Hai mươi phút trước khi hết giờ, tôi đã hoàn thành xong bài thi, vừa uống nước, vừa nhàn nhã kiểm tra lại.
Đột nhiên, một mẩu giấy dúm dó rơi xuống bàn tôi. Là chữ viết tay của Hứa Kiều Kiều.
Có thể cảm nhận được cô ta đang vô cùng lo lắng, khẩn trương, mẩu giấy thấm đẫm mồ hôi.
Trên đó viết:
【 Chép cho tao một bản đáp án của mày. Còn nữa, mày đừng quên giao kèo giữa chúng ta!】
Buồn cười thật, cô ta không làm được bài mà vẫn không quên khích tôi trượt môn.
Tôi lập tức giơ tay gọi giám thị tới.
Để không ảnh hưởng các bạn khác làm bài, tôi cũng không có lên tiếng, chỉ đưa mẩu giấy đó cho giám thị.
Hứa Kiều Kiều sợ hãi, hít một hơi thật sâu.
Tuy nhiên, ngoài ý muốn, giám thị chỉ cầm mẩu giấy, không có bất cứ hành động nào.
Lúc này tôi nghe được tiếng lòng của Hứa Kiều Kiều:
【 Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, mình phải dùng gần hết điểm tích lũy để giám thị không truy cứu chuyện này. Chúc Khanh Khanh, tao thực sự muốn giết mày ngay lập tức!】
Tôi cau mày, tròng mắt của giám thị tối hơn bình thường rất nhiều, thầy ấy giống như một con rối đi đến bên cửa sổ. Xé nát mẩu giấy trong tay, sau đó vứt ra ngoài cửa sổ.
Tôi im lặng nhìn những vụn giấy như những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, giống như ước mơ trong tôi đang dần tan vỡ.
Có lẽ trong mắt Hứa Kiều Kiều, tôi là nữ chính của thế giới này, đương nhiên tôi được hưởng những may mắn mà người bình thường không bao giờ có được.
Nhưng đó là kết quả của quá trình nỗ lực hàng chục năm của tôi, thậm chí ngay cả khi mọi người đang vui mừng đón giao thừa, tôi vẫn đang điên cuồng học tập.
Hứa Kiều Kiều vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được những điều này.
Cô ta chẳng qua là cảm thấy ấm ức, không cam lòng, không ngần ngại dùng mọi cách để thay thế tôi, như thể những thành tựu đó sẽ thuộc về cô ta.
9.
Khi nộp bài, tôi cố ý sửa đáp án từ lựa chọn một thành lựa chọn nhiều đáp án.
Cố ý sai câu hỏi này không phải là vì Hứa Kiều Kiều. Hiện tại, tôi không muốn thu hút sự chú ý của nam chính thế giới này.
Duyên phận giữa chúng tôi hãy để nói sau đi.
Tôi nghĩ vậy, đứng lên nộp bài sớm.
Khi đứng dậy, tôi nhìn thoáng qua chàng trai ở phía sau lưng mình——
Thế mà anh ấy vẫn đang vùi đầu ngủ!
Quý Như Thanh gối đầu lên cánh tay, hô hấp đều đều, rõ ràng đã ngủ được một lúc.
Đậu phộng!
Anh ơi, đây là kì thi chính thức đó!
Anh cứ thế này mà ngủ các bạn xung quanh sẽ nghĩ thế nào?!
Có lẽ hành động của tôi đã đánh thức anh ấy, chàng trai mơ màng dụi dụi mắt ngẩng đầu, anh ấy thế mà mỉm cười với tôi.
Trong giây tiếp theo, có vẻ như tôi đã nghe anh ấy hỏi "Mấy giờ rồi?".
Đầu tôi ong ong, vội vã ra khỏi phòng thi.
Nhưng mà chàng trai đã tỉnh táo lại, nộp bài và theo tôi ra ngoài.
10.
Chúng tôi là hai người duy nhất nộp bài trước, giờ phút này, ngoại trừ chúng tôi, hành lang vắng hoe.
Để không ảnh hưởng đến các bạn đang làm bài thi, tôi bước chậm lại, đi về phía cuối hành lang, sau lưng tôi luôn có cảm giác một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, tôi bước đi càng nhanh hơn.
