Trận mưa lớn đột ngột cực kỳ tà môn làm rối loạn kế hoạch đã vạch sẵn trong lòng của một số người, nhưng cũng làm cho sự xuất hiện của Cố Kinh Bạch càng chân thực hơn, không hề có cảm giác một ngôi chùa nát được cố ý sắp xếp ở vùng ngoại ô này.
Cố Kinh Bạch được dẫn tới một đống lửa của tiểu đội Z, bọn họ có nhiều người, một đống không đủ. Sau khi ngồi xuống y mới bỏ cái quan tài sau lưng ra, một tiếng “cạch” nặng nề ngột ngạt vang lên lẫn chút bụi bặm, đồng thời làm cho mọi người bây giờ mới nhận ra không ngờ cái quan tài y cõng theo lại nặng như vậy.
Có không ít người lộ ra biểu cảm nghi hoặc trêи mặt, không hề nghe nói “Cố Bạch” thức tỉnh dị năng liên quan đến thể lực mà nhỉ, nhìn qua chỉ là một thanh niên gầy gò có khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, thực sự không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Ngài tang thi nằm trong quan tài nghiêm túc đóng vai một “thi thể” không phát ra tiếng động, thứ nhất là không muốn rước về những phiền phức không đáng có cho “Cố Bạch”, thứ hai là chờ tới thời khắc mấu chốt ngài có thể “ngao” lên một tiếng hù chết đám cháu chắt to gan bất kính xung quanh!
Ngài tang thi tự nhận thấy mình thật cơ trí và dũng cảm, “Cố Bạch” nhất định sẽ nói “yêu chết mất, yêu chết mất” trong lần gặp mặt tiếp theo của hai người.
Cố Kinh Bạch vừa mới ngồi xuống thì cô em gái mà y quen biết tiến tới bên cạnh, cũng chính là người quen từ hồi còn ở Trấn Nam. Cô tên là Giai Giai, trêи đầu cuốn một cái lô tóc, chỉ có trước mặt người thân quen mới nói nhiều. Giai Giai coi “Cố Bạch” là một người bạn thân, mặc dù cả hai ít khi gặp nhau nhưng trong lòng thủy chung vẫn xem đối phương là bạn tốt. Lúc trước nghe nói “Cố Bạch” bị mất liên lạc, có thể xảy ra chuyện rồi, Giai Giai là người đầu tiên xung phong vào đội lên đường làm nhiệm vụ tìm người.
Mặc dù đã nhận được tin tức của đội phó Trương Gia báo rằng “Cố Bạch” bình an vô sự nhưng sau khi trực tiếp gặp mặt cô vẫn không nhịn được mà hỏi thêm mấy câu: “Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Em cảm thấy anh gầy hơn so với lần gặp mặt trước. Gần đây anh có khỏe không? Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ nhất định phải nói cho em biết.”
Lời nói ra như hận không thể chứng minh với Cố Kinh Bạch rằng bản thân cô đang thật lòng lo lắng cho y.
Đống lửa cháy lách tách, Chương Thiên cũng ngồi bên cạnh, hỏi han quan tâm “Cố Bạch”. Giống như lời “Cố Bạch” từng nói, Chương Thiên không có gì không tốt, anh ta là một đội trưởng tốt, một người bạn tốt, đồng thời cũng là một dị năng giả mạnh mẽ. Chương Thiên đã cứu “Cố Bạch”, cũng thật lòng coi “Cố Bạch” là bạn, lo lắng an nguy của đối phương, cần lòng tin có lòng tin, nguyện ý vì tìm “Cố Bạch” mà vào sinh ra tử. Chương Thiên chỉ là… không yêu “Cố Bạch” mà thôi.
Lục Chỉ nằm trong quan tài nhấm nháp vị chua lòe chua loét trong miệng. “Cố Bạch” căn bản chẳng cần bạn bè gì cả, chỉ cần một mình hắn kiêm một vài chức vụ là đủ rồi. Bạn bè, người nhà, người yêu, cái nào hắn cũng làm được!
Cố Kinh Bạch không cố gắng nói to vì ở đây đa số đều là dị năng giả, các giác quan mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần có tâm thì ai cũng có thể nghe được bên này đang nói gì, “Anh thật sự không sao, đừng lo lắng. Nhìn anh gầy hơn là vì anh cao thêm mấy cm nữa đó.”
