Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 92



CHƯƠNG 92: Song Đường CP [viên đường thứ hai]

Đường Vực bận tiếp điện thoại, tạm thời phải xử lý công việc. Lúc làm xong là đã mười một giờ đêm rồi, anh dựa vào ghế, xoay nửa vòng, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, lại quay ghế lại, với lấy điện thoại di động đặt trên mặt bàn.

Anh đưa mắt nhìn những tin nhắn trước.

Cười thành tiếng, nhắn lại một câu: "Đãi ngộ của Tập Duệ giành cho cô không thấp, đừng có mỗi ngày khóc than trên vòng bạn bè nữa, người không biết còn tưởng tôi thiếu nợ tiền lương của cô đấy, giống người bình thường một chút đi, đăng status ảnh chụp bình thường thôi."

Đường Hinh vốn đang ôm điện thoại di động, lúc đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, nghe được tiếng chuông tin nhắc, vội vàng bò dậy xem.

Cô trả lời: "Cái gì gọi là ảnh chụp bình thường chứ?"

Cô muốn làm phú bà thì có gì sai? Chẳng lẽ đây không phải là suy nghĩ chân thật của một số người sao?

Đường Vực thư giãn gân cốt, hoạt động một chút, đứng dậy đi vào phòng ngủ, vừa thay quần áo, vừa đưa mắt nhìn điện thoại di động bị mình ném lên giường, cởi xong áo len, cúi người cầm điện thoại lên, cười thành tiếng, nhắn lại một câu: "Cô nhìn xem vòng bạn bè của người ta là như thế nào."

Đặt di động xuống, cầm lấy một bộ quần áo mặc nhà, nới lỏng dây thắt lưng đi về phía phòng tắm.

Đường Hinh đọc xong tin nhắn của Đường Vực, dựa vào đầu giường, lượn vòng bạn bè của mọi người một chút.

Lâm Tử Du: Bữa tối chỉ có vậy thôi, dạo gần đây mập lên rồi, phải giảm béo!

Một nữ biên kịch: Đang đi dạo.

Hình chụp là một tấm ảnh tự sướng.

Một nữ biên kịch khác: Gõ chữ vào buổi tối, lại bị bí ý tưởng nữa rồi, tối nay phải tự khao bản thân một chút mới được.

Hình chụp là đồ ăn, bạn bè, ảnh tự sướng.

.....

Đường Hinh dạo một loạt vòng bạn bé, nhận thấy hoặc là nhà thơ văn chương lai láng, hoặc là nữ thần súp gà, không thì là tiểu yêu tinh đi quẩy ở hộp đêm, không một ai thành thật muốn trở thành phú bà giống cô cả, cũng không muốn làm bạn gái của Đường tổng.

Đường Vực không thích như vậy à?

Cảm thấy cô đào mỏ sao?

Thật ra, là cô thấy sắc nảy lòng tham, so với giá trị con người của Đường Vực, cô càng thích gương mặt kia của anh hơn, chỉ là có đôi lúc cô không muốn bản thân mình quá mức chủ động, cô sợ "Yêu trước là thua" sẽ trở thành sự thật.

Cho dù sao này cô và Đường Vực thật sự không thể nào ở bên nhau, vậy thì cô cũng còn có thể ngẩng cao đầu mà nói một câu: "Không có việc gì đâu, dù gì tôi cũng chỉ thích tiền của anh thôi."

Nói cô không tim không phổi cũng được, thực dụng cũng không sao.

Đúng ra là do cô trói buộc bản thân mình không muốn phá vỡ giới hạn.

Cầm lấy gối che mặt mình lại, haizzz, là thật sự thích anh mới lo được lo mất như thế này.

Cô nhớ lại lần trước Đường Vực đưa cô về nhà, hai người đứng dưới lầu, anh đưa mắt nhìn lên lầu, hỏi cô: "Cô ở một mình sao?"

Đường Hinh gật đầu: "Vâng."

Đường Vực: "Nhà thuê à?"