Đến chỗ rẽ, cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng:
"Tôi là Quý Như Thanh, viện Ngoại ngữ."
Tôi quay người lại theo phản ứng, nhìn thấy chàng trai đang chống tay trên lan can cạnh cửa sổ, đôi mắt trong veo như nước.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi chính thức nói chuyện với nhau.
Nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc này.
Từng cơn gió thong thả từ cửa sổ thổi vào, tung bay, chơi đùa trên mái tóc chàng trai và cô gái.
Tôi mím môi, "Ừm" một tiếng.
Ngay khi tôi muốn giới thiệu bản thân, tiếng chuông hết giờ đột nhiên vang lên.
Tiếng oán tha, kêu gào của đa số sinh viên vang lên, họ ồ ạt ra khỏi phòng thi.
Tôi và Quý Như Thanh từ cách nhau vài bước, từng chút từng chút bị đẩy ra xa.
Tôi chỉ còn có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của anh ấy, nhưng không thể nghe được anh muốn nói điều gì.
Quý Như Thanh muốn đi đến chỗ tôi, nhưng ngay lúc này, Hứa Kiều Kiều đã đưa tay ra cản anh lại.
Có lẽ bởi vì đã tiêu hao gần hết điểm tích lũy, cô ta trở nên bình thường đi rất nhiều, chẳng còn ai ngoái lại nhìn mỗi khi đi ngang qua nữa.
Cô ta đã nói điều gì đó với Quý Như Thanh, vẻ mặt anh ấy ngay lập tức thay đổi.
Nghĩ đến buổi chiều còn môn thi khác, tôi quay người rời đi.
11.
Kì thi giữa kì nhanh chóng trôi qua.
Lớp này là lớp học phần Tiếng Anh, trong lớp không ít bạn học bị Hứa Kiều Kiều thao túng, cho rằng tôi sắp xong đời rời.
"Chúc Khanh Khanh, kẻ đã thay đổi cuộc đời bằng cách gian lận, tôi sẽ chờ xem cô ta xấu hổ như thế nào khi nhận điểm."
"Những giảng viên đó sẽ phải kinh ngạc, choáng váng đến ngây người, chuyện này khéo được lưu trong lịch sử nhà trường luôn ấy chứ."
"Nếu chúng ta đăng kết quả thi của cô ta lên mạng thì sao nhỉ? Chúc Khanh Khanh nào còn mặt mũi mà ở lại trường?"
"Ha ha ha ha, nếu tao là cô ta, tao đã sớm chạy ra ngoài mà khóc huhu rồi!"
......
Tôi lặng lẽ ngồi chỗ của mình, thờ ơ nghe những lời châm chọc của họ.
Đột nhiên, giảng viên ngoại ngữ bước vào với khuôn mặt phừng phừng.
Cô ấy bước nhanh đến bên tôi, giọng nói run run.
"Chúc Khanh Khanh, đề thi lần này em làm thế nào?"
Các bạn học trong lớp nhanh chóng chạy đến hóng hớt, vây quanh tôi.
Một giây sau, cô Trương đột nhiên cười ha hả.
"Khanh Khanh, em làm bài rất rất tốt!"
Biểu cảm của những bạn học đang chuẩn bị cười chê tôi bỗng chốc cứng đờ.
Hứa Kiều Kiều đang cố rướn người về phía bên này, khuôn mặt cũng tối sầm lại.
Chúng tôi chưa bao giờ thấy cô Trương vui vẻ đến như vậy, cơ thể mũm mĩm của cô ấy cũng rung lên vì cười.
Vừa cười, vừa vỗ vai tôi nói:
"Làm tốt lắm Khanh Khanh, bài thi của em là bài thi duy nhất toàn viện —— không, toàn trường đạt điểm tuyệt đối! Thậm chí có một câu hỏi đánh lừa giữa một chọn và nhiều lựa chọn, em cũng có thể nhận ra!
"Hiện tại bài thi của em đã được tổ chuyên môn, các thầy cô sao thành nhiều bản, phát để mọi người cùng tìm hiểu và nghiên cứu. Em đã hoàn thành rất tốt bài thi, nhất là phần dịch thuật, cô đọc còn cảm thấy khâm phục em!
