Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Xấu Xí

Chương 23: Chúc ngươi may mắn



“Lãnh Dịch Hi, ngươi làm sao lại trở thành bộ dáng giống quỷ này?” Bây giờ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, không phải là Đại công tử An Bình Hầu phủ Lãnh Dịch Hi sao! Chỉ là dáng vẻ bây giờ của hắn, thật sự khiến cho người ta rất khó có thể hình dung hắn và công tử nho nhã kia là một.

“Vân Liên Nhược, ngươi không biết ngượng hay sao mà còn hỏi, bây giờ bản công tử rơi vào tình trạng này, không phải đều do ngươi ban tặng sao, cái này trả lại cho ngươi.” Thiên Tuyết lệnh bay thẳng về phía Vân Liên Nhược.

“Lãnh Dịch Hi, không cần oan uổng người khác như vậy, gần đây bản tiểu thư đều không có ở Kinh thành, làm sao có thể hại ngươi?” Vân Liên Nhược cảm thấy ủy khuất, mình vô tội nha. Oan uổng người khác cũng không cần phải như vậy.

“Lãnh Dịch Hi, ngươi dám mắng Nhược Nhi nhà ta sao.” Nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Vân Liên Nhược, Thủy Nguyệt Hoa đau lòng, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp làm khó dễ với Lãnh Dịch Hi.

“Thái tử điện hạ, ngươi lau sạch mắt chút đi, người chịu ủy khuất là ta, vô tội nhất cũng là ta, ngươi có còn tính người hay không?” Lãnh Dịch Hi lớn tiếng chỉ trích Thủy Nguyệt Hoa cưng chìu thê tử. Không đúng, bọn họ còn chưa có thành thân, chỉ có thể nói Thái tử vì Thái tử phi tương lai, ngay cả tiết tháo cũng không còn, bằng hữu cũng bị hắn đem bán như vậy.

“Cái gì? Ngươi chính là Thái tử điện hạ, ngươi không phải là gọi Dạ Tuyệt Thương sao, lúc nào thì trở thành Thủy Nguyệt Hoa?” Nghe thấy Lãnh Dịch Hi gọi người nọ Thái tử điện hạ, Tử mỹ nhân không bình tĩnh nổi. Thiên Khải vương triều đồn đãi thái tử Thủy Nguyệt Hoa giống như thần thánh, người kia giống như trích tiên, khí tức giống như u lan, tài năng kinh diểm, là một người tuyệt thế vô song, vậy mà lại là người nam nhân mặt dày, hẹp hòi, lòng dạ hiểm ác trước mắt này sao. Trời ạ, sét đâu rồi bổ nàng một cái đi.

Lại lần nữa nghe thấy câu hỏi ngu ngốc của Tử Sa, Dạ Nhị lên tiếng châm chọc: “Chủ tử nhà ta vốn chính là Thái tử, Dạ Tuyệt Thương chỉ là tên giả dùng để hành tẩu giang hồ thôi, vậy mà cũng không đoán được, ngu ngốc.”

“Tiểu Nhị, đừng nghĩ là bản các chủ nhẫn nhịn ngươi thì ngươi được voi đòi tiên nha.”

“Những lời này ta muốn tặng cho ngươi đó. Mặc dù ta không muốn so đo cùng với nữ nhân. Nhưng mà gặp phải một nữ nhân không giống nữ nhân như ngươi, Lãnh công tử nói đúng, không cần coi ngươi thành nữ nhân, đánh trước rồi nói.” Hắn không muốn lại bị nữ nhân này sai bảo này nọ nữa, vừa rồi cách làm của Lãnh Dịch Hi, đã cho hắn gợi ý rất lớn.

“Vân Liên Nhược, bản các chủ phế hắn, ngươi sẽ không tìm ta tính sổ đúng không?” Tử Sa hỏi. Vân Liên Nhược bao che khuyết điểm không phải là ngày một ngày hai, nàng thật sợ không cẩn thận đánh chết Dạ Nhị, Vân Liên Nhược sẽ tìm nàng tính sổ.

“Đây là tranh chấp của các ngươi, ta sẽ không hỏi tới. Các ngươi muốn giải quyết thế nào cũng được, chỉ cần còn sống là được, gãy tay gãy chân cũng không có sao.” Vân Liên Nhược suy nghĩ một