Minh Chúc nhìn vào nơi anh đang chỉ, nói: “Thực hiện săn giết ở cự ly xa, săn giết cận thân, các thủ đoạn ám sát cá nhân, còn có những cách thức khác để loại bỏ bao vây vòng ngoài.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Không đúng chỗ nào? Em nhớ rõ ràng anh đã nói như vậy.”
Lục Trác Phong kéo cuốn sổ qua, cầm lấy bút máy trong tay cô, viết vào bản bút ký, “Những cách thức khác để bí mật loại bỏ bao vây vòng ngoài, thiếu mất hai chữ.”
Minh Chúc nhìn hai chữ ‘bí mật’ anh viết, cường tráng mạnh mẽ, gần như xuyên thấu cả trang giấy, so với nét chữ xinh đẹp tinh tế của cô gần như khác biệt rõ ràng.
“Anh giúp em xem lại.”
“Được.”
Anh cúi đầu nhìn cô, làn da cô gái trắng nõn, quầng thâm dưới mắt nhìn thấy rất rõ ràng, “Mấy ngày nay có phải mệt sắp chết rồi không.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, thấp giọng nói: “Vẫn tốt, sắp kết thúc rồi.”
“Ừ.”
Lục Trác Phong tiện tay lật qua bút ký của cô, qua loa nhìn xem một chút, có hai lỗi sai từ chuyên nghiệp, thuận tay sửa lại cho cô. Vừa lật sang trang sau, ánh mắt anh bỗng nhiên dừng lại một giây, Minh Chúc lập tức nhào tới, Lục Trác Phong phản ứng nhanh hơn cô, tay giơ cao, cúi đầu liếc cô, cười: “Làm gì đấy?”
Minh Chúc nhìn về phía cánh tay anh đang giơ cao, “Trả cho em.”
Anh đứng yên không động đậy, vẫn cười như trước.
Minh Chúc chống tay lên đùi anh, đứng dậy đi đoạt lại, hai tai đều đã đỏ ửng.
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, đem cuốn sổ nhỏ trả lại cho cô, vẫn còn đang mở ra ở trang giấy viết toàn tên anh, anh vẫn đứng yên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Vì sao lại viết tên của anh?”
“Luyện chữ.”
“Hả?”
Lý do lý trấu như vậy, hiển nhiên là không thể tin.
Minh Chúc khép quyển sổ lại, kẹp bút máy ở giữa, “Em còn viết tên bọn Trương Vũ Lâm, Tào Minh, và Hàn đội trưởng nữa, không chỉ viết có một mình tên anh.”
Lục Trác Phong làm bộ muốn cướp quyển sổ lại, nói: “Đưa anh xem thử.”
Minh Chúc đem sổ ôm chặt trong lòng, trực tiếp đứng dậy, quay người đi, bóng lưng mảnh khảnh, tóc đuôi ngựa đung đưa.
“Đội trưởng, bắt được con thỏ hoang!”
Tào Minh cười ha ha chạy tới báo cáo.
Lục Trác Phong đứng thẳng người lên, tay đút vào túi quần, chậm rãi đi về phía nơi đóng quân, “Làm thịt đi, để dành cho mấy cô gái ăn.”
Tào Minh đi theo bên cạnh, “Tôi biết rồi, là để dành cho Minh tiểu thư ăn.”
Lục Trác Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta, Tào Minh xoay người bỏ chạy, “Lục đội, tôi đi nướng thỏ đây.”
Đêm đến, Minh Chúc và Đường Hinh cùng với Lâm Tử Du tự nhiên lại được một bữa thịt rừng, nhìn nhóm chiến sĩ cắn răng mà ăn rắn cùng các loại dã trùng mà choáng, thế nhưng đây chẳng qua chỉ là bữa ăn trước khi huấn luyện, huấn luyện xong vẫn có thể nhóm lửa nấu chín lại mà ăn.
Đường Hinh gặm thịt rừng thơm thơm ngọt ngọt, hỏi: “Đã có thể nhóm lửa, vậy sao không trực tiếp nấu chín ăn luôn?”
Hàn Tĩnh cười: “Nếu như trên chiến trường không có điều kiện nhóm lửa thì làm sao bây giờ? Có đôi lúc thực hiện nhiệm vụ yêu cầu ẩn nấp, nhóm lửa dễ làm bại lộ chính mình, thế nhưng nhất định phải bổ sung năng lượng để bảo toàn thể lực, không còn cách nào khác, huấn luyện chính là dồn ép tâm lý tới cực hạn mà.”
“Haizzz, tham gia quân ngũ thật là vất vả mà.”
Đường Hinh lại cảm thán một câu, rồi lại cúi đầu tiếp tục gặm thịt.
