Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 39



Tô Du Du dựa theo địa chỉ Tô Kiến Khánh đưa mà đi đến một khách sạn trang trí rất xa hoa.

Mới vừa xuống xe, một người phụ nữa trang điểm rất thành thục, nhìn qua rất giỏi giang đã đi lên đón cô.

Trên mặt cô ấy nở nụ cười vừa phải: “Xin hỏi là tiểu thư Tô Du Du đúng không?”

Tô Du Du câu nệ gật gật đầu.

“Mời cô đi theo tôi, Phương tổng đã chờ sẵn ở bên trong.” Người phụ nữa trẻ tuổi duỗi tay hước cửa khách sạn, ý bảo mời cô đi vào.

Phương tổng?

Đây là người muốn gặp cô sao?

Tô Du Du vừa nghĩ, vừa đi theo sau người phụ nữa, xuyên qua hành lang có thiết kế mở, cuối cùng thì dừng lại trước một cánh cửa thoạt nhìn rất dày và nặng.

Người phụ nữ gõ gõ cửa, cũng vặn mở nắm cửa cho Tô Du Du: “Phương tổng đang chờ ở bên trong, mời người đi vào.”

Tô Du Du đẩy cửa ra, bước vào, cảnh tượng bên trong liền đập vào mắt.

Một người phụ nữ đang ngồi, đưa lưng về phía cô, động tác ưu nhã mà châm trà.

Không thấy rõ mặt, nhưng khí chất phát ra thì rất tốt.

Tô Du Du hơi mê mang mà nhìn người phụ nữ trước mặt, không hiểu vì sao người ta muốn gặp mình, nhỏ giọng mà chào hỏi: “Chào ngài.”

Động tác Phương Nhân dừng lại. Bà ngẩng đầu nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước mặt, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện: “Ngồi đi.”

Tô Du Du nghe vậy liền ngồi xuống, trong lúc đó, thì cẩn thận đánh giá người phụ nữ đối diện, là một người xinh đẹp kiểu lạnh như băng sương, thoạt nhìn trông rất khó tính.

Sau khi nhận định xong, Tô Du Du liền đứng ngồi không yên.

Phương Nhân cũng đánh giá người con gái trước mặt--- sau khi sinh đứa bé này ra, bà liền mặc kệ nó.

Đối với Tô Du Du, tình cảm của Phương Nhân rất phức tạp.

Dù sao cũng là đứa con gái mình mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày, nếu nói không có chút tình cảm gì, thì chắc chắn là giả.

Nhưng sự tồn tại của con bé, cũng chính là sự nhắc nhở bản thân bà, về sai lầm ngu xuẩn trước kia bà phạm phải. Điều này làm bà khó có thể đối mặt với con bé.

Thật trùng hợp thay, đứa con mà bà cảm thấy phiền phức, lại là đứa con mà chị gái bà mong muốn.

Vì thế, bà liền đưa con bé cho Phương Vân, coi như bản thân chưa từng có đứa con này.

Phương Nhân là một người không thích làm việc bẩn thỉu, nếu đã trao con cho Phương Vân, thì chắc chắn bà sẽ không có liên quan đến đứa bé này nữa.

Mấy năm nay, bà dốc sức làm ăn ở nước ngoài, chưa từng hỏi thăm con bé, cũng từ chối nói chuyện với chị gái.

Phương Nhân chỉ biết được qua đôi ba câu bâng quơ, hình như đứa bé này hơi khiếm khuyết. Bà cũng lật xem qua các tư liệu về bệnh của Tô Du Du, nhưng cuối cùng, tất cả đều bị khóa trong ngăn kéo, không hề mở ra.

Nếu không phải chị gái và anh rể đột nhiên qua đời, Phương Nhân nghĩ, hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Lại nhìn thiếu nữ đối diện đang lo lắng đến hơn co quắp, chắc bây giờ con bé cũng đã 15 tuổi rồi, đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ rồi.

Thế nhưng, nhiều năm đã qua đi, ít nhất thì bây giờ, bà cũng đã có thể tiếp nhận cô.

Tô Du Du rất xinh đẹp, khá giống bà khi còn trẻ, nhưng không quá giống người đàn ông kia.

Điều này làm bà thở phào nhẹ nhõm, nếu không, bà thật sự không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với cô.

“Bác con đã nói cho con biết dì là ai chưa?” Phương Nhân thu hồi ánh mắt đánh giá, mở miệng hỏi.

