Hoàng hôn ảm đạm, trăng khuyết treo trên cao, hai hàng bạch dương bên đường giống như hai hàng vệ binh, cao lớn thẳng tắp, xe việt dã màu đen chậm rãi chạy qua. Minh Chúc nhìn về phía trước, xe của Đỗ Hồng đã mất tăm, không thấy bóng dáng.
Đường Hinh gửi cho cô một tin nhắn WeChat: “Tớ đã cực khổ tạo cơ hội cho hai người ở riêng, phải nắm chắc cơ hội nha!”
Đằng sau còn kèm theo biểu tượng cảm xúc “Cố lên!”, rất buồn cười.
Minh Chúc nở nụ cười nhẹ, tắt điện thoại đi.
Lục Trác Phong tăng tốc lái xe, yên tĩnh chạy về hướng nội thành. Trong xe điều hoà không khí mở hơi thấp, Minh Chúc vừa muốn với tay điều chỉnh, anh nhìn xuống, liền đưa tay chỉnh nhiệt độ cao lên: “Em lạnh?”
Minh Chúc: “Vâng, có một chút.”
Cô vẫn đang mặc sườn xám cách tân, màu hồng nhạt, màu sắc này cực kỳ kén người mặc, nhưng lại rất hợp với làn da trắng sáng của cô.
Thật ra không phải ngày nào cô cũng mặc sườn xám, nguyên nhân hôm nay lại mặc là do đi đến quân khu, cho nên mặc kiểu dáng sườn xám nhìn chung vẫn quy củ. Nhưng đám chiến sĩ trong quân khi hiếm khi thấy được cô gái nào thích mặc sườn xám giống như cô, rất có khí chất câu dẫn người khác nha.
Mỗi lần cô đi ngang qua, tất cả mọi người sẽ phải quay đầu nhìn cô thêm vài lần.
Lục Trác Phong cũng có nghe mọi người âm thầm bàn luận, không biết Minh tiểu thư đã có bạn trai hay chưa?
Trương Vũ Lâm nói: “Tớ cảm thấy, người dám theo đuổi Minh tiểu thư cũng không nhiều. Muốn theo đuổi mẫu người như cô ấy, trước tiên phải xem lại mình một chút….”
Lục Trác Phong còn nhớ lúc cô học năm nhất đại học, có một nam sinh ở trấn trên theo đuổi cô. Bạn học nam kia gia cảnh cũng không tệ, vóc dáng tương đối, nhưng mà quả thật không biết tự lượng sức mình. Hầu như mỗi ngày đều chạy đến phường thêu Hán Quân, tặng hoa tặng quà đưa đồ ăn đủ cả. Minh Chúc đã từ chối rất nhiều lần, người kia giống như kẹo cao su, bám dính lấy cô không tha.
Lúc đó được nghỉ đông, buổi tối cô giúp bà ngoại đi mua thuốc cảm cúm, nam sinh kia một mạch đuổi theo cô trên đường về. Vừa đến cổng, đang muốn kêu lên gọi người, thì có người đàn ông cao lớn mạnh mẽ từ nhà sát vách đi ra, ánh mắt của cô sáng lên, vừa mừng vừa sợ: “Anh Lục.”
Một giây sau, cô trừng mắt với cậu nam sinh kia: “Nếu cậu còn không buông tay, tớ sẽ bảo anh ấy đánh cậu một trận.”
Lục Trác Phong nhìn nhìn xem có chuyện gì xảy ra với Minh Chúc, liếc cậu nam sinh kia một cái sắc lẹm, khí thế bức người, cậu nam sinh kia gượng gạo buông lỏng tay, giải thích: “Em chỉ đưa cô ấy về thôi, thật sự không có ý gì khác.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Lục Trác Phong nhíu mày, nhìn về phía cô: “Cậu ta quấy rối em sao?”
Minh Chúc cũng không biết hôm nay anh sẽ trở về, vui vẻ đi đến trước mặt anh, gật đầu cười: “Vâng.”
Lần đó anh chỉ được nghỉ có ba ngày phép, trước khi anh đi một đêm, nam sinh kia lại tới.
