dỗ con út đi ngủ xong thì bắt cả con lớn và con thứ hai đi tắm.

Thẩm Nhất Nhất đứng ở cửa phòng tắm cởi quần áo cho con thứ hai, Đào Đào sống chết nắm lấy quần áo, liều mạng kêu: “Mẹ, con là đàn ông, sao một người phụ nữ như mẹ có thể nhìn con tắm được?” Đây chính là vấn đề tôn nghiêm, kiên quyết không thể thỏa hiệp.

Thẩm Nhất Nhất vỗ bốp một cái lên đầu Đào Đào, khinh bỉ: “Đàn ông cái gì, một thằng ranh 5 tuổi như con có gì mà nhìn, cởi ra nhanh lên.”

“Ngày mai con muốn đi mua mô hình máy bay.” Đào Đào bi phẫn nói, người nhỏ nên sức yếu, không thể thoát khỏi ma trảo của mẹ, đành cò kè mặc cả quyền lợi.

“Mô hình máy bay gì nữa, còn chê đồ chơi chưa nhiều phải không, dài dòng nữa là mẹ đánh tiểu kê kê của con đấy.”

(‘tiểu kê kê’: ý chỉ ‘cái đó’)

Nghe vậy, Đào Đào lập tức che háng mình lại, bà nội chưa bao giờ như thế này, mẹ là mẹ kiểu gì thế!

Thẩm Nhất Nhất thuận tay cởi áo của con, còn đánh lên cái mông nhỏ, Đào Đào tức giận: “Mẹ!”

“Kêu la cái gì, làm em con dậy là mẹ cho con biết tay.” Nói xong, lập tức ôm con lên, cởi nốt quần, sau khi lột sạch sẽ thì ra lệnh: “Đi vào bồn tắm đi!”

Đào Đào oán giận trừng mắt với mẹ, lạch bạch chạy đến bồn tắm.

Xong đứa thứ hai, Thẩm Nhất Nhất quay sang con lớn, cười nói: “Bảo Bảo thế nào, con tự cởi hay để mẹ cởi cho con?”

“Mẹ, mẹ đừng gọi con là Bảo Bảo nữa, tự con sẽ cởi đồ.” Tả Dịch Quân hoàn toàn không có thiện cảm với tên gọi ở nhà của mình, có người nói với cậu tên này là mẹ cậu đặt, Tả Dịch Quân thật sự vô cùng khinh bỉ.

Thẩm Nhất Nhất hừ lạnh: “Hay là mẹ giúp con cởi nhé.”

“Mẹ, mẹ còn định tắm cho con tới khi nào nữa.”

“Chờ tới khi con tám tuổi.”

“Thật không mẹ?”

Bảo Bảo còn chưa biểu hiện gì, Đào Đào ở trong bồn tắm đã lập tức giãy lên vui sướng, nếu 8 tuổi mà mẹ không tắm cho mình nữa thì cậu nhất định phải lớn thật mau.

Thấy tình cảnh này, Bảo Bảo hừ lạnh, lúc cậu 4 tuổi đã hỏi mẹ vấn đề này, kết quả mẹ nói đợi cậu 6 tuổi, hiện tại đã 6 tuổi nhưng mẹ lại nói phải chờ tới khi 8 tuổi. Lời của mẹ rõ ràng là không thể tin được.

Bảo Bảo cò kè mặc cả: “Mẹ, con sẽ không giúp mẹ dụ dỗ bạn học nữ đâu.”

Nếu muốn cậu thỏa hiệp thì mẹ không được giúp cậu tắm nữa, dù sao đã 6 tuổi rồi, còn trần truồng trước mặt mẹ, tình trạng tối tăm u ám này không biết khi nào mới kết thúc, thật quá bi thảm!

Lúc nãy hai cậu bé chạy ra ngoài, một người chạy tới phòng ông nội, một người chạy đi tìm cha, Bảo Bảo đúng lúc nghe được cha và bà nội nói chuyện. Tuy cậu không hiểu hoàn toàn nhưng cũng hiểu đôi chút, mẹ cậu muốn cậu ngồi cùng bàn một cô bé.

Về phần làm sao Bảo Bảo lại biết cái từ dụ dỗ này, thì đấy hoàn toàn là do Thẩm Nhất Nhất chưa bao giờ kiêng kị khi nói chuyện với các con, cô còn đe dọa con mình là đánh ‘tiểu kê kê’ của nó, đây rõ ràng không phải chuyện một người mẹ nên làm.

Thẩm Nhất Nhất hơi suy nghĩ một chút liền đoán ra, ngày hôm qua Tô Yên cũng có mặt, có điều cô không ngờ Tô Yên lại vội vàng chạy tới mách mẹ chồng cô như vậy, thảo nào mẹ chồng lại kéo con trai ra tâm sự.

“Mẹ con xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, lại phải dùng đến thằng nhóc xấu xa như con à?” Cô lạnh lùng nói: “Tự cởi đi, hoặc là mẹ giúp con, đừng lề mề nữa!”

Bảo Bảo lặng lẽ cởi hết quần áo, vừa định đi vào bồn tắm thì đã bị mẹ ôm lên đặt vào trong. Vẻ mặt cậu đầy đau khổ, Đào Đào thông cảm: “Anh, thân thể anh cũng bị mẹ sờ rồi.”

Thẩm Nhất Nhất lườm qua: “Hả hê cái gì, sau anh con sẽ đến lượt con đấy.”

Hai anh em lập tức hành động tập thể không lên tiếng, gục đầu. Không phải hai cậu không muốn đề cao khí khái nam nhi, nhưng thật sự là mẹ quá hung hãn, bọn họ đành bất lực, chỉ có thể than thở.

Cho nên sống cùng ông bà nội, chỉ cuối tuần về nhà cha mẹ, hai đứa đều giơ tay tán thành, nếu phải sống chung với cha mẹ hàng ngày thì không phải là ngày nào cũng chịu tra tấn sao!

Đối với chuyện này, Thẩm Nhất Nhất và các con đều cùng ý tưởng, nếu bắt cô mỗi ngày trông con thì chắc mệt chết luôn! Nhìn vụ tắm rửa này, còn mệt hơn cả chạy tám trăm mét ở trường học.

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Nhất Nhất cũng đưa hai đứa con sạch sẽ thoải mái từ phòng tắm ra, đặt hai đứa lên giường, đắp chăn. Cô chuẩn bị quần áo ngày mai và đồ dùng cho mấy đứa bé, tiện thể dọn dẹp đồ dùng cho con, chủ yếu là đồ của Đào Đào, đồ gì nó cũng vứt lung tung.

Tả Tắc Hữu ra khỏi phòng Tả Khiên, lập tức đi tới phòng con, đẩy cửa vào. Đào Đào vừa nhìn thấy thì lập tức vén chăn, nhảy khỏi giường, điên cuồng chạy tới bên cha, Bảo Bảo cũng theo sát phía sau.

Tả Tắc Hữu vừa cười vừa nắm tay các con quay lại giường, nghe con trai kể nó nhớ anh như thế nào, sau đó nói với các con anh cũng nhớ chúng.

Thẩm Nhất Nhất nhìn khung cảnh này, im lặng quay đầu đi.

Sau khi tâm sự xong, Đào Đào còn tố cáo: “Daddy, mẹ vẫn còn tắm cho bọn con, còn đòi đánh ‘tiểu kê kê’ của con nữa.”

Thẩm Nhất Nhất uy hiếp: “Làm em con dậy là cả tuần tới mẹ đều tắm cho con đấy.” Muộn rồi còn nói luôn mồm không dứt, không thấy Manh Manh đang ngủ sao, may mà Manh Manh ngoan, vẫn ngủ say.

Tả Tắc Hữu chớp chớp mắt với con, an ủi: “Daddy sẽ báo thù cho con, bây giờ đi ngủ đi, nhớ chưa?”

Đào Đào gật đầu, bò lên giường ngủ.

Tả Tắc Hữu hôn mỗi đứa một cái, sau đó đi tới giường con út, nhìn gương mặt non nớt đang say ngủ của con, trong mắt tràn đầy yêu thương. Anh dém góc chăn cho con, tắt đèn, dẫn Thẩm Nhất Nhất rời khỏi phòng bọn trẻ.

Ra khỏi phòng con, Thẩm Nhất Nhất cảm thấy cả người mình sắp kiệt sức, gương mặt xụ xuống, ỉu xìu. Trông trẻ con đúng là không phải việc kiếm sống của người bình thường, nhất là tận ba đứa! Quá hành hạ người khác!

Tả Tắc Hữu đóng cửa phòng con cẩn thận, sau đó lạnh nhạt liếc cô một cái, Thẩm Nhất Nhất lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, trong mắt tràn đầy tình yêu với chồng, tốc độ phản ứng đúng là không hài lòng không được.

Tả Tắc Hữu nhếch môi, đi xuống tầng, sau khi chào cha mẹ xong liền đưa Thẩm Nhất Nhất về nhà. Lúc tới bọn họ không đi cùng nhau, bây giờ Thẩm Nhất Nhất ngồi xe chồng cô, còn xe của cô ngày mai tài xế sẽ lái tới Ngự Cảnh.

P/S: Em Bảo Bảo có tính giải trí cao như mẹ, ban đầu bảo ko giúp mẹ dụ dỗ bạn học nữ, ngay sau đấy chỉ cần mẹ ko tắm cho mình nữa là đồng ý luôn :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.