Thức tỉnh dị năng có thể cải thiện thể chất, không ít dị năng giả sau khi thức tỉnh phát hiện mình cao thêm mấy cm, coi như may mắn thoát khỏi số kiếp “người lùn”.
“Về phần đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không biết cụ thể là mọi người muốn hỏi gì….”
“Vậy đầu tiên cậu nói một chút tại sao lại không liên lạc được?” Chương Thiên quan tâm nhất vẫn là chuyện này, vì muốn tránh khỏi việc liên lạc bị gián đoạn đột ngột một lần nữa.
“Tôi gặp một số chuyện ngoài ý muốn, thiết bị thông tin bị hỏng mất rồi.” Lời này của Cố Kinh Bạch hoàn toàn là sự thật. Theo dòng thời gian suy đoán thì thiết bị liên lạc của “Cố Bạch” bất ngờ bị hỏng vào lúc này, bị người nào đó hữu tâm lợi dụng, nhân cơ hội gây chuyện, mở ra giai đoạn 2 của nội dung game. Lúc Cố Kinh Bạch vừa mới xuyên qua cũng không biết mình đang ở cụ thể thời gian nào, sau khi làm rõ mốc thời gian qua tiểu đội Mũ Sắt thì xảy ra một loạt chuyện kéo theo, việc liên lạc với tiểu đội Z đã bị trì hoãn tới tận ngày hôm nay.
“Quả nhiên vẫn là có xảy ra chuyện rồi!” Giai Giai rất đau lòng cho “Cố Bạch”. Trong tiểu đội Z, ngoại trừ Chương Thiên thì cô chính là người thứ hai khuyên “Cố Bạch” sống ổn định ở Ung Kỳ nhiều nhất, “Để em kiểm tra một chút xem anh có bị thương ở đâu không?”
Giai Giai giống bác sĩ An Kỳ, đều là dị năng giả hệ Chữa Lành, nhưng cụ thể vẫn có chút khác nhau. Giai Giai chỉ có thể trị liệu vết thương, không thể loại trừ virus tang thi, hoặc là nói, chỉ có một mình bác sĩ An Kỳ có dị năng đặc biệt đó. Cho đến bây giờ, trong số những dị năng giả thức tỉnh hệ Chữa Lành thì chỉ có bác sĩ An Kỳ mới có thể cứu được người bị tang thi cắn.
“Đã sớm lành rồi.” Cố Kinh Bạch giơ cánh tay mình ra, nhẵn nhụi trắng nõn, như ngọc như sứ, không thể nhìn ra nơi này từng bị thương, “Anh trong họa có phúc, tìm được tung tích của người yêu.”
“Người, người yêu?” Kỳ thực cái danh từ này không phải là lần đầu đám người Giai Giai được nghe nói đến, lúc đội phó Trương liên lạc với bọn họ cũng có nhắc qua, lúc Cố Kinh Bạch cõng quan tài đi vào cũng có nói, trêи khuôn mặt là nụ cười xán lạn, ngữ khí mang theo hạnh phúc đong đầy.
Không ít người trong tiểu đội Z âm thầm liếc nhìn Chương Thiên, người “Cố Bạch” yêu không phải là Chương đại lão sao? Sao bỗng dưng lại “đoạn tuyệt quan hệ” rồi?
Cố Kinh Bạch giả vờ như không biết động tác nhỏ của mọi người, tiếp tục nói với Giai Giai: “Em còn nhớ không, lúc chúng ta ở Trấn Nam chờ cứu viện, anh đã nói chúng ta không thể chết được, nhất định vẫn còn có người đang chờ chúng ta.”
“Cố Bạch” đúng là có nói với Giai Giai những lời này, nhưng khi đó “Cố Bạch” chỉ đang nói dối thôi, căn bản chẳng có ai đang chờ cậu cả. Cậu chỉ muốn trấn an Giai Giai, lúc ấy cô vẫn chưa thức tỉnh dị năng, chỉ là một tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt nhút nhát, trong hoàn cảnh thức ăn nước uống càng ngày càng ít dần, cô luôn cảm thấy mình là một phế vật làm lãng phí lương thực, không nhìn thấy tương lai phía trước, cũng không có hi vọng, lúc nào cũng chỉ muốn chết đi để nhường lại cơ hội sống cho những người nên sống.