Ngày thứ ba anh trở lại đội, Minh Chúc gọi điện thoại đến nói cho anh biết: “Ngô Tuân không còn quấy rối em nữa, anh ta … mấy ngày trước bị người ta đánh.”
“Phải không đấy? Ai lại rảnh rỗi như thế?” Anh cười thành tiếng.
…. “Là anh làm sao?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Xuỵt, đừng nói lung tung.”
————————-
Lúc ấy còn trẻ, nói cho cùng vẫn có chút xốc nổi.
Xe chạy thẳng hướng nội thành, Lục Trác Phong cảm thấy có chút buồn bực, kéo cổ áo xuống, hầu kết nhấp nhô lên xuống, nắm lấy tay lái nhìn về phía cô: “Muộn như vậy em còn đến công ty làm gì?”
Minh Chúc rút tầm mắt khỏi cửa sổ, nhìn về phía trước: “Xe của em vẫn đang đậu ở đó.”
Xe quẹo một cái, đã đến dưới lầu Tập Duệ.
Lục Trác Phong hướng mắt nhìn ra ngoài, tắt máy xe, Minh Chúc vừa chạm đến tay nắm cửa thì nghe tiếng anh hỏi: “Ngày mai còn đến không?”
Cô tạm dừng, quay đầu nhìn anh: “Đến chứ.”
Anh gật đầu.
“Em về trước đây.”
“Ừ.”
Minh Chúc mở cửa xuống xe, quay người bước vào khu vực văn phòng.
Ở cổng ra vào gặp phải tổng giám đốc truyền hình điện ảnh Tập Duệ Đường Vực, cô dừng lại, chào hỏi: “Đường tổng.”
Đường Vực tiếp khách ở toà nhà phía đối diện, anh nhíu mày: “Vừa mới về?”
Minh Chúc: “Vâng.”
Ánh mắt Đường Vực lướt qua cô, cười cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Rất tốt” Minh Chúc nghĩ nghĩ, càng nói càng dễ nghe: “Mọi người đều rất tích cực ở quan khu trải nghiệm, sưu tầm tài liệu, rất có lợi cho việc sáng tác kịch bản, chúng tôi cũng có được không ít cảm xúc.”
Lần này đi được quân phân khu trải nghiệm sưu tầm dân ca, cũng do Đường Vực một tay thúc đẩy.
“Vậy là tốt rồi.” Đường Vực nhìn về phía cô, mỉm cười mời “Anh có hẹn Lý đạo và nhà sản xuất Lưu, nếu như em có thời gian thì cùng đi gặp nhé?”
Minh Chúc nhàn nhạt nở nụ cười: “Em còn muốn về nhà viết kịch bản, chắc em đi trước đây.”
Đường Vực liếm môi cười nói: “Được.”
Minh Chúc quay người rời đi.
Đường Vực đi cùng trợ lý đến bên lề đường, thoáng nhìn mấy một chiếc xe có mang biển số quân đội, đoán chừng là xe đưa Minh Chúc trở về, lại nhìn lâu thêm một chút.
Trong xe, Lục Trác Phong dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống một nửa, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua anh ta, khởi động xe, đạp mạnh chân ga lái xe ra ngoài.
—————–
Lâm Tử Du làm phẫu thuật, phải nằm lại bên bệnh viện quân khu.
Khương đạo thông báo nghỉ một ngày, hôm sau lại tiếp tục đi quân khu, Đường Hinh gọi điện thoại cho Minh Chúc nói: “Chúng ta hẳn là nên đi bệnh viện thăm Lâm Tử Du chứ nhỉ?”
Dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, về sau cùng sẽ cộng tác, Lâm Tử Du đang nằm viện, thực ra nên đi thăm một lần mới phải.
Minh Chúc nói: “Được.”
Cô lái xe đi đón Đường Hinh, hai người mua một rổ hoa quả, rồi chạy xe đến bệnh viện quân khu.
Khu vực quân y ở gần doanh trại, cách nội thành có chút xa, cô lái xe một tiếng là đến.