Anh nhớ rõ tiểu khu này đều là nhà ba phòng trở lên, nếu ở một mình mà ở một căn nhà lớn như vậy chắc chắn là không có lợi, có rất nhiều người đến thành Bắc đều là thuê nhà một phòng đơn, thuê chung với người khác có đôi lúc gặp rất nhiều phiền toái.

Trước đây, trong công ty có một nữ biên kịch đã gặp phải vấn đề như vậy rồi.

Đường Hinh lắc đầu: "Không phải, là nhà mua, cha mẹ tôi cho tiền đặt cọc, lúc tôi vừa mới vào đại học cha mẹ liền mua căn hộ này, có đôi khi bọn họ sẽ tới ở một khoảng thời gian, bình thường thì chỉ có mình tôi ở."

Đường Vực cười nhẹ, "Vậy là tốt rồi, tôi cứ tưởng cô thuê nhà chung với người khác, ở một mình thì cẩn thận một chút nhé."

Cô nhìn Đường Vực, trong lòng có chút phấn khích vu vơ, Đường Vực đây là đang quan tâm cô sao?

"Anh muốn lên lầu ngồi một chút không?"

Đường Hinh nói xong, chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.

Đường Vực nhướng mày: "Trai đơn gái chiếc, cô không sợ à?"

Đường Vực nhìn anh, hừ nhẹ: "Sợ gì chứ, người anh thích là Minh Chúc, cũng không phải là thích tôi, còn có thể làm ra chuyện gì với tôi sao?"

Im lặng một lát, Đường Vực nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, tay đút vào trong túi quần, ánh mắt dời đi, nhìn sang nơi khác, "Đường Hinh, tôi nói với cô một lần cuối cùng, là tôi theo đuổi Minh Chúc, cũng rất thích cô ấy. Nhưng tôi cũng không phải là tình thánh, cái gì mà cao thượng, si tình, chuyện của cô ấy và Lục Trác Phong cô cũng đã nói cho tôi biết rồi, tình cảm bảy tám năm trời, muốn đoạt cũng đoạt không nổi, tôi cũng không muốn làm loại chuyện này. Đương nhiên, theo đuổi không thành thì chắc chắn sẽ đau khổ, tôi cũng đã sa sút tinh thần một khoảng thời gian, đây là con người bình thường ..."

Anh dừng một chút, nhìn về phía cô, "Cô có hiểu không?"

Đường Hinh sửng sốt một chút, một lúc lâu sau, gật đầu: "Tôi biết mà, ý của anh là hiện giờ anh vẫn còn chưa vượt qua được nỗi đâu, tôi hiểu mà."

Đường Vực cười lạnh một tiếng: "Ý của tôi là, sau này cô không cần sát muối lên miệng viết thương nữa."

Đường Hinh cắn môi một chút, lúm đồng tiền trên má theo động tác của cô như ẩn như hiện, đáng yêu vô cùng, cô nói hùng hồn đầy lý lẽ: "Cái này gọi là lấy độc trị độc, nói hoài nói mãi, từ từ anh sẽ được miễn dịch, rồi sẽ có một ngày, lúc tôi nói tới, anh sẽ không cảm thấy khó chịu nữa, thế là chứng minh được anh đã buông bỏ rồi."

Anh liếc mắc nhìn cô, hừ một tiếng, "Nhảm nhí."

Đường Hinh: "..."

Đường tổng chửi người!

Đường Hinh thận trọng nhìn nhìn anh, không chắc chắn được anh có đang tức giận hay không, cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh còn khó chịu à?"

Đường Vực liếc mắt qua, Đường Hinh có chút buồn bực, "Được rồi, tôi không hỏi nữa."

Đường Vực nhìn cô gái trước mặt, có chút không biết phải làm sao, anh nhìn đồng hồ xem giờ, đã hơn mười giờ rồi, "Lên lầu đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy anh có lên cùng không?"

Đường Vực nhướng mày: "Lên làm gì?"

Đường Hinh: "Uống cà phê?"

Đường Vực cong cong khoé miệng: "Tôi không có thói quen uống cà phê buổi tối."

