Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 105: Phiên ngoại 2: Có anh luôn ở đây



Sau khi Lộc Hàm gặp tai nạn, Ngô Thế Huân không nói hai lời lập tức đưa cậu ra nước ngoài trị liệu. Vốn dĩ Tống Thanh Sơn đề xuất hai người nên đến chỗ Thanh Thủy ở, nhưng mà sau khi suy nghĩ, Ngô Thế Huân vẫn quyết định thông qua bố mẹ giải quyết chuyện này.

Lần đầu tiên thấy được những tin đồn kia nổ ra trên mạng, đến bố Ngô luôn trầm ổn như vậy cũng cảm thấy tức giận. Con trai mình là đồng chí, mà đồng tính trong giới giải trí vẫn luôn bị nói là rất loạn, vì vậy khi nhìn thấy Ngô Thế Huân nghiêm túc đối với Lộc Hàm, bố Ngô tự nhiên cũng đã điều tra rõ ràng về cậu. Kết quả ngoại trừ gia cảnh Lộc Hàm bình thường, còn lại những thứ khác đều khiến ông an tâm, vì vậy khi nhìn thấy những tin đồn đảo lộn đen trắng như vậy thật khiến ông không thể ngồi yên.

Bố Ngô còn thiếu chút nữa là đã xúc động đến mức muốn điều tra triệt để, muốn khiến cho những kẻ tung tin đồ kia phải trả một cái giá xứng đáng, nhưng lại nghĩ đến Ngô Thế Huân, anh đang chọn lựa chờ đợi nên ông chưa ra mặt.

Nhưng mà đêm ngày hôm sau, Ngô Thế Huân lại gọi điện đến nói Lộc Hàm bị thương nặng phải nằm viện do có kẻ cố ý mưu sát. Mẹ Ngô nhận được tin Lộc Hàm bị thương nặng đến mức hạ thân không có cảm giác, thậm chí còn bị thương trên mặt, bà lo lắng đến sắp khóc tựa như đang lo lắng cho chính con trai của mình vậy.

Bà vội đốc thúc hai bố con mau mang Lộc Hàm ra nước ngoài trị liệu, một là y tế bên đó phát triển hơn, hai là tránh cho việc ở lại trong nước phức tạp nhiều người dòm ngó lại dấy lên dư luận. Mặt khác mẹ Ngô còn trực tiếp liên lạc với mẹ Lộc, tường thuật lại tình hình đồng thời an ủi cảm xúc của bà ấy, mọi việc sắp xếp tương đối ổn thỏa, mẹ Ngô cũng cùng hai người ra nước ngoài.

Đã được nửa tháng, Ngô Thế Huân đã thở dài bất lực không biết bao lần, tuy bây giờ là buổi sáng ngoài trời thời tiết cũng thật tốt, thậm chí trong phòng ngủ, hành lang và phòng khách đều ngập tràn ánh sáng. Mọi thứ đều tươi đẹp như vậy, nhưng Lộc Hàm vẫn giữ tâm trạng như trước, phản ứng của cậu cứ như thể chỉ cần bên cạnh không có ai, cậu sẽ lén lút tự sát vậy. Nếu như không an an tĩnh tĩnh nằm trên giường, thì cũng là trốn trong lòng Ngô Thế Huân, không thì cũng phải nắm chặt lấy áo anh.

“Lộc Hàm?” Ngô Thế Huân thấp giọng gọi một tiếng.

Anh biết rằng cậu đã tỉnh, bởi vì anh biết khoảng nửa tháng gần đây tuy rằng cậu luôn ngủ trưa nhưng đều không thể ngủ quá một tiếng. Nếu như Lộc Hàm cứ khóc nháo một trận, bất luận là đối với hành động của Mục Dương Dương cũng được, hay là đối với việc hạ thân chưa cử động được, hoặc việc dung mạo bị ảnh hưởng cũng được. Chỉ cần cậu phát tiết ra, Ngô Thế Huân đều cảm thấy bình thường, nhưng mà Lộc Hàm lại không như thế. Trừ bỏ lần đầu tiên sau khi tỉnh lại từ tai nạn, cậu đã khóc không ngừng một trận, những thời gian còn lại đều không để lộ cảm xúc rõ ràng nữa.