Tô Du Du lắc đầu.

“Dì tên là Phương Nhân, là mẹ ruột của con.” Phương Nhân bình tĩnh mà nói ra tin tức gây sốc với Tô Du Du.

Tô Du Du bỗng nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?”

Cô hơi kinh ngạc nhìn Phương Nhân đối diện, hơi hoài nghi có phải bản thân xuất hiện ảo giác hay không. Nhưng vẻ mặt người đối diện vẫn bình tĩnh như cũ.

“Đúng như con nghe thấy.”

“Con có cha mẹ, có phải dì nhớ lầm rồi không?” Tô Du Du cắn môi, không muốn tin tưởng lời Phương Nhân nói.

“Dì biết chuyện này con khó có thể tiếp thu.” Phương Nhân giải thích. “Còn về mẹ con, đó là chị ruột của dì.”

Tuy tính cách Tô Du Du hướng nội, nhưng lại là một người thông minh.

Người trước mắt không giống như đang nói đùa.

Ở thời điểm đại não hỗn loạn này, cô nhạy bén phát hiện ra điểm không đúng.

Tô Du Du hơi phòng bị mà lui ra sau, nhấp môi nhìn Phương Nhân: “Nếu chuyện dì nói là sự thật, thì bây giờ dì tới tìm con để làm gì?”

Cô không tin Phương Nhân chỉ muốn nhận thân với cô.

Phương Nhân nhìn cô tán thưởng: “Con rất thông minh.”

Trên mặt bà xuất hiện ý cười nhàn nhạt, khó có thể phát hiện: “Lần này dì về là muốn đưa con đến nước M.”

Nghe được mục đích của bà, Tô Du Du nắm chặt tay mình, nhanh chóng từ chối: “Con không đi.”

“Con không cần phải quyết định vội vàng như vậy. Nghĩ kĩ rồi nói với dì.” Phương Nhân nhíu mày.

Tô Du Du nhấp môi, không nói lời nào.

Phương Nhân định khuyên giải cô: “Ở nước M, con sẽ được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, bước vào vòng xã hội người khác nằm mơ cũng thèm muốn. Tài sản của dì sau này cũng là của con, con sẽ không bị trói buộc ở Nam Thành nhỏ bé này.”

“Hơn nữa, bây giờ, cha mẹ nuôi của con cũng đã qua đời, người nhà họ Tô cũng không còn quan hệ gì với con, dì không tin là họ có thể chăm sóc tốt cho con. Là mẹ ruột của con, dì có nghĩa vụ phải đón con đi.”

Hiện tại, Tô Du Du đã hơi phẫn nộ.

Dù là ai đi nữa, nếu bỗng nhiên có một người xa lạ tự nhận là mẹ ruột của mình, còn luôn khoa chân múa tay đòi can dự vào sinh hoạt của mình, hơn nữa, lại muốn đưa mình đi nơi khác, đều sẽ rất bực mình.

Tô Du Du không hề hứng thú với những điều kiện tốt đẹp của bà đưa ra, cô cũng không thấy cuộc sống của mình ở nhà họ Tô có gì không tốt, ngược lại, cô còn cảm thấy rất hạnh phúc.

“Vì sao lúc trước dì không cần con?” Tô Du Du nhìn về phía Phương Nhân.

Phương Nhân dừng một chút: “Bởi vì hôn nhân của dì xảy ra vấn đề.”

Bà không muốn nói thêm, còn Tô Du Du cũng không muốn hỏi nữa.

“Nếu lúc trước, dì đã chọn từ bỏ con, thì việc chúng ta có máu mủ không cũng không còn quan trọng nữa. Con cảm thấy bây giờ mình đang sống rất tốt, nếu dì thật sự quan tâm con, thì khoảng thời gian sau khi ba mẹ con qua đời, dì đang ở đâu?” Tô Du Du nói một đoạn rất dài.

Phương Nhân bị cô hỏi đến á khẩu, không thể trả lời được.

Ánh mắt bà bỗng hiện lên một tia chật vật và một số cảm xúc khác, cuối cùng vẫn nói: “Dì vẫn hi vọng con có thể suy xét đến đề nghị của dì.”

***

Hạ Ngữ Vi trang điểm tỉ mỉ, chui ra từ ô tô nhà mình.