Minh Chúc nhìn về phía Lục Trác Phong, Lục Trác Phong là đang huấn luyện một tân binh, cậu lính mới kia cứ như là từ ngày đầu tiên tiếp nhận huấn luyện đã bắt đầu không mở miệng nổi, cho dù có ăn vào, cũng sẽ phun ra, công thêm huấn luyện cường độ cao, nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
“Cậu đang cảm thấy mình còn có đường lui có phải hay không?” Lục Trác Phong lạnh giọng hỏi.
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy thật buồn nôn….”
Cậu chiến sĩ cúi đầu, xấu hổ không thôi.
Hàn quân y ở bên cạnh nói: “Chuyện này không phải ép buộc là xong, nếu như không qua được rào cản tâm lý kia, cho dù có huấn luyện một trăm lần, kết quả cũng như vậy thôi.”
Lục Trác Phong trầm mặt, cũng không tiếp tục mắng cậu ta nữa, “Cậu tự xem lại chính mình đi.”
Hôm nay đã là ngày thứ năm, còn hai ngày nữa sẽ kết thúc.
Vốn dĩ cho rằng sẽ thuận lợi mà kết thúc đợt huấn luyện, không nghĩ đến ngày hôm sau lúc leo vách núi đá, đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Leo núi là một trong những hạng mục luyện tập mỗi ngày trong mấy ngày nay, lúc đầu nhân viên trong đoàn làm phim không sợ độ cao muốn thử một chút, nhưng Lục Trác Phong lại không đồng ý, bởi vì vách núi nơi này độ cao quá cao, dốc lại đứng, đối với bọn họ mà nói rất nguy hiểm.
Hôm nay, đoàn làm phim vẫn như trước ngồi ở gần vách núi quan sát, nhìn từng chiến sĩ leo từ dưới vách núi leo lên, một tỗ lại một tổ, từng người dáng dấp khoẻ mạnh, trên lưng buộc sợi dây thừng, leo lên rồi lại leo xuống.
Đột nhiên, nghe thấy có người kêu lên đau đớn.
Những người khác đều sững sở, sắc mặt Minh Chúc hốt hoảng: “Không phải là có người ngã đấy chứ?”
Sắc mặt Lâm Tử Du cũng biến đổi, “Sao tớ nghe thấy như là giọng nói của Trương Vũ Lâm?”
Tào Minh vừa leo lên tới nơi ghé mắt nhìn xuống, hô to một tiếng: “Tiểu đội trưởng!”
Mọi người đều đi về phía trước vài bước, Đường Hinh hỏi Tào Minh: “Thế nào rồi?”
Tào Minh ngồi xổm kế bên, nhìn xem tình hình dưới đáy, “Hình như là Đỗ Nhất Minh giẫm hụt lên vách đá, đạp vào không trung, lúc Tiểu đội trưởng kéo cậu ta lại, đụng vào cục đá nhô ra, hình như là bị thương cột sống rồi.” Cậu nói, có chút lo lắng, “Tôi đi xuống xem một chút.”
Nói xong, lập tức bung người nhảy xuống.
Minh Chúc và Đường Hinh liếc nhau, bị thương ở cột sống, nếu như nghiêm trọng, hậu quả khó mà lường được.
Dưới đáy vực, Hàn Lương kiểm tra xong, nhẹ nhàng thở ra: “Không sao, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là được, huấn luyện chắc chắn là không thể tiếp tục, tối thiểu phải nằm một tuần lễ.”
Trương Vũ Lâm nằm rạp trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, “Thật là không có chuyện gì sao? Về sau có ảnh hưởng tôi bắn súng hay huấn luyện gì không?”
Hàn Lương cười: “Thật, thế nhưng vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra kĩ hơn một chút.”
Lục Trác Phong cũng nhẹ nhõm thở phào, nhìn về phía Hàn Lương, “Giờ đi luôn hay mai đi?”
Hàn Lương nói: “Tốt nhất là hiện giờ đi luôn.”
“Được.”
Lục Trác Phong nhìn về phía Triệu Xa, Triệu Xa chủ động mở lời: “Để tớ thông báo với đội cho tài xế lái xe đến chân núi, rồi chở cậu ta thẳng đến bệnh viện luôn.”
Lục Trác Phong hướng mắt nhìn lên vách đá, “Vậy lái hai chiếc xe đến đi, để người của đoàn làm phim cùng về trước luôn.”
“Được.”
Triệu Xa lập tức gọi điện thoại sắp xếp, Lục Trác Phong sai Tào Minh và hai cậu lính mới khác đi lên, hộ tống người của đoàn làm phim xuống núi.
