…… Hừ, sau khi tự trải qua Hứa Bội mới cảm thấy lời nói này chẳng có căn cứ gì cả.
Ấn tượng ban đầu của cô về Doãn Thiếu Khanh là một quân tử nho nhã, khiêm tốn lễ độ, biết trước biết sau, vô cùng lịch sự.
Tuy nhiên sau khi tiếp xúc nhiều cô mới biết thật ra ai anh cũng đối xử như vậy.
Đó là vỏ bọc bên ngoài, cũng là màu sắc tự vệ che giấu bản thân. Hứa Bội luôn có cảm giác dưới nụ cười hoà nhã không chạm đến đáy mắt của người đàn ông này che giấu mấy thứ ——
Bình tĩnh, xa cách, không cho phép lại gần.
Cô đã từng bắt gặp ánh mắt như vậy.
Cậu bé nhà hàng xóm lúc nhỏ từng nuôi một con chó bảy tám năm, cảm tình rất khăng khít. Sau đó người thân xảy ra chuyện, kinh tế gặp khó khăn bèn giấu cậu bán con chó đi. Sau khi biết chuyện, cậu điên cuồng đòi đi tìm, tìm rất lâu rất lâu, cuối cùng phát hiện xác một con chó chết đói bên đường —— trên cổ nó còn đeo bảng gỗ nhỏ do tự cậu khắc.
Lúc ấy cậu bé ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh xác của con chó, cậu không khóc nhưng ánh mắt ấy đến giờ Hứa Bội vẫn còn nhớ rõ, nó rất giống với Doãn Thiếu Khanh.
Đó là ánh mắt sau khi trải qua nỗi đau tột cùng, không muốn mở cửa trái tim đón nhận người ngoài nữa.
Cô biết, những người nào có ánh mắt này sẽ rất khó chạm đến trái tim.
Nhưng cô vẫn muốn thử, thử chạm vào tim anh.
Vì thế Hứa Bội lấy hết can đảm, từng bước lại gần anh.
Anh không chủ động gặp cô, cô sẽ vô tình một cách cố ý gặp được anh. Anh im lặng, cô sẽ cố gắng tìm chủ đề nói chuyện. Anh từ chối, cô sẽ năn nỉ ỉ ôi để anh đồng ý.
Theo đuổi một người rất mệt, cũng có lúc chán nản thất vọng, thế nhưng Hứa Bội chưa bao giờ nghĩ tới bỏ cuộc. Cô có thể cảm nhận được người đàn ông này đang dần thoả hiệp, từ một mực từ chối đến ỡm ờ lại đến ngầm đồng ý, anh đang chậm rãi bỏ đi cảnh giác, chậm rãi đón nhận cô.
Cô có rất nhiều thời gian và lòng kiên nhẫn, cô có thể chờ, chờ đến khi anh quên đi nỗi đau cũ, chờ đến khi anh bằng lòng đáp lại tình cảm của cô.
Song sau đó Hứa Bội nhận ra cô đã quá đề cao bản thân.
Cô bạn độc thân lâu năm đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, bạn cùng phòng luôn động viên cô đã tốt nghiệp rời đi, còn có anh chàng lắm miệng Nick, thỉnh thoảng lại báo tin cho cô rằng Doãn Thiếu Khanh được gia đình sắp xếp đi xem mắt với ai, ai hợp mắt với bố mẹ anh hơn, biết đâu hấp dẫn…… Nếu bảo bản thân không lung lay thì không đúng, chính Hứa Bội cũng bắt đầu nghi ngờ rằng những thay đổi mà cô cảm nhận được có lẽ chỉ tự mình lừa mình mà thôi, chứ nó không hề tồn tại.
Lần đầu tiên cô có suy nghĩ bỏ cuộc.
Vào một buổi tối, Nick hẹn bọn họ đến quán bar chơi, chủ yếu là bạn bè cũ, Doãn Thiếu Khanh báo có việc bận nên sẽ đến muộn, vì thế mọi người quyết định chơi trước.
“Cậu muốn uống gì? Tôi gọi cho cậu một cốc nhé.”
Nick ra nước ngoài vài năm, học được gì thì không biết nhưng mấy trò chơi bời lại khá am hiểu, còn cố ý thể hiện trước mặt cô.
“Được, tôi muốn thử cái này.” Hứa Bội chỉ vào tên một thức uống viết tiếng Anh trong đơn rượu, tò mò nói.
Nồng độ của Cocktail khá cao, ấy vậy mà Nick lại không nói cho cô biết, phủ trên lớp rượu ngọt màu cà là một lớp sữa tươi, trông khá giống trà sữa sủi bọt, từ trước đến nay Hứa Bội luôn thích ăn đồ ngọt, rất nhanh cô đã uống hết nửa cốc.
“Cậu muốn uống nữa không?” Nick hỏi.
“Ừm…… Thêm một cốc nữa đi.” Tâm trạng đang buồn phiền mà uống đồ ngọt có lẽ sẽ tốt hơn chăng, cô nghĩ.
Người lên sàn nhảy càng ngày càng nhiều, DJ đổi nhạc mới, tiếng nhạc ồn ào vang lên khắp nơi, nhịp điệu sôi động đập vào tai, kích thích thần kinh hưng phấn.