"À."

Anh mở cửa xe, chân dài sải bước, khom lưng ngồi vào ghế lái, hạ cửa sổ xe xuống, hất cằm chỉ chỉ người đang đứng dưới mái hiên, "Trở về đi."

......

Ngày hôm sau, Đường Hinh nhận được sự quan tâm thăm hỏi tới tấp từ bạn bè và người thân, đầu tiên là mẹ cô hỏi: "Hinh Hinh à, có phải là tiêu xài ăn xài phung phí hết tiền lương rồi phải không? Không có tiền phải không?"

Sau đó là cha cô: "Hinh bảo, có phải lại mua túi xách nữa rồi phải không?"

Em họ cô: "Chị ơi, chị mua mấy cái túi vậy? Túi cũ có còn cần nữa hay không? Cho em đi?"

Dì cô: "Tiểu nha đầu có phải là lại không có tiền đúng không? Bảo con về Tô Châu thì con không về, về đi dì mua cho con cái túi xách."

Anh trai Đường: [cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi][cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi][cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi] ... nhận vài bao lì xì đi.

....

Đường Hinh sửng sốt một chút, thu vào mười cái bao lì xì, hai ngàn tệ, vui vẻ rạo rực mà trả lời anh trai Đường: "Cám ơn anh!"

Sau đó, trả lời từng tin nhắn một –

"Mẹ à, con không có tiêu xài hoang phí, vòng bạn bè chỉ là nói nhảm thôi, thật đấy."

"Cha, con không có mua túi xách, cha yên tâm đi."

"Cút đi, có mua cũng không cho em, tự mình mua đi."

"Dì, lần sau trở về, tặng dì một cái túi xách, LV*!"

*viết tắt của hãng Louis Vuitton, hãng xa xỉ phẩm của Pháp.

Sao mọi người đều cho rằng cô đang khóc than vậy? Cô không thể biểu đạt ước mơ của mình một chút hay sao?

Đường Hinh có chút hết nói nổi, tiện tay gọi một phần cơm hộp, rồi đi thu dọn hành lý, ngày mai Đoàn làm phim <<Chống Khủng Bố>> xuất phát đến Ca Lợi Á, để nghiên cứu địa hình lấy cảnh quay phim điện ảnh.

Ngày hôm sau ở Ca Lợi Á, lúc Đoàn làm phim đang nghiên cứu lấy cảnh ở khu vực thành cổ, Đường Hinh nhớ tới lời nói của Đường Vực, cố ý nhờ Minh Chúc chụp dùm vài tấm ảnh: "Giúp tớ chụp vài tấm với, tớ muốn đăng lên vòng bạn bè!"

Minh Chúc chụp xong, thắc mắc: "Không phải cậu nói đăng ảnh chụp đi du lịch thật là nhàm chán sao?"

Trước đây quả thật Đường Hinh cảm thấy đăng hình đi du lịch trên vòng bạn bè, đăng status khoe khoang đi du lịch thật là làm màu, thế nhưng .... Những cô gái trẻ thời nay không phải đều như vậy sao? Cô bĩu môi: "Đường Vực nói vòng bạn bè của tớ có phong cách quá kì quái, người không biết còn tưởng rằng anh ta thiếu nợ tiền lương của tớ."

Buổi tối ở Ca Lợi Á, vừa đúng lúc là buổi sáng ở Trung Quốc.

Đường Vực sau khi đến công ty, thư ký đưa tới một ly cà phê, anh ngồi dựa vào trên ghế, lấy di động ra xem tin tức một chút, vừa định buông xuống, lại nghĩ tới tối hôm qua không lướt xem vòng bạn bè của Đường Hinh, lại cầm điện thoại di động lên.

Hôm qua Đoàn làm phim vừa đến bên kia, ngồi máy bay hai mươi tiếng đồng hồ, cô cùng không có tâm trạng mà than khóc trên vòng bạn bè.

Anh mở ra nhìn một chút, phát hiện phong cách trên vòng bạn bè của cô gái này có chút thay đổi.