Cô ta ngẩng đầu đi vào cửa lớn công ty nhà mình. Nhân viên biết cô ta không ít, dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi cô ta, trên mặt Hạ Ngữ Vi cũng treo nụ cười thương hiệu mà gật đầu với họ.

Hạ Ngữ Vi rất hưởng thụ cảm giác được mọi người hâm mộ và xum xoe, đây mới là cuộc sống mà cô ta nên hưởng.

Mang theo tâm trạng tốt, Hạ Ngữ Vi ngựa quen đường cũ mà đi thẳng vào văn phòng tổng giám đóc.

Khi sắp đến, cô ta liền ý bảo thư kí không cần thông báo, bản thân cũng bước nhẹ, lặng lẽ mở cửa ra, sau đó vui sướng hô một tiếng: “Ba ba, con tới rồi!”

Hạ Viễn Tân ngồi sau bàn hoảng sợ, hơi hoảng loạn mà nhét cái gì đó vào ngăn kéo.

Hạ Ngữ Vi chú ý tới động tác nhỏ này.

Ông bất đắc dĩ mà nhìn Hạ Ngữ Vi: “Lớn như vậy rồi, sao còn thích chơi đùa như vậy chứ!”

Hạ Ngữ Vi thè lưỡi: “Con còn chưa lớn mà! Con vĩnh viễn là bảo bối nhỏ của ba ba!”

Hạ Viễn Tân nghe vậy liền cười cười, vừa sửa sang văn kiện trên bàn, vừa hỏi: “Sao con lại đột nhiên tới đây?”

Hạ Ngữ Vi lấy hộp cơm vẫn luôn giấu sau lưng ra, vui sướng đi đến trước mặt ông: “Con tới đưa cơm cho ba ba con yêu nhất nha! Con đoán là ba sẽ không ăn cơm thật tốt mà!”

“Ba đang chuẩn bị đi ăn.” Hạ Viễn Tân bất đắc dĩ.

“Con mặc kệ, con chính là con gái ngoan ngoãn nhất của ba ba!” Hạ Ngữ Vi không quên khen bản thân.

Hộp cơm là đồ ăn dì giúp việc trong nhà tỉ mỉ chuẩn bị, hương sắc đầy đủ, Hạ Ngữ Vi lấy từng món ra, còn không quên nói: “Đây là đồ ăn con và mẹ cố ý dặn dò người làm, đều là món khoái khẩu của ba, ba ba phải ăn nhiều một chút nha!”

Hạ Viễn Tân lên tiếng.

Khi Hạ Viễn Tân ăn cơm, Hạ Ngữ Vi liền đi dạo công ty một vòng, mệt mỏi rồi liền vào phòng nghỉ nghỉ ngơi.

Khi cô ta tỉnh lại, Hạ Viễn Tân đã không còn ở trong văn phòng.

Chắc là đi họp rồi, Hạ Ngữ Vi rất có kinh nghiệm trong việc này.

Không biết vì sao, cô ta lại đột nhiên nghĩ tới ngăn kéo của Hạ Viễn Tân, dưới tác dụng của lòng hiếu kì, Hạ Ngữ Vi liền mở ngăn kéo ra.

Ngăn kéo không khóa, Hạ Ngữ Vi mở ra rất dễ dàng.

Bên trong để chút văn kiện, Hạ Ngữ Vi không hứng thú mà chuẩn bị đóng lại, rồi đột nhiên thấy cái gì đó không ăn nhập trong ngăn kéo này.

Hạ Ngữ Vi tò mò rút nó ra, phát hiện ra một cuốn tạp chí.

Tầm mắt đảo qua trang bìa, cả người Hạ Ngữ Vi không khỏi sửng sốt.

Cô ta nhìn chằm chằm vào người trên trang bìa.

Là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của cô ta. Nhưng không chỉ là xinh đẹp không, mà qua tấm ảnh chụp, cũng có thể nhìn ra khí chất thu hút người khác của bà.

Gương mặt này Hạ Ngữ Vi sẽ không bao giờ quên, cô ta cho rằng bản thân đã quên, nhưng dù nhiều năm đã trôi qua như vậy, Hạ Ngữ Vi vẫn còn có thể nhớ rõ như in biểu cảm trào phúng từng xuất hiện trên gương mặt này.

Ngoài cửa có tiếng bước chân không nhanh không chậm, Hạ Ngữ Vi hơi hoảng loạn mà nhét cuốn tạp chí vào ngăn kéo lần nữa.