Minh Chúc cùng Đường Hinh đều là lần đầu tiên đến nơi này. Đường Hinh vừa xuống xe đã nhìn thấy những nữ bác sĩ mặc đồ quân y màu xanh nhạt, nhanh chóng bước qua hỏi: “Xin lỗi cho hỏi khu nội trú ở đâu vậy ạ?”
Một nữ bác sĩ tóc ngắn, khí chất hào hùng xinh đẹp, cười chỉ chỉ ở phía trước: “Cô đi thẳng trước mặt, sau đó rẽ phải là tới.”
Minh Chúc gật đầu, hai người dựa theo sự chỉ dẫn của nữa bác sĩ, rất nhanh đã tới được khu nội trú, tìm được phòng bệnh của Lâm Tử Du.
Trong phòng bệnh còn hai bệnh nhân khác, giường bệnh của Lâm Tử Du nằm sát cửa ra vào, thấy các cô đến, có chút không ngờ tới: “Các cậu sao lại đến đây?”
Đường Hinh đem rổ hoa quả để lên hộc tủ, cười cười ngồi xuống: “Đến thăm cậu một lát thôi.”
Minh Chúc nhìn quanh một vòng, không có cái ghế dư nào, liền dứt khoát đứng dậy.
Lâm Tử Du bảo cô: “Cậu ngồi lên giường đi.”
Minh Chúc: “Không sao.”
“Cũng không có ở lâu, muốn đến thăm cậu chút rồi đi thôi.”
Lâm Tử Du nói: “Tớ ở trong này có khả năng hôm nay hai cậu không cần đi quân khu.”
Đường Hinh: “Ừ, hôm nay được nghỉ ngơi một bữa.”
Lâm Tử Du liếc Minh Chúc một cái: “Sáng hôm nay tớ đã nhìn thấy bác sĩ Bành, chính là bác sĩ Bành mà tiểu đội trưởng kia đã nói qua ấy.”
Tiểu đội trưởng cô ấy đang nói đến là Trương Vũ Lâm.
Bác sĩ Bành….. Không phải là người thích Lục Trác Phong đó sao?
Minh Chúc trầm mặc hai giây, “Vậy sao?”
Lâm Tử Du tò mò nhìn xem cô nàng, cũng không nhìn ra được cô rốt cục nghĩ cái gì, nhếch môi: “Ừ, tóc ngắn, chính là cái kiểu xinh đẹp có xen lẫn chút khí khái hào hùng, có cảm giác rất xứng đôi với Lục đội nha.”
Đường Hinh liếc mắt: “Tờ còn cảm thấy chưa xứng bằng cậu với tiểu đội trưởng đâu.”
Lâm Tử Du nghẹn cả lời:….
Đường Hinh thấy cô nàng uất nghẹn, vui vẻ cười một tiếng, lại hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Lâm Tử Du có chút buồn bực: “Đã tốt rồi, ở khoảng một tuần là có thể xuất viện. Trước đó tớ còn tưởng là đau bụng kinh, không nghĩ tới là bị viêm ruột thừa …”
—————————
Minh Chúc cúi đầu, liếc nhìn Đường Hinh, đều không nhịn được cười.
“Cười cái gì mà cười nha!”
“Không có gì, thật ra là có chút buồn cười, có ai đau bụng kinh mà phải cắt luôn ruột thừa đâu, lần sau cần phải phân biệt rõ ràng một chút đó.”
“…”
Lâm Tử Du im lặng: “Cắt cũng đã cắt rồi, còn có thể cắt thêm lần nữa sao?”
Đường Hinh: “À, đương nhiên là không thể rồi.”
Hai người cũng không ở lại bao lâu, chừng nửa tiếng liền rời đi.
Xuống tới dưới lầu, đi qua chỗ khu khám bệnh, nghe thấy có binh lính mặc huấn phục thường ngày vui vẻ kêu to: “Bác sĩ Bành.”
Minh Chúc vô ý thức quay người, liền nhìn thấy người kia tóc ngắn, khí chất xinh đẹp hào hùng – bác sĩ Bành, lúc này đang đứng lại bên cạnh, nhìn về phía cậu đội viên, cười hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”