Tào Minh trở lại nơi đóng quân, nói rõ tình hình với Minh Chúc, nghe nói Trương Vũ Lâm không bị làm sao, mọi người cũng yên tâm phần nào, thu xếp xong đồ đạc lập tức cùng với Tào Minh nhanh chóng xuống núi.
Đường Hinh nghĩ đến chuyện không cần đi bộ hơn ba tiếng đồng hồ, vui vẻ nói: “Về rồi, chuyện đầu tiên phải làm là gội đầu tắm rửa, tớ cảm thấy toàn thân sắp mốc meo lên rồi.”
Lâm Tử Du đồng ý: “Tớ cũng vậy.”
Minh Chúc đưa tay ngửi ngửi, mấy ngày không thể tắm rửa chỉ có thể lau mình, quả thực là rất khó chịu, thế nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, bởi vì cô mang theo nhiều áo thun, mặc bên trong bộ đồ rằn ri, mỗi ngày đều thay mới.
Lúc mọi người xuống đến chân núi, xe chở Truơng Vũ Lâm đã rời đi trước.
Trở lại quân khu, chuyện đầu tiên Minh Chúc làm là tắm rửa, tẩy sạch từ đầu đến chân, tắm gần một tiếng đồng hồ, mới thấy thoả mãn mà quay về ký túc xá.
Đường Hinh đang sấy tóc, hướng cô mà vẫy: “Minh tiểu chủ* lại đây, nô tì sấy tóc giúp người.”
*cách gọi các phi tần trong cung ngày xưa.
Cái biệt danh Minh tiểu chủ này, là lúc bọn họ học lớp mười hai có vài nam sinh ngồi phía sau, kiểu như nói cô có khí chất dịu dàng, lại có vài phần thanh cao lạnh lùng, đối với bạn học nam theo đuổi thì cô hờ hững lãnh đạm, không quan tâm cho dù là học bá* đẹp trai, vẫn chỉ phớt lờ, ai tán cũng không đổ.
*học sinh nam thần, thường là đẹp trai, học giỏi, lâu lâu thì nhà giàu.
“Loại người như Minh Chúc ấy, kiểu con gái này đuổi tới tay, cũng phải nâng niu trong tay mà tôn thờ, giống như chủ tử vậy.”
“Tớ mà có bạn gái đẹp như vậy, có thờ cúng cũng vui lòng.”
Về sau, cái biệt danh này liền lan truyền rộng rãi.
Lúc học đại học, Chân Hoàn Truyện đang hot, Đường Hinh cũng chọc ghẹo cô gọi cô là Minh tiểu chủ.
Minh Chúc cười cười, ngồi xuống trước mặt cô nàng, tiếng mấy sấy kêu rì rì bên tai.
Lâm Tử Du đem một đầu ẩm ướt lau lau tóc, mỉm cười với Đường Hinh: “Đường Hinh, sấy giúp tớ một chút chứ?”
Đường Hinh cười híp mắt bỏ mấy sấy xuống, “Tự mình làm đi, hay là muốn Tiểu đội trưởng sấy cho cậu?”
Mặt Lâm Tử Du đỏ lên: “Cậu đừng có mà nói lung tung, tớ cùng với cậu ta không có gì cả.”
Trương Vũ Lâm thích Lâm Tử Du, thiếu niên trẻ tuổi nóng nảy cường tráng, cũng không biết che giấu tâm tư, chỉ biết đối xử tốt với mọi người, bị trêu một chút còn đỏ mặt nữa là.
Đường Hinh mấy ngày nay cũng đã nhìn ra, “Lần trước cậu bị viêm ruột thừa, không phải Trương Vũ Lâm đã ôm cậu lên xe, đưa cậu đi bệnh viện sao? Tiểu đội trưởng cũng không tệ, nói không chừng bảy, tám năm sau chính là một Lục đội tiếp theo đó nhé.”
Cho nên, đừng trèo cao Lục Trác Phong nữa.
Lâm Tử Du im lặng không nói.
Minh Chúc chải chải mái tóc, bỏ cậy lược gỗ xuống, nhìn cô nàng một cái.
—————–
Sáng ngày hôm sau, lúc Đường Hinh rời giường, phát hiện Minh Chúc còn nằm co quắp trên giường, trèo lên giường trên, vỗ vỗ cô: “Dậy đi, không thôi nhà ăn hết đồ ăn đấy.”
Minh Chúc mắt mở cũng không nổi, có hơi không có sức nói: “Tớ không muốn ăn.”
Đường Hinh: “Cậu sao vậy? Bà dì tới sao?”
“Ừ…..”