Bọn họ có một vài bạn chung, có rất nhiều người hỏi cô hôm nay sao không muốn làm phú bà nữa.

Đường Vực click mở mấy tấm ảnh chụp ra nhìn, ảnh chụp cô gái cao gầy xinh đẹp, làn da trắng nõn, cười vô cùng ngọt ngào.

Khoé miệng anh cong cong lên, cũng để lại bình luận: Hôm nay sao lại không mộng tưởng làm phú bà nữa vậy?

Đường Hinh đang xem bình luận, đột nhiên nhìn thấy bình luận của Đường Vực, điện thoại di động rớt xuống nệm giường, Minh Chúc nhìn qua, hỏi cô làm sao vậy. Đường Hinh nói cho cô biết: "Đường Vực hỏi tớ hôm nay sao không muốn làm phú bà..."

Minh Chúc nhịn cười không được: "Cậu cứ nói cậu đang muốn tìm bạn trai."

Đường Hinh: ".."

Cô thật sự rất muốn trả lời như vậy đấy.

Một lúc lâu sau, cô bình luận trả lời lại một câu: Bởi vì ông chủ không thiếu nợ tiền lương của tôi.

Đường Vực đang uống cà phê, nhìn thấy những lời này, xém tí đã bị sặc, anh để ly xuống, cười nhẹ thành tiếng, trả lời lại một câu: Ông chủ chưa bao giờ thiếu nợ tiền lương.

Người một câu tôi một câu, như thế nào lại có cảm giác như đang tán tỉnh.

Tim Đường Hinh đập hơi nhanh, còn có chút phấn khích, khoé miệng không kiềm chế được nụ cười, cứ như đồ ngốc vậy.

Cô trực tiếp nhắn tin nhắn cho Đường Vực: "Đường tổng, chào buổi sáng [mặt trời]."

Đường Vực cười một chút: "Không còn sớm nữa."

Trợ lý gõ cửa tiến vào, thấy Đường tổng mới sáng sớm đã chơi điện thoại di động, hình như tâm trạng có vẻ rất tốt, cậu sửng sốt một chút, nói: "Đường tổng, buổi họp sáng sắp bắt đầu rồi."

Đường Vực ừ một tiếng, không tiếp tục xem điện thoại di động nữa, đứng dậy đi họp.

Vòng bạn bè của Đường Hinh bởi vì hai câu này mà rơi vào hỗn loạn, cha mẹ cô anh họ em họ, cô ba dì sáu, đều cho rằng cô chính là đang giận lẫy, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này một thân một mình ở thành Bắc, chịu cực chịu khổ cũng không nói, thời gian gần đây chắc là cạn kiệt tiền bạc rồi mới trở nên thác loạn đến vậy.

Cha Đường mẹ Đường hiểu rõ con gái của mình nhất, ngay từ nhỏ bọn họ đã không hề để con gái mình chịu khổ, vẫn luôn sung túc đầy đủ, không nên khóc than mới đúng chứ!

Chắc chắn là vì không có tiền, nên mới có thể như vậy!

Mẹ Đường nhanh chóng gọi điện thoại cho cha Đường: "Anh mau mau chuyển tiền cho Hinh bảo đi, đừng chuyển nhiều quá, lòng tự trọng của con bé cao lắm, chuyển năm ba ngàn là được rồi, em cũng chuyển năm ba ngàn ... Để em nói chị em và anh rể cùng phát bao lì xì cho con bé."

Cha Đường vội nói: "Được rồi."

Mẹ Đường lập một nhóm chat nhỏ, vừa nói chuyện này trong nhóm chat trên Wechat, vừa thúc giục bọn họ: "Mọi người nhanh nhanh phát bao lì xì cho con bé dùm em, cũng không cần nhiều đâu, vài trăm đến một ngàn tệ là được, năm sau ăn tết em sẽ lì xì bao lớn cho mấy đứa nhỏ nhà anh chị."

"Hinh Hinh thật sự nghèo đến vậy sao? Còn nhờ chúng ta cứu tế?"