Chỉ khi ở trong lòng Ngô Thế Huân mới khiến cậu an tâm, trong lòng anh giống như cái ổ nhỏ của cậu chỉ cần rúc vào bên trong sẽ không ai nhìn thấy nữa. Vết thương ở trên mặt muốn đổi thuốc cũng chỉ có Ngô Thế Huân mới có thể làm, người trong lòng hơi khẽ cử động càng rúc vào sâu trong lòng Ngô Thế Huân dùng sức một chút, hiển nhiên là muốn cự tuyệt gì đó. Ngô Thế Huân giơ tay lên xoa xoa mái tóc ngắn của Lộc Hàm, ngón tay chạm nhẹ lên miếng vải trắng trên khuôn mặt cậu, sau đó nhẹ giọng nói:

“Đừng sợ, anh không bắt em phải ra ngoài đâu!”

Mái tóc này là khi đó bác sỹ cấp cứu dùng kéo cắt tạm, lúc đầu còn vô cùng xấu sau rồi tóc cũng mọc dần ra theo thời gian, Ngô Thế Huân còn tự mình chỉnh lại cho cậu nhìn kỹ trông cũng thanh tú lắm. Anh cúi đầu nhìn vết thương dữ tợn trên khuôn mặt Lộc Hàm, lông mày cũng cau lại, sau đó kiềm lòng không được mà nâng khuôn mặt cậu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Có hơi chút cự tuyệt từ Lộc Hàm truyền đến, cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ngô Thế Huân, sự phòng bị và kháng cư của cậu rất mạnh nhưng cũng rất đáng thương. Ngô Thế Huân đặt tay lên cần cổ của Lộc Hàm, ngón tay cái của anh vuốt ve lên xuống. Anh ôn nhu hôn lấy Lộc Hàm, mang theo sức lực không thể kháng cự, từng chút từng chút một làm nhạt đi ý thực cự tuyệt của người kia. Lộc Hàm cảm thấy bởi vì vết sẹo trên mặt khiến cậu xấu xí, cho nên không dám nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân. Cho dù anh là nơi duy nhất an ủi cho trái tim bị tổn thương của cậu, nhưng cậu vẫn sợ hãi không muốn người khác nhìn thấy mình với dáng vẻ này.

Trong vòng nửa tháng này Ngô Thế Huân đều hết lời khuyên nhủ, cũng chứng minh bản thân không hề để ý đến chuyện ngoại hình, anh hy vọng Lộc Hàm có thể dũng cảm lên không cảm thấy tự ti nữa. Nhìn thẳng vào tình hình của bản thân mới là bước đầu tiên, chỉ có đi chắc bước này mới có thể đi được bước tiếp theo, xử lý vết thương lòng.

“Em còn muốn trốn tránh đến lúc nào đây?” Ngô Thế Huân cúi xuống để trán mình chạm vào trán cậu, hỏi xong câu này, Lộc Hàm chậm chạp mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt của cậu sáng ngời lại đong đầy nước.

“Ngoan, thử kiên cường lên em!”

Ngô Thế Huân từ từ khuyên bảo, bởi anh biết lời nói của mình rất có tác dụng.

Chỉ là đối với Lộc Hàm mà nói, khẩu hiệu trên lời nói vẫn chưa thể hô hào một cái là có thể làm ngay, cậu vẫn cần thay đổi dần dần. Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, nghe anh nói, sau đó lại rúc vào lòng anh, đầu dụi vào hõm vai anh, nhưng mà vẫn không nói lời nào. Cậu vốn dĩ đã hướng nội, lúc trước còn suýt mắc chứng bệnh uất ức cho nên bây giờ những chuyện này lại càng không thể gấp gáp.