“Bên kia thật là sôi động.” Tâm trạng của Hứa Bội tốt lên, cô nhảy xuống khỏi ghế hỏi: “Các cậu có ai muốn ra nhảy với tôi không?”
“Tôi tôi tôi.”
Nick, người không có hứng thú với việc uống rượu, ngay lập tức tích cực hưởng ứng, khoác vai cô đi đến trung tâm của sàn nhảy.
Người say rượu thường rất thoải mái, hơn nữa Hứa Bội từng là thành viên của câu lạc bộ khiêu vũ đường phố, cũng biết một chút nhạc jazz, trên sàn nhảy, cô toát lên vẻ quyến rũ và gợi cảm đến lạ, mỗi ánh nhìn bâng quơ đều vô cùng thu hút khiến Nick không dời được mắt, không kìm được lại gần cô, cùng cô bùng cháy.
Vì thế, khi Doãn Thiếu Khanh đủng đỉnh bước vào, anh chợt nhìn thấy Hứa Bội nóng bỏng quyến rũ ở trung tâm sàn nhảy và người đàn ông gần như dính chặt vào cô, cơn giận dữ bừng bừng nổi lên.
Cô gái này có biết mình đang làm gì không vậy?!
Anh nhanh chóng đi xuyên qua đám đông, túm lấy cánh tay Hứa Bội rồi kéo cô đến bên mình. Hứa Bội cứ tưởng có người quấy rầy bèn ra sức thoát khỏi anh, cuối cùng lại bị anh kéo ra khỏi sàn nhảy.
Rời khỏi chốn sôi động ầm ĩ, Hứa Bội vỗ đầu, rốt cuộc cũng trông thấy rõ ràng người đang đứng trước mắt là ai.
“Này…… Anh làm sao thế?”
Nét mặt anh vẫn có vẻ hoà nhã, nhưng ánh mắt tức giận sắc bén lại khiến cô không dám tỏ thái độ, để mặc anh kéo mình đến bãi đỗ xe, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ trong cái nhìn chăm chú của anh.
Doãn Thiếu Khanh đóng sầm cửa lại, tiếng vang mang theo nỗi tức giận khiến Hứa Bội bất giác run lên, ngay sau đó bên ghế lái có người ngồi vào.
“Đã muộn rồi, tôi đưa cô về.”
Khuôn mặt lạnh tanh của anh trông thật đáng sợ, Hứa Bội yên lặng thắt dây an toàn, không dám ho he một lời.
Cuồng nhiệt qua đi là buồn ngủ và mệt mỏi, tuy trong lòng cô bất an nhưng ngồi xe quá thoải nái khiến cả người thả lỏng, chỉ chốc lát cô đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Doãn Thiếu Khanh nhìn thẳng phía trước, cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình.
Bên ngoài anh luôn tỏ vẻ hoà nhã, kể từ khi cô bé kia không còn nữa, anh dần học được cách bình thản, lạnh nhạt trước mọi thứ, ít quan tâm thì sẽ ít đau lòng.
Nhưng Hứa Bội xuất hiện.
Tối nay không biết tại sao, nhìn thấy Hứa Bội say khướt nhảy trong đám đông, nhìn thấy Nick mang theo mục đích tới gần cô, trong lòng anh bức bối như có ngọn lửa đang rực cháy.
Giận cái gì? Anh đang tức giận điều gì?
……
“Cô muốn về trường hay về nhà?”
Đến khi bình tĩnh trở lại Doãn Thiếu Khanh mới nhớ ra mình còn chưa hỏi cô, không ngờ cô nàng say rượu kia ngủ rất ngon, bộ dáng bất cẩn khiến lửa giận hừng hực trong lòng anh không tìm thấy chỗ trút ra.
Haiz, thôi.
Doãn Thiếu Khanh khẽ thở dài, dừng xe bên đường, quay đầu nhìn cô ngủ say mà chẳng hề cảnh giác, lẩm bẩm: “Con gái con đứa ở ngoài một mình, sao có thể uống say đến thế?”
“Không sao đâu, anh xem đi.” Trong lúc mơ màng cô cho rằng có người đang nói chuyện với mình bèn trả lời: “Người kia rất tốt, anh ấy đã giúp tôi nhiều thứ…… Nếu tôi say, anh ấy sẽ đưa tôi về nhà.”
Doãn Thiếu Khanh tự giễu mà cười: “Anh ta tốt lắm hả?”
“Ừ.” Cô không nói to nhưng lại khẳng định: “Anh ấy rất tốt, tôi thích anh ấy.”
Doãn Thiếu Khanh sửng sốt.
Thích…… Ư?
Thế nên khi nhìn thấy cô ngồi sát Nick mới tức giận, giận cô không biết bảo vệ bản thân, lại sợ cô cảm thấy anh xen vào việc người khác, không biết phải làm gì, tất cả đều vì…… Anh thích cô ư?
Bên tai không còn tiếng nói ồn ào, Hứa Bội nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái rồi lại say ngủ.
Doãn Thiếu Khanh nhìn cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, duỗi tay nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ xuống, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô, nét mặt rất dỗi dịu dàng.