Chỉ Cưng Chiều Mình Em

Chương 16: Mưu kế của nữ thư ký



" Tôi rất mong chờ ngày chúng ta gặp lại." Thẩm Hạo Thiên hứng thú gõ một câu, anh cũng rất muốn biết chủ nhân đứng đằng sau Tiêu Thị là người như thế nào. 

Anh bí ẩn gõ nhẹ trên màng hình rất nhanh anh nở nụ cười bí hiểm, Chu Phi và Di kinh ngạc nhìn Thẩm Hạo Thiên, tên này cười cái quỷ gì vậy, nhưng hai người cũng căn mắt nhìn màng hình muốn xem thử đối phương là ai nhưng không ngờ vừa chạy xong dữ liệu thì đối phương trực tiếp đóng máy tính không thấy gì cả.

Tiêu Nhã nhìn màng hình hai giây sau đó cô đóng laptop lại, lúc nãy màng hình của cô đột nhiên rung lên sau đó lại trở về như cũ, điều đó chứng minh, hắn đã thành công xâm nhập máy chút của cô, xem ra tên kia cũng không đơn giản như cô nghĩ, bất quá càng thú vị, đối thủ mạnh thì càng kích thích hơn không phải sao?

So sánh với bộ dáng nhàn nhạt của Tiêu Nhã thì Mộc Tử Kỳ phải nói rất đau đầu.

Dạo này Tiêu Thị nổi gió vì Tiêu Nhã biến mất, bọn họ thừa cơ hội này tranh dành vị trí chủ vị, hắn có thể kéo dài bốn năm thực không dễ dàng hiện tại kiên trì chỉ có thể trong vòng ba tháng, nếu Tiêu Nhã còn không trở lại chỉ sợ đám người kia không ngại bất cứ thủ đoạn nào mà hành động đâu.

Lần này cái ghế thứ sáu của Tiêu Thị vừa mở ra khi Trần Quyên trở lại ổn định một phần nhưng với tính cách của Trần Quyên sợ khi biết sự thật năm đó, cô nhất định sẽ liều mạng với đám người bên đó đến lúc đó Trần Quyên cùng đám người đó đồng quy vô tận thì khổ rồi, nếu lật luôn con bài thứ bảy thì đám người kia sẽ an phận hơn.

Nhưng hiện tại con bài thứ bảy chưa thể lật, chiếc ghế thứ bảy còn cần thời gian để hoàn thiện.

Hơn nữa hắn không rõ Tiêu Nhã là đang âm mưu cái gì, cô biết rõ sự tình năm đó nhưng lại không ngăn Trần Quyên trở về, nhất định trong lòng người ta đã sớm tính kế rõ ràng, đánh chết hắn cũng không tin Tiêu Nhã ngu ngốc không chuẩn bị kế hoạch gì, trừ phi cậu ta bị đàn ông làm cho ngu ngốc mà cái khả năng này là điều không thể nhất.

Mà hắn cũng không biết, lần này Trần Quyên về Tiêu Thị không phải ý của Tiêu Nhã, hơn nữa chuyện của nhiều năm trước đã không còn dấu được Trần Quyên, còn một điều nữa chính là Tiêu Nhã thật sự bị đàn ông làm cho ngu ngốc.

Trầm Thư Thư vừa bước vào văn phòng liền thấy cả căn phòng bị Mộc Tử Kỳ gần như lật tung cả lên, khoé miệng cô co rút nhìn người nào đó đang đứng cạnh cửa sổ: " Sếp, Lão đại nói chuyển bằng đường hàng không. Đây cũng là chuyến hàng cuối cùng."

Mộc Tử Kỳ nghe xong thì tức giận nghiến răng, hắn biết hai chữ hàng không này có ý gì, Tiêu Nhã cậu thật tàn độc.

" Làm theo lời cậu ấy." Hắn nở nụ cười âm lãnh: " Tôi muốn bọn họ chỉ có đi không có về." Dù sao chuyến hàng này hắn vốn dĩ không muốn nhận, nếu không phải người bên kia lấy họ ra uy hiếp Tiêu Nhã thì hắn đã giết hết đám người kia rồi.

Nhưng xem tình hình này thì Tiêu Nhã đã hạ sát tâm rồi, uy hiếp họ lâu như vậy nên đến lúc trả giá rồi, về phần người lần này cướp kho hàng, không cần biết kẻ đó là ai, chỉ có đi chứ không có về.

Trầm Thư Thư nở nụ cười, lần đầu tiên lão đại và sếp ăn ý như vậy: " Vâng sếp, ngài có cần Quyên tỷ không?" Chuyện tình của Trần Quyên và Mộc Tử Kỳ mọi người ai cũng đều biết, một người nắm cái ghế thứ hai một người nắm giữ chiếc ghế thứ sáu của Tiêu Thị, bọn họ đều mong hai người thành đôi, chỉ là hai người này đều trơ về mặt hoá học, không có tác động từ bên ngoài với nhau thì còn lâu hai người này mới nhận ra.

" Không cần, bên london còn có cuộc họp, sắp xếp một chút, khi nào về rồi gặp sau."

Ngu ngốc, đợi anh về thì người ta đã bị người khác cướp mất rồi: " Sếp, lão già của ngài muốn Quyên tỷ làm vị hôn thê của Mộc Quân."

" Vậy sao...." Hờ hững trả lời, không một chút quan tâm, giống như chuyện này hình như không liên quan đến hắn nhưng ngay sau đó hắn lại nhíu mày: lão già chết tiệt kia lại muốn làm trò gì vậy, không phải Mộc Quân cùng với người con gái khác có con rồi sao? Lão cũng biết với tính cách của Trần Quyên chỉ sợ khi biết được sự thật đừng nói là Mộc Gia mà ngay cả Tiêu Thị cũng sợ bị cô ấy lật lên.

Trầm Thư Thư nở nụ cười âm thầm: " Sếp, thật ra thì Mộc Quân cũng khá hợp với Quyên tỷ, tôi thấy Mộc thiếu gia ngoại hình rất đẹp trai, lại là người thừa kế của Mộc Gia sau này."

Mộc Tử Kỳ im lặng không nói, gương mặt thuỷ chung không thay đổi, nhưng đôi mắt đã bán đứng hắn: " Trầm Thư Thư, cô mấy ngày này thực rảnh rỗi sao?" Giọng nói của hắn lạnh đi vài phần, cứ nghĩ đến cô gái đanh đá ngày nào lại là vị hôn thê của tên đào hoa kia có hơi đáng tiếc.

Trầm Thư Thư vô tội nhúng nhúng vai sau đó đột nhiên vỗ tay: " Đúng rồi, tôi quên đặt vé máy bay đi london rồi, tôi đi đặt đây." Nói rồi cô chạy ra khỏi phòng.

Đôi mắt của Mộc Tử Kỳ sáng lên, sau đó cầm áo khoác chạy ra khỏi phòng, hắn hiện tại là trực tiếp trốn việc.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Trầm Thư Thư âm thầm thở phào, lại nhìn vé máy bay trên bàn, cô không khách khí xé nó đi, xem như cô chưa bao giờ phạm sai lầm lần này đành phạm sai lầm để hai người đó nhanh chóng phản ứng với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.