Mấy ngày nay đi theo bộ đội huấn luyện, nhiều khi nửa đêm còn theo bọn họ tập kích, mỗi lần chạy là nửa ngọn núi, có một lần trong đêm còn dính mưa, cành cây ngọn cỏ toàn là nước. Hôm đó vẫn huấn luyện tập kích như trước, đi theo các chiến sĩ xuyên rừng đến hơn một tiếng đồng hồ, quần áo trên người đều ướt sạch, cũng không được nghỉ ngơi tốt, cộng thêm lượng vận động tăng vọt, lần này tới tháng đau vô cùng.
Đường Hinh sờ sờ mặt cô, “Tớ đi nhà ăn mang một ít đồ ăn về cho cậu.”
Minh Chúc trở mình, “Được.”
Giữa trưa, Trương Vũ Lâm từ bệnh viện trở về.
Minh Chúc nằm trên giường hơn nửa ngày, đau vẫn là đau, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Đường Hinh rót cho cô chén nước nóng, “Tớ vốn dĩ muốn đi nấu cho cậu ly nước đường đỏ, thế nhưng phòng bếp không có, ở đây toàn là nam giới, tớ cũng không biết đi nơi nào tìm.”
Minh Chúc uống chén nước nóng, “Không cần đâu, chắc ngày mai sẽ đỡ hơn thôi.”
Cô bật máy tính lên, nằm trên giường viết kịch bản, nhưng mà bụng thực sự rất đau, đã lâu lắm rồi cô không bị đau như thế. Thân thể không khoẻ, viết cũng không tốt, chỉ có thể từ bỏ, lại nằm thêm nửa ngày nữa.
Trời sẩm tối, lúc mọi người đã cơm nước xong xuôi, Đường Hinh đề nghị đi thăm Trường Vũ Lâm, Minh Chúc gật đầu: “Được.”
Lâm Tử Du nghĩ nghĩ, “Tớ cũng đi cùng với các cậu nhé.”
Khương đạo nói: “Mọi người cùng đi thôi.”
Trong ký túc xá chỉ có một mình Trương Vũ Lâm, cậu đang nhàm chán nằm lì trên giường, nhìn thấy bọn họ đến thì vô cùng vui vẻ, “Sao mọi người đều tới đây vậy.” Cậu ta nhìn Lâm Tử Du một chút, gãi gãi đầu, cười đến sắp ngốc.
Một đám người vây xung quanh giường, Đỗ Hồng và Đỗ Thiệu An ngồi lên giường đối diện.
Khương đạo trực tiếp ngồi xuống bên giường của Trương Vũ Lâm, cười cười: “Tới thăm cậu một chút.”
Đường Hinh hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Trương Vũ Lâm phải nằm nên vô cùng khó chịu, rất muốn ngồi, nhưng lại không thể ngồi, cậu thở dài: “Không sao, nhưng phải nằm một tuần lễ, xem chừng cũng không thể cùng mọi người đi biên cương tham gia tập huấn được.”
Minh Chúc an ủi cậu: “Còn có lần sau mà.”
Trương Vũ Lâm cười buồn: “Ừ.”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, hỏi: “Bọn họ khi nào mới có thể trở về?”
Trời cũng sắp tối rồi.
Trương Vũ Lâm nói: “Chắc sẽ nhanh thôi, lúc này hẳn là đang trên đường.”
Đường Hinh hỏi: “Người cậu cứu ngày hôm đó, có phải là người mỗi lần huấn luyện đều nôn Đỗ Nhất Minh?”
Bởi vì cậu chiến sĩ kia bị Lục Trác Phong mắng nhiều lần, mỗi ngày đều nôn ít nhất hai chặp, tất cả mọi người đều nhớ kỹ cậu ta.
Trương Vũ Lâm gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta mấy ngày nay trạng thái không được tốt, không ăn được thứ gì, lúc leo núi chắc bị choáng váng rồi.”
“Haizz, các cậu huấn luyện kiểu này cũng quá ác mà, không biết mấy thứ kia ăn vào có tổn hại thân thể hay không nữa.”
Trương Vũ Lâm gãi đầu: “Thật ra vẫn tốt, chúng tôi mỗi lần huấn luyện dã ngoại kết thúc đều phải kiểm tra sức khoẻ, trước mắt vẫn chưa có vấn đề gì nảy sinh, chỉ là …”
Cậu dừng một chút, “Chỉ là, có một lần tôi nhìn thấy Lục đội chảy máu mũi, không biết có tính không?”
“…..”
Minh Chúc sửng sốt một hồi, hỏi: “Sao lại bị chảy máu mũi?”
Trương Vũ Lâm ho khan: “Có lẽ là …. Bổ quá chăng? Bằng không, cô cứ hỏi thẳng Lục đội xem.”