"Thầy cô đã nhất trí chọn em và bạn học Quý Như Thanh cùng tham dự kỳ thi Tiếng Anh toàn quốc lần này, chúng ta đều mong chờ những kết quả rực rỡ của các em!"
......
Câu hỏi tôi cố tình sửa từ đúng thành sai cuối cùng lại đúng!
Tôi bàng hoàng nghe những lời cô Trương nói, cảm thấy thật khó tin.
Lúc này, bạn học xung quanh mới kịp phản ứng.
Bắt đầu có những người bất mãn nhìn về phía Hứa Kiều Kiều, nhỏ giọng lầu bầu:
"Cái gì, người ta học giỏi thì mãi học giỏi."
"Tao nghĩ có ai đó xấu tính, ngay cả bạn thân mình còn ghen tị, cứ tưởng rằng nó tốt đẹp thế nào."
"Cười chếc, suốt ngày coi người khác như kẻ ngu, còn mình thì thật sự độc ác."
"Không chỉ ác độc, không biết làm sao hôm nay trang điểm xấu thế, nhìn kìa..."
Hứa Kiều Kiều giật mình, bối rối cầm gương nhỏ trên bàn lên soi.
Đã liên tục vài ngày cô ta không thu hoạch được điểm tích lũy nào từ tôi, thậm chí để tránh bị bắt quả tang gian lận còn dùng gần hết điểm tích lũy.
Trông cô ta hiện tại vô cùng nhợt nhạt, các đường nét trên khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng trông cô ta thô kệch và béo hơn.
Sau khi cô Trương rời đi, Liễu Yên cười khẩy nhìn Hứa Kiều Kiều, cố ý nói:
"Aida, cuộc sống này vốn không phải truyện cổ tích, vịt con xấu xí thì mãi là vịt mà thôi, chẳng bao giờ biến thành thiên nga trắng được đâu, ghen ghét chỉ làm con người ta xấu đi mà thôi!"
Cô ấy đột nhiên đẩy giọng lên quãng tám: "Nhân tiện, trong lúc thi tôi vô tình nhìn thấy người nào đó đưa mẩu giấy nhỏ cho Khanh Khanh, bị giám thị cầm lấy và xé đi, mọi người đoán xem người ấy là ai!"
Các bạn học nhốn nháo, la hét muốn tìm xem người đó là ai.
Tiếc là phòng thi đó không có camera, vì vậy mọi người cũng chỉ có thể âm thầm đồn đoán với nhau.
Hứa Kiều Kiều căng thẳng cứng đơ cả người, giả bộ nghiêm túc đọc sách, cái gì cũng không nghe thấy.
Nhưng đôi vai khẽ run rẩy đã bán đứng nội tâm cô ta giờ phút này đang có bao nhiêu lo sợ.
Đã từng có không ít người nói rằng vì chúng tôi là bạn thân nên càng ngày càng giống nhau, nhưng bây giờ mọi người chẳng ai thèm đoái hoài đến cô ta.
【 Không thể như vậy được, 】 Tôi nghe được tiếng lòng của Hứa Kiều Kiều, 【 Mình nhất định phải nghĩ ra biện pháp kiếm điểm tích lũy.】
【 Còn tham gia kỳ thi Tiếng Anh toàn quốc? Mình muốn nó hôm đó đi luôn, vĩnh viễn không xuất hiện nữa!】
12.
Chỉ một kỳ thi đã làm thay đổi mọi chuyện.
Sau khi thành tích được công bố, người bị cả trường cô lập đã đổi từ tôi thành Hứa Kiều Kiều.
Cô ta cũng chẳng thèm giả vờ vui vẻ, tươi sáng nữa, dần dần trở nên u ám.
Người ta từng nói: “Tâm sinh tướng”, khuôn mặt của cô ta ngày càng trở nên xấu xí, thậm chí còn xuất hiện thêm rất nhiều tàn nhang trên mặt.
Tất cả các chàng trai trước đây theo đuổi cô ta bây giờ lần lượt chạy tán loạn.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên, là Cao Bằng, tên côn đồ trường dạy nghề, vẫn không bỏ rơi cô ta.