"Em cảm thấy không phải vậy đâu ... Không phải con bé lăn lộn cũng rất ổn sao?"

"Biên kịch nổi danh như thế, sao có thể chứ?"

Sau khi nghe được.

Một đám người liền bắt đầu phát bao lì xì cho Đường Hinh.

Đường Hinh không thể nào giải thích nổi chuyện mình nhận được rất nhiều chuyển khoản và bao lì xì, nhận đến mỏi tay, cho đến khi nhận xong tất cả các bao lì xì, cô đi kiểm tra số dư, phải hơn hai vạn tệ.

Không hiểu sao tự nhiên liền phát tài.

Chỉ vì câu nói kia của Đường Vực.

Vài ngày sau, Đường Vực cùng Đường Hải Trình đến Ca Lợi Á, buổi tối cùng ăn cơm với Đoàn làm phim, Minh Chúc đẩy cô về phía trước một chút, Khương đạo nhìn thoáng qua cô, cười cười đi vòng sang bên kia, để trống vị trí bên cạnh Đường Vực.

Đường Hinh có chút khó xử, sao lại ... như vậy? Ai cũng nhìn ra được là cô thích Đường Vực rồi à?

Mặt cô có hơi đỏ, liếc mắt nhìn Đường Vực một cái.

Hai người đã có một khoảng thời gian không gặp nhau, Đường Vực liếc mắt nhìn cô, "Ngây ra đó làm gì? Gọi món ăn đi chứ?"

Anh cầm thực đơn đem đến trước mặt cô.

Đường Hinh: "... Vì sao tôi phải gọi, anh gọi không phải là được rồi sao?"

Đường Vực dựa lên ghế, thong thả ung dung mà nói: "Bảo cô gọi thì cô gọi đi."

Đường Hinh nhấp môi, "Được thôi."

Cô nhìn mọi người xung quanh, có chút ngượng ngùng, nhanh chóng gọi món ăn, trên bàn cơm, Đường Vực vẫn luôn trò chuyện cùng với Khương Đạo và Đỗ Hồng thậm chí còn nói chuyện với Minh Chúc nữa, chủ yếu là hỏi thăm tình hình quay phim chụp ảnh, rồi sắp xếp đạo cụ.

Đường Hinh không nói được mấy câu, lúc trở về, cũng không nói được câu nào với Đường Vực.

Cho đến hôm đó, lúc xảy ra chuyện bị nạn dân bao vậy, trên tay cô bị mảnh thuỷ tinh cứa vào, lúc đầu cô cũng không quá để ý, bởi vì Minh Chúc bị thương còn nặng hơn, cô vẫn luôn lo lắng cho Minh Chúc.

Đường Vực sau khi đàm phán với nạn dân xong, quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt dừng lại trên tay cô, phát hiện ra trên tay cô bị cắt một lỗ, còn đang chảy máu.

Anh nói câu gì đó, hình như cô không nghe thấy.

Cô gái này dường như không biết đau là gì, chỉ biết lo cho Minh Chúc thôi.

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn mong Minh Chúc xử lý giúp cô sao?" Đôi mày anh nhắn lại, xoay người lấy nước muối sinh lý từ hộp cứu thương, "Đưa tay qua đây."

Đường Hinh sửng sốt một chút, "Hả?"

Đường Vực trực tiếp kéo tay cô qua, nhìn cô một cái, có phần cạn lời: "Tay mình bị thường còn không biết sao?"

Đường Hinh nhìn một chút, đúng là bị thương thật, cô có chút không biết phải làm sao: "Tôi cứ tưởng rằng chỉ là trầy da...."

Đường Vực nhấp môi, không thèm nói chuyện, chuyên tâm khử trùng vết thương cho cô.

Ngón tay người đàn ông thon dài đẹp đẽ lại dịu dàng rửa sạch vết thương trong lòng bàn tay cô, tim Đường Hinh đập bum bum, nhìn chằm chằm vào mặt Đường Vực, anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Đau sao?"