“Có nhớ có nhớ, nhờ những lời này của anh em mới nghĩ tới ba mẹ em, sau đó mới có thể tiếp tục kiên trì.” Không bao lâu sau thì Giai Giai và bác sĩ An Kỳ lần lượt thức tỉnh dị năng, tìm được động lực tiếp tục sống.
Thiếu chút nữa Giai Giai đã bỏ lỡ mất tương lai của mình, cho nên cô mới có tình cảm tốt với “Cố Bạch” như vậy.
Câu chuyện cũ của bọn họ nương tựa vào nhau ở Trấn Nam năm đó được nhắc lại, những nỗi đau mất đi người thân, nỗi tuyệt vọng chân thực của Giai Giai, có cả những lời động viên tiếp sức hi vọng cho nhau.
Cuối cùng Giai Giai cũng không kiềm chế được nữa, hức lên một tiếng rồi khóc lớn, mà không chỉ có mình cô khóc, không ít người ở đây cũng liên tưởng đến những khó khăn trong những ngày đầu tận thế của bản thân mà đỏ cả vành mắt.
“Anh chỉ là một cô nhi, không có cha mẹ, cũng không có người thân.” Cố Kinh Bạch máy móc lặp lại lý lịch của “Cố Bạch”, “Lúc đó anh có nhắc đến người chờ anh ở bên ngoài, thực ra chính là người yêu của anh.”
“Lúc tận thế ập đến bọn anh đang ở hai thành phố khác nhau, vì quá bất ngờ mà chưa kịp liên lạc, rồi cứ thế mất liên lạc. Anh không biết người đó đã đi đâu, chỉ có thể đi tới từng thành phố tìm kiếm.”
“Kết quả tìm loạn hết cả lên, còn hắn chẳng hề đi đâu cả, vẫn luôn ở Giang Tả chờ anh.”
Lục Chỉ cố gắng kiềm chế lắm mới không phát ra tiếng động: Mình ở thế giới song song kia thật là một tên rác rưởi! May mà cậu ấy đã tìm được mình ở đây!
Giai Giai tin ngay lập tức. Hết cách rồi, có tin tình báo tới trước làm bước đệm, có cả những lời nói trong quá khứ, lúc đó “Cố Bạch” vẫn chưa quen biết Chương Thiên, nghĩ kiểu gì cũng thấy câu chuyện bây giờ của “Cố Bạch” rất hợp lý. Điều này cũng làm cho “Cố Bạch” kiên trì không gia nhập tiểu đội Z, thực sự yêu một người, sao có thể không muốn sống cùng người mình yêu đến trọn đời? Những lời đồn kia hóa ra chỉ toàn là bịa đặt! Quá khó ưa rồi!
Không chỉ có một mình Giai Giai tin, Chương Thiên cũng không nghĩ nhiều, lập tức tin vào câu chuyện tình yêu cảm động đất trời này, và anh ta còn não bổ nhiều thêm một chút — người nào có thể ở yên tại chỗ cũ chờ đợi? Người chết!
Sau đó nhìn sang phía quan tài, rất phù hợp.
Chương Thiên rất có lòng, tìm cách cắt ngang cái đề tài kia, không muốn “Cố Bạch” lại thương tâm vì chuyện cũ, “Trời lạnh thế này, hay là chúng ta nấu chút súp ăn đi? Để cơ thể mọi người ấm lên một chút.”
Cố Kinh Bạch nhìn Chương Thiên, ở trong lòng thầm nói vài câu với Cố Bạch, cậu vì người này mà đánh đổi mạng sống, thật sự không hề uổng.
Nhân tính là một khái niệm cực kỳ phức tạp. Chương Thiên là một người tốt, không có nghĩa nhất định cũng phải là một người yêu tốt. Bạch Trường Doanh đã nhìn rõ điều này, cộng thêm tính tình cứng cỏi, cho nên sau khi sống lại mới thay đổi như vậy.