Ngày đến Bắc Kinh để tham gia kỳ thi, Tôi cùng Quý Như Thanh đã có mặt ở trường từ khi trời còn chưa sáng.
Lần đầu tôi nhìn thấy khuôn viên trường lúc bốn giờ sáng, trong không khí vẫn còn độ ẩm của hơi nước.
Tôi ngái ngủ dụi mắt, Quý Như Thanh chủ động kéo hành lý giúp tôi.
Một trận gió thổi đến, đã lạnh càng thêm lạnh hơn, chàng trai cởi áo khoác của mình, khoác lên người tôi.
Tôi sững người một lúc, tự hỏi chuyện này có thân mật quá không, nhưng anh ấy đã ngăn tôi lại bằng một nụ cười:
"Cậu có thể tham gia kỳ thi lần này, là chuyện trong dự liệu của tôi.”
"Bạn học Chúc Khanh Khanh, tôi muốn làm thanh kiếm của cậu, chúng ta đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại."
Dưới gốc cây cô đơn, trái tim tôi lỡ nhịp.
13.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, đường nét thanh niên ở thời khắc này vô cùng rõ ràng, anh ấy mỉm cười nhìn tôi, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng mà, xấu hổ quá đi mất, ngay lúc này, bụng tôi đột nhiên kêu lên một tiếng.
Tôi: “..."
Muốn chếc.
Quý Như Thanh không cười tôi, anh ấy sờ bụng và nói: "Xin lỗi vì tôi quên mất không chuẩn bị bữa sáng, tôi cũng đói bụng. Cậu ở đây chờ tôi một chút nha."
Sau đó, anh ấy liền xách hai vali chạy đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường.
Chàng trai một bên chạy một bên dặn dò tôi: "Ở chỗ này chờ tôi nhé! Tôi đi một lát rồi về ngay!"
Trong lòng tôi tự nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc sâu sắc.
Đây chính là nam thần viện Ngoại ngữ nha!
Các bạn sẽ rất sốc khi biết, anh ấy tự mình đi mua bữa sáng cho tôi!
Ngay khi trái tim tôi đang loạn nhịp, xốn xang như có con nai con chạy loạn, hai giọng nói vang lên phía sau lưng tôi:
"Là cô ta đúng không."
"Là cô ta."
Hai chữ cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Là Hứa Kiều Kiều.
Tôi quay người lại, chỉ mới hai ngày không gặp, mà Hứa Kiều Kiều trông già đi rất nhiều.
Tuy nhiên, Cao Bằng dường như là không nhận ra, vẫn trước sau như một nhìn cô ta với ánh mắt si mê.
Khoảng thời gian này tôi nghe không ít tin đồn của hai người bọn họ, hình như Hứa Kiều Kiều và Cao Bằng đang sống chung, chuyển ra ở ngoài trường học.
Thầy cô phụ trách cũng từng gặp riêng cô ta để trao đổi, nhưng thái độ của cô ta rất tệ, khác hoàn toàn với hình ảnh dịu dàng, ngọt ngào trước đó.
Cao Bằng dường như sẽ chết nếu anh ta không hút thuốc lá, anh ta lại đốt lên một điếu thuốc, phì phèo đi đến chỗ tôi.
"Mày là người bắt nạt bạn gái tao à? Em gái nhỏ, trước khi làm gì phải suy nghĩ kỹ càng hậu quả."
Tôi ghét bỏ lui ra phía sau hai bước, bình tĩnh nói: "Cao Bằng, anh nói tôi bắt nạt Hứa Kiều Kiều, nhưng trước hết anh có thể đi hỏi hết các bạn học trong viện, tôi chưa từng bắt nạt cô ta."
Vẻ mặt Cao Bằng trầm xuống: "Kiều Kiều nói hết mọi chuyện rồi, là mày một mực cản trở chuyện tình yêu của bọn tao, mỗi ngày đều ở sau lưng xúi giục chia tay. Nếu không có mày, Kiều Kiều đã sớm ở bên cạnh tao."
Anh ta chửi thề: "Chết tiệt, chỉ nghĩ đến thôi tao đã muốn giết mày rồi!"