Sắc mặt Đường Hinh hoảng hốt, không nghe thấy gì.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy rõ sự hoảng hốt ở đáy mắt cô.

Đường Hinh bỗng dưng hoàn hồn, lắc đầu: "Cũng không phải rất đau ..."

Đường Vực mặc kệ cô không lên tiếng rửa sạch miệng vết thương cho cô, xé một miếng băng keo cá nhân, dán xong, ngón tay đè chặt xuống lòng bàn tay cô, "Được rồi."

"Cám ơn." Đường Hinh nhỏ giọng nói.

Đường Vực nhìn cô một cái, giơ tay, vỗ vỗ đầu cô, "Được rồi, đã không sao rồi."

Nói xong, quay người đi xem tài xế thay lốp xe.

Đường Hinh sờ sờ đầu, ánh mắt hoang mang mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon dài đĩnh đạt ở phía trước.

.....

Sau khi về nước.

Đường Hinh luôn suy nghĩ mãi, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Đường Vực: "Lần trước anh bình luận trên ảnh của tôi, người nhà tôi đều cho rằng tôi thật sự bị thiếu nợ tiền lương, đã phát rất nhiều bao lì xì cho tôi, đã phát tài chút đỉnh rồi, tôi mời anh đi ăn cơm nhé?"

Đường Vực vừa mới tắm rửa xong đi ra, thấy điện thoại di động loé sáng một cái, tay kéo lấy dây lưng áo choàng tắm, tuỳ tiện buộc lại một chút, đi qua, cầm lấy điện thoại di động.

Khoé miệng hơi cong lên.

Nha đầu này chắc chắn tám phần là thích anh, chính là cái kiểu đã thích còn không thừa nhận.

Anh dựa vào trên ghế sô pha, vừa lau tóc, vừa nhắn lại một câu: "Có thể chứ, tiểu phú bà."

Đường Hinh nhìn thấy ba chữ "tiểu phú bà" không hiểu sao lại mặt đỏ tim run, khoé miệng cô khẽ cong lên, "Vậy anh muốn ăn cái gì?"

Đường Vực ném khăn lông xuống, bắt chéo chân, nhớ lại lần trước ăn lẩu, cô gái kia ăn có vẻ rất ngon lành, nhắn lại câu: "Ăn lẩu đi."

Buổi cơm tối hôm đó, Đường Hinh cố ý trang điểm một phen, trang điểm xinh đẹp, cô chuẩn bị cho màn tỏ tình với Đường Vực tối nay.

Hy vọng sau khi ăn xong nồi lẩu này, cô có thể có được một người bạn trai.

Sau khi đậu xe xong, Đường Hinh đột nhiên có chút hối hận, hẳn là nên đổi một nhà hàng khác, có ai con mẹ nó tỏ tình ở tiệm lẩu đâu chứ! Tuy rằng nhà hàng lẩu này rất cao cấp, có ghế ngồi riêng, trang hoàng cũng rất có không khí, nhưng mà ... tiệm lẩu thì cũng chỉ là tiệm lẩu thôi!

Sớm biết như vậy, cô hẳn là nên chọn nhà hàng cơm tây, hay nhà hàng Ý đều tốt hơn.

Tóm lại, không nên là tiệm lẩu mới phải!

Cô có chút ảo não.

Tới bàn đã được đặt trước, đẩy cửa ra, nhận thấy Đường Vực đã ngồi dựa vào trên ghế nhàn nhã mà xem thực đơn.

Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, đưa thực đơn qua bên cạnh, ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây, tiểu phú bà cô chọn món đi."

Đường Hinh chung quy cảm thấy câu "tiểu phú bà" này từ trong miệng anh nói ra có vẻ thân mật khác thường, tâm tình cô trở nên vui vẻ, bước qua, cúi đầu nhìn anh, "Anh ăn lẩu đến nghiện rồi sao?"

Nếu không phải là anh đòi ăn lẩu, cô đã có thể chọn một nhà hàng có không khí tốt hơn.

Nếu mà, anh đồng ý thì ..