Ngô Thế Huân cảm thấy bất lực trong lòng anh hơi khẽ thở dài, sau đó anh chạm nhẹ vào gáy của Lộc Hàm lại xoa lưng vỗ về, giống như an ủi một đứa trẻ đang phải chịu những tổn thương rất lớn. Anh biết Lộc Hàm đang cố gắng thay đổi, cái hai người cần chỉ là thời gian mà thôi.

————–

Mỗi ngày không ngừng xoa bóp trị liệu cho đôi chân, nên cuối cùng chân của Lộc Hàm cũng có dấu hiệu hồi phục. Buổi sáng hôm đó, Ngô Thế Huân gọi cậu dậy, đợi đến khi Ngô Thế Huân đánh răng rửa mặt xong từ phòng tắm bước ra, Lộc Hàm đã ngồi dậy dựa vào đầu giường. Cái chăn trước mặt cậu cũng được nâng lên, hiển nhiên là đã chống được chân dậy, Ngô Thế Huân nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết nhìn Lộc Hàm, anh có chút kích động nói không ra lời.

Chỉ trong thời gian một tuần, Lộc Hàm đã có thể không cần người khác đỡ mà đi lại được. Vừa mới hồi phục, cậu rõ ràng là quá nóng lòng, mỗi ngày đều hận không thể lúc nào cũng lôi Ngô Thế Huân dẫn cậu đi lòng vòng, hy vọng sớm ngày có thể đi lại bình thường.

Lúc đầu Lộc Hàm chỉ đồng ý đi lại trong phòng ngủ hoặc là lối đi ở hành lang tầng 2, bởi vì tránh mẹ Ngô ở tầng dưới, cậu không muốn dáng vẻ rách nát này của mình bị mẹ Ngô nhìn thấy. Nhưng sau dần mọi thứ đều đã phai nhạt, cậu càng khẩn cấp hy vọng mình hồi phục giống như trước đây, bởi vậy mới muốn thử xem bản thân mình đã đủ dũng cảm đi đón nhận ánh sáng và không khi quen thuộc ở bên ngoài hay chưa. Thời khắc vượt qua được bước đầu tiên, cậu đã hoàn toàn hiểu rõ bản thân mình làm được.

Tiếp theo đó là sắp xếp chuyện phẫu thuật chỉnh hình, khuôn mặt là bề mặt của nghệ sỹ, hậu quả của khuôn mặt bị hủy đi đối với bất kỳ công ty nào cho dù năng lực cũng vẫn là không thể gánh được. Từ khi xảy ra tai nạn đến này, chuyện của Lộc Hàm được giấu kín không lộ ra chút tin tức phong phanh nào, quần chúng chỉ cho là vì sự kiện kia cậu bị công ty đóng băng mà thôi.

Những lời mắng chửi đối với Lộc Hàm trên mạng mỗi lúc một nhiều, dù sao một lời thanh minh ngắn gọn thế kia cũng chưa đủ giải quyết hậu quả. Lực chú ý của quần chúng vẫn còn tập trung vào đấy, nên sẽ lại càng không nghĩ đến khả năng Lộc Hàm gặp phải tai nạn, vì vậy như thế là lợi hay hại ai cũng không có cách nào khẳng định được.

Nếu như ở trước mặt công chúng đột nhiên tẩy trắng chứng minh Lộc Hàm không phải bị đóng băng, nhưng lại làm lộ ra tin tức cậu bị tai nạn, vậy thì lúc đó cậu mới thật sự là không còn cơ hội xoay chuyển thế cục được nữa.

Phẫu thuật được tiến hành bí mật và thành công, ở giữa quá trình không phát sinh sai sót nào. Thời khắc trên khuôn mặt Lộc Hàm được tháo đi miếng vải trắng, bác sỹ khẽ nhẹ xoay đi chiếc ghế của cậu, để khuôn mặt chính diện sạch sẽ lại thư giãn của cậu đối diện với một chiếc gương, tất cả mọi người mới đều thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn người trong gương đến ngẩn người, sau đó mới từ từ giơ tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nơi đã từng lưu lại những vết sẹo đáng sợ, một Lộc Hàm hoàn chỉnh đã quay trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.