Chỉ Có Thể Là Người

Chương 13



Hứa Bội bị gãy tay phải nhưng không cần nằm viện, bó bột xong là được rời đi. Bên phía bệnh viện tuyên dương sự dũng cảm, bình tĩnh đối phó trước tình huống nguy hiểm của Hứa Bội, ngoại trừ miễn phí hoàn toàn tiền thuốc còn phê chuẩn cho cô được nghỉ phép, đây là đãi ngộ chưa từng có đối với thực tập sinh, Hứa Bội cũng coi như nhờ họa được phúc.

Tuy nhiên, đối với Hứa Bội thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân, không được coi là “Phúc”.

Những đãi ngộ hiện tại mới thực sự là phúc ——

“Thiếu Khanh, em muốn ăn táo……”

Người nào đó dùng tay trái lành lặn cầm quả táo trên bàn lên, há miệng định cắn.

“Được, để anh đi rửa, gọt vỏ rồi em hẵng ăn.”

“Thiếu Khanh, tóc em bết quá, tối nay em muốn gội đầu……”

Người nào đó lắc lắc đầu, nhìn cái đầu bết của mình, đau khổ ca thán.

“Được, ăn tối xong anh gội giúp em.”

“Thiếu Khanh, em không gắp được thức ăn……”

Người nào đó dùng tay trái đấu tranh với đũa một lúc mà chẳng gắp nổi, rốt cuộc không nhịn được oán giận.

“Được, anh đút cho em.” Doãn Thiếu Khanh đang gắp một miếng sườn, nghe vậy thì giơ tay đút vào miệng cô, nhìn cô há to ngậm sườn, ngay cả nước sốt trên đũa cũng mút sạch sẽ, cười hỏi: “Ngon không?”

“Ngon ạ, hì hì.” Người nào đó sung sướng cười trộm, lúc ngẩng đầu lên chợt phát hiện Doãn Thiếu Khanh đang nhìn đũa với ánh mắt đầy ẩn ý, ngẫm lại, đôi đũa của cô còn đang đặt ngay ngắn trên miệng bát……

???

Á á á, không ngờ anh lại dùng đũa của mình đút cho cô…… Đây chẳng phải là nụ hôn gián tiếp trong truyền thuyết ư?…… Đợi đã, anh nhìn đũa rồi hỏi cô “Ngon không” là ý gì đây!

“Doãn Thiếu Khanh! Anh, anh lấy giúp em cái thìa đi……”

“Không cần anh đút à?” Doãn Thiếu Khanh tỏ vẻ đáng tiếc.

Người nào đó thẹn quá thành giận: “…… Không cần!”

“Ồ, được rồi.”

Tóm lại, Hứa Bội lấy lí do mình bị thương mà thành công ở lại nhà Doãn Thiếu Khanh, sau đó nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng đè anh ra, gạo nấu thành cơm, cuối cùng đi vào nấm mồ hôn nhân……

Khụ khụ, đương nhiên đây không phải là sự thật.

Thực tế, Hứa Bội không muốn về nhà, cô sợ người thân lo lắng lung tung, Doãn Thiếu Khanh cũng chẳng yên tâm để cô sống một mình trong chung cư mini, cuối cùng hai người thống nhất rằng cô đến nhà anh ở đến khi nào khỏi hẳn thì thôi.

Hứa Bội nhàn đến phát chán, trong TV có bao nhiêu phim cô đã xem hết rồi, trong nhà anh có bao nhiêu sách mà cô đọc được cũng đã đọc hết, việc muốn làm thì chẳng làm được, cuối cùng chỉ còn đi dạo mua sắm.

Tuy nhiên, vì cô bị thương nên Doãn Thiếu Khanh không cho phép cô ra cửa một mình, bạn bè thì bận việc, chẳng trông cậy được vào ai, đành phải lướt Taobao cho đã cơn nghiện.

Cứ thế qua mấy ngày, Hứa Bội nhìn số dư trong tài khoản Alipay càng ngày càng ít, từ bốn số biến thành ba số lẻ, cuối cùng chẳng dám tiêu pha nữa, nằm vật ra giường lăn qua lăn lại……

“Á.”

…… Kết quả còn bị vướng thạch cao.

“Trưa nay em muốn ăn……” Doãn Thiếu Khanh đi vào trông thấy ai đó đang nằm vặn vẹo trên giường, dở khóc dở cười giải cứu cô: “Cưng à, cánh tay em đang bị thương mà vẫn muốn tập múa hả?”

“Đâu có.” Hứa Bội bĩu môi, ngồi bên cạnh kể anh nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, cuối cùng nhào vào trong ngực anh, cọ qua cọ lại như mèo con: “Doãn Thiếu Khanh, Khanh Khanh…… Làm sao bây giờ, bé cưng nhà anh nghèo đến mức chỉ còn vài xu tiền…… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……”

“Không sao, còn có anh mà.” Doãn tiên sinh không nói hai lời, dứt khoát móc ví rút thẻ tín dụng ra đưa cho cô: “Em cầm dùng đi.”

Thấy cô ngẩn người, anh lại bồi thêm một câu: “Sao nào, ngại tiêu tiền của bạn trai hả?”

“Đâu ạ.” Không không không, tuyệt đối không chê, ôm chặt đùi Doãn tiên sinh mới là con đường đúng đắn nhất: “Anh thật tuyệt vời.”

“Ừ.” Doãn Thiếu Khanh bình thản chấp nhận, nhướng mày nhìn cô nàng vui sướng rúc trong ngực mình: “Em không định khen thưởng anh cái gì à?”

“Có chứ, anh muốn khen thưởng gì nào?”

“Em đoán thử xem?”

“Hừm……” Hứa Bội chớp chớp mắt, bất chợt hôn một cái vào mặt anh rồi lại ngồi xuống: “Được chưa ạ.”

“Chỉ hôn mỗi chỗ đó thôi hả?”

“……” Lắm yêu cầu thật, Hứa Bội biết người này lại muốn giở thói lưu manh, càng không chủ động, giả vờ không hiểu nói: “Thế anh muốn em hôn ở đâu nữa.”

“Em biết rõ còn cố hỏi.”

“Em thật sự không biết…… Ưm…… A…… Đừng vậy mà, tay của em…… Ưm……”

“Không sao, anh sẽ cẩn thận, vào trong phòng……”

“Đợi…… Ưm…… Đợi đã……”

Cuối cùng ai đó đã bị ăn sạch sẽ, Doãn tiên sinh thật là xấu xa!

Hết chương 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.