Sau này hồi tưởng lại, là cô tỏ tình ở tiệm lẩu, nghe có vẻ không được lãng mạn cho lắm.

"Không phải là cô muốn ăn lẩu sao?" Đường Vực dựa vào trên ghế, liếc mắt nhìn cô một cái, hất cằm chỉ chỉ, "Gọi món đi."

"Tôi chưa nói .."

"Tôi cứ tưởng rằng cô thích ăn món này." Đường Vực đối với chuyện ăn cái gì cũng không quá quan trọng, lẩu của nhà hàng này hương vị cũng không tồi, "Gọi đi."

Đầu óc Đường Hinh đều là chuyện lát nữa tỏ tình, vội vội vàng vàng gọi cho xong món ăn, cô cũng không gọi nhiều lắm, trong đầu tưởng tượng ra cảnh diễn thử rất nhiều lần, tối hôm qua còn mất ngủ đến nửa đêm, phải tỏ tình như thế nào mới được đây?

"Em thích anh."

"Anh cảm thấy em xinh đẹp không? Làm bạn gái anh được không?"

....

Đường Vực thấy cô ăn uống không tốt lắm, có chút kỳ quái hỏi, "Sức chiến đấu của cô tối nay không được lắm nhỉ?"

Lần trước rõ ràng là ăn rất được.

Đường Hinh sờ sờ mặt mình, nhỏ giọng nói: "Tôi đang giảm béo..."

Thật ra cô không mập, nhưng cũng không phải là ốm nhom, da thịt đủ đầy, chỗ nên lõm thì lõm, chỗ cần đầy thì đầy, là kiểu đa số đàn ông sẽ thích, ôm vào sẽ có da có thịt.

Đường Vực nghe cô nói thì cười nhạo thành tiếng.

Anh không hề nghĩ Đường Hinh sẽ lựa chọn tối nay mà tỏ tình.

Cho nên, khi cô đứng trước mặt anh, đáy mắt tuy có phần dè dặt, nhưng lời nói lại có vẻ rất can đảm: "Đường Vực, anh cảm thấy em xinh đẹp không?"

Anh sửng sốt một chút, có chút không rõ cô hỏi lời này là có ý gì, thế nhưng vẫn gật đầu một cái, cô gái này lớn lên quả thật rất xinh đẹp dễ nhìn, càng gặp tâm trạng sẽ càng tốt lên, lúc cô cười là đẹp nhất.

Đường Vực nhìn cô, nhướng mày cười nhạo: "Sao thế? Mời tôi ăn cơm còn muốn tôi khen cô xinh đẹp à."

Đường Hinh cúi đầu xuống một chút, lại nhanh chóng ngẩng lên, nhìn anh, tốc độ cực nhanh mà nói ra: "Em đây làm bạn gái của anh thì thế sao? Dù sao anh cũng cảm thấy em xinh đẹp, em cũng cảm thấy anh càng lúc càng đẹp ..."

Thực xứng đôi.

Thực thích hợp.

Tim cô đập rất nhanh, hồi hộp nhìn anh, chờ đợi đáp án.

Đường Vực nhìn cô rõ ràng là đang rất khẩn trương, lại cố gắng làm ra dáng vẻ hào sảng bất cần, nhịn không được chọc chọc cô: "Phụ nữ các cô không phải là rất để ý khuê mật chi gian ... Ừm, là tôi đã từng theo đuổi Minh Chúc, cô không ngại sao?"

"Tại sao em phải ngại? Dù sao Minh Chúc cũng không thích anh, cô ấy và Lục Trác Phong sẽ sớm kết hôn thôi, quân hôn đấy, ai dám phá chứ?" Đường Hinh chớp chớp mắt, thẳng thắn nhìn vào anh.

Mặt Đường Vực trầm xuống, nha đầu này chính là thiếu dạy dỗ, đã nói không cần nhắc đến Minh Chúc, lại còn nhắc, dẹp con mẹ nó cái gì mà lấy độc trị độc đi, anh lạnh giọng: "Logic của cô, có phải là có bệnh hay không?"

Đường Hinh: "..."