Từ đầu đến cuối Lâm Thư không lên tiếng, gã bình tĩnh phân tích câu chuyện cũ trong miệng “Cố Bạch”, gã cảm nhận được một sức mạnh to lớn cùng với sát ý tỏa ra từ chiếc quan tài ở sau lưng “Cố Bạch”, đưa ra một kết luận không giống với hội Chương Thiên: Người yêu của “Cố Bạch” chưa chết mà là bị biến thành tang thi, thậm chí còn có thể là Tang Thi Vương.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Thư sống một mình ở Trấn Nam, có thói quen cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng thí nghiệm, không để ý chuyện bên ngoài, nhưng thực ra hoàn toàn ngược lại, môn đồ của Lâm Thư trải khắp toàn quốc, một chút gió thổi cỏ lay cũng không qua được hệ thống tai mắt của gã.
Vì lý tưởng đối với thế giới ấp ủ trong lòng bấy lâu nay, gã hiểu rõ thế giới này đang xảy ra chuyện gì so với bất kỳ người nào.
Mặc dù nói điều này có vẻ khó tin nhưng một trong những mục đích của Lâm Thư chính là tiêu diệt tang thi, chỉ là không giống với đa số mọi người đều coi tang thi là quái vật, Lâm Thư lại cho rằng tang thi là vật dẫn để cứu thế giới. Tương tự như thời đại dân số bùng nổ, quá trình phát triển của DNA nhân loại cũng bất tri bất giác thay đổi theo, càng ngày càng có nhiều người chọn cuộc sống độc thân. Tang thi hóa cũng là một cách giảm bớt gánh nặng dân số cho thế giới.
Đây là quy luật đào thải của thiên nhiên, một số người không có cống hiến gì cho xã hội này nên bị đào thải vì sự tốt đẹp của thế giới. Đương nhiên, Lâm Thư cũng nhúng tay vào để đẩy nhanh quá trình đào thải này, lợi dụng két sắt chôn giết không ít người thám hiểm.
Bởi vì Lâm Thư cảm thấy dị năng giả cũng không phải là con người, bọn họ là những tang thi chưa hoàn chỉnh, cũng nằm trong phạm trù cần phải tiêu diệt.
Cùng với quá trình tận thế, không gian sống của người bình thường từng bước bị thu hẹp lại, bị nghiền ép, địa vị xã hội cũng càng ngày càng thấp.
Tuy Lâm Thư cũng thức tỉnh dị năng nhưng gã cảm thấy gã là một vị tiến sĩ tận tâm tận lực với nhiệm vụ làm cho thế giới tốt đẹp hơn, bị biến thành dáng vẻ như bây giờ nhưng vẫn tự chủ được, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bị thuộc tính tang thi kia quấy phá. Vì địa cầu, vì nhân loại bình thường, trong lúc vẫn còn tỉnh táo, gã muốn tiêu diệt hết những tang thi và dị năng giả. Đương nhiên, cũng bao gồm cả chính bản thân mình.
Trong danh sách những “mối đại họa” của Lâm Thư, Tang Thi Vương và dị năng giả mạnh nhất Chương Thiên là hai cái tên có tính uy hϊế͙p͙ ngang hàng. Bây giờ, cả hai tên quái vật này đều ở đây, Lâm Thư không thể không động tâm.
Đương nhiên, nếu có thể thuận tiện giải quyết luôn “Cố Bạch” – kẻ yêu đương với tang thi, phản bội nhân loại, thì càng tốt.
“Hình như cậu rất ghét tôi? Là vì mối quan hệ của tôi và Chương Thiên sao? Cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm…” Lâm Thư nhỏ giọng lẩm bẩm, chủ động nói chuyện với “Cố Bạch”. Thoạt nghe thanh âm của gã rất nhỏ, nhưng rõ ràng là đang chuẩn bị thực hiện kế hoạch ly gián “Cố Bạch” với Chương Thiên và tiểu đội Z. Những người ở đây toàn là dị năng giả, làm sao có thể không nghe thấy được?
Cố Kinh Bạch cười phá lên, thoải mái trực tiếp thừa nhận với Lâm Thư, “Đúng rồi, tôi là fan cp của Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ, đương nhiên không thể chịu được việc thuyền cp của mình bị chìm mất.”
Mọi người: “?????”
Lục Chỉ cũng có rất nhiều dấu chấm hỏi: rảnh rỗi có thời gian làm fan cp của người khác sao không làm banner cổ vũ cho mối quan hệ của chúng ta???
—
Lời tác giả:
Tuyết Mãn: Sau cùng, chỉ có một mình tang thi tôi phải gánh vác tất cả.