Khi Hạ Viễn Tân đi vào, cô ta đã điều chỉnh xong biểu cảm của mình.

“Sao con lại đứng ở đó?” Hạ Viễn Tân hỏi cô ta.

“Dạ, con thấy hơi chán, muốn tìm cái gì đó để xem.” Hạ Ngữ Vi chú ý tới biểu cảm của Hạ Viễn Tân.

Nhưng rất nhanh cô ta đã cười nhạo bản thân nhìn gà hóa cuốc.

Đúng là cô ta đã chuyện bé xé ra to mà, chỉ là một tin tức về Phương Nhân thôi! Dù thế nào đi chăng nữa, hai người họ cũng không bao giờ có khả năng quay lại. Rốt cuộc, lúc trước đã làm ầm lên như vậy rồi mà.

Hạ Ngữ Vi không tiếp tục ở công ty nữa.

Trở về nhà, cô ta vẫn canh cánh tin tức về Phương Nhân trong lòng.

Nếu có thể xuất hiện trên tạp chí, thì chắc chắn cũng có thể tra trên di động được.

Nghĩ đến đây, Hạ Ngữ Vi mở di động ra, nhập tên Phương Nhân trên thanh tìm kiếm.

Tìm thấy rất nhiều kết quả, Hạ Ngữ Vi xem từng cái một, sau khi thấy nội dung rõ ràng, liền không khỏi mở to hai mắt.

Sao lại như vậy chứ?!

Khó trách vì sao mấy năm nay không nghe thấy tin tức của Phương Nhân, hóa ra là bà đang ở nước ngoài. Nhìn thấy công ty trên danh nghĩa của Phương Nhân, Hạ Ngữ Vi không dám tin.

Một người phụ nữ như Phương Nhân sao có thể làm ra nghiệp lớn như vậy. Quy mô công ty của bà có thể so sánh với tập đoàn Trung Tế của nhà Yến Trì, còn công ty nhà cô ta thì hoàn toàn không đáng nhắc tới!

Trong lúc nhất thời, Hạ Ngữ Vi không thể tiếp thu sự thật này.

Rõ ràng không thể như thế!

Phản ứng đầu tiên của Hạ Ngữ Vi chính là, nói không chừng Phương Nhân đã dùng thủ đoạn dơ bẩn nào đó để bò lên vị trí hiện tại. Nhưng trực giác lại nói cho cô ta biết, theo tính tình của Phương Nhân, tuyệt đối sẽ không làm như vậy…

Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì ghê gớm cả. Kể cả sự nghiệp Phương Nhân thành công đến mấy, nhưng vẫn mất đi Hạ Viễn Tân mà!

Hạ Ngữ Vi chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy. Cứ nghĩ như vậy, quả nhiên, cô ta đã dễ chịu hơn nhiều.

Click mở tin tức gần đây nhất, nội dung chính là việc Phương Nhân mới về nước, khắp nơi đều suy đoán xem bà có định làm gì ở trong nước không.

Hạ Ngữ Vi nhìn phân tích trong tin tức, trực giác cảm thấy không thích hợp.

Dựa theo cách nói trong tin tức, mười mấy năm nay Phương Nhân chưa từng về nước, và dựa theo hiểu biết của cô ta, chắc chắn là Phương Nhân căm thù nơi này tới tận xương tủy. Hơn nữa, bà làm ăn lớn ở nước ngoài như vậy rồi, thì nguyên nhân trở về không thể là cái này!

Nếu không phải để làm ăn, vậy thì chắc chằn rằng bà trở về với mục đích khác.

Trực giác của Hạ Ngữ Vi nói với cô ta rằng đáp án của chuyện này rất quan trọng!

Cô ta bắt đầu điên cuồng tìm tòi các tin tức khi Phương Nhân về nước, cuối cùng thì trời cao không phụ lòng người, cô nhìn một tin tức trong góc không chớp mắt.

Một đoạn văn rất ngắn gọn, đại khái là phát hiện Phương Nhân tới nhà họ Tô thăm hỏi, suy đoán hai công ty định hợp tác với nhau.

Hạ Ngữ Vi nhìn đoạn văn này, lập tức siết chặt di động.

Nhà họ Tô!

Đúng rồi, cô ta nhớ tới chuyện bản thân vẫn luôn xem nhẹ!

Phương Nhân, nhà họ Tô, Tô Du Du!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.