Cô làm gì có bệnh gì chứ?

Đường Vực đút tay vào túi quần, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, "Tôi là loại đàn ông tìm bạn gái chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi sao?"

Nào có ai mới mở miệng liền hỏi chính mình có xinh đẹp hay không chứ.

Nếu anh mà nói không xinh đẹp, vậy có phải là cô sẽ không thổ lộ hay không.

Đường Hinh nhỏ giọng nói thầm: "Không phải sao? Đàn ông không phải đều thích phụ nữ xinh đẹp sao?

Giống như, cô thích một người, cũng là nhìn mặt trước tiên.

Nhan tức chính nghĩa*.

*ý nói đẹp là có quyền.

Đường Vực nhìn cô: "Nhưng là những phụ nữ xinh đẹp hơn so với cô cũng có rất nhiều, cô chắc chắn tôi chỉ muốn tìm phụ nữ xinh đẹp thôi sao?"

Đường Hinh sửng sốt một chút.

Đường Vực vỗ vỗ đầu cô, nửa híp mắt, dôi mắt đào hoa kia vẫn rất dụ người, "Hay là, cô thích tôi, là do cảm thấy tôi lớn lên đẹp trai?"

Đường Hinh nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ừm, từ lúc đầu là ..."

Khoé miệng Đường Vực hơi cứng lại.

Nhìn xem tình cảm vặn vẹo này xem.

Không phải là rất biết nói chuyện sao? Sao lúc nói chuyện cùng người mình thích, liền ngây ngốc như tiểu bạch thỏ thế này.

Đường Vực gọi nhân viên phục vụ tới, thanh toán.

Đường Hinh chợt nhớ tới chính mình mời khách, vội vàng lấy ví ra, "Để em! Em nói em mời anh mà."

Đường Vực cười một chút, cất ví đi, hất hất cằm về phía cô, khoé miệng cong lên: "Được. Tiểu phú bà mời khách."

Nhân viên phục vụ cúi đầu cười trộm, Đường Hinh quẫn đến không biết phải làm sao, thanh toán xong, quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái, "Anh đừng có gọi bậy bạ, em có phải là tiểu phú bà gì đâu, làm sao giống anh Đường tổng giá trị bản thân hơn cả trăm triệu chứ."

Thanh toán xong xuôi, chuyện tỏ tình không hiểu sao cũng bị trôi vào quên lãng qua đi.

Đường Vực dẫn người ra khỏi tiệm lẩu.

Cũng không nhắc lại sự việc vừa nãy.

Đường Hinh muốn tự nhiên một chút, trong lòng bị đè nén đến hoảng, rất khó chịu, nhìn Đường Vực muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không nói gì.

Cô cúi đầu, đi về phía bãi đậu xe.

Đường Vực đi phía sau cô, gọi cô lại: "Đường Hinh."

Cô quay đầu lại, giọng nói yếu ớt: "Chuyện gì."

Đường Vực đút tay vào túi quần, yên lặng nhìn cô: "Suy nghĩ cho kỹ rồi lại đến nói với tôi."

"Không thèm."

Không phải đều đã rõ ràng rồi sao?

Không nói rõ không tỏ thái độ còn không phải là ý tứ từ chối hay sao?

Đường Hinh giẫm giày cao gót mà rời đi, toàn bãi đậu xe đều có thể nghe được tiếng giày cao gót của cô, nghe có vẻ... rất tức giận.

Đường Vực sờ sờ mũi, nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái nhỏ, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tiểu phú bà tính tình không nhỏ nhỉ.

Thế nhưng, loại tình yêu văn vẹo này cần phải uốn nắn một chút, bằng không, chuyện yêu đương này không có cách nào nói tiếp được nữa.

Đường Hinh đóng cửa xe, nhìn thoáng qua người đàn ông đang đi về phía chiếc Cayenne màu đen, hít vào một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng khó chịu, muốn khóc cũng không khóc được.

Cô cười khổ.

Đúng là không nên ôm hy vọng to lớn như vậy.

-Hết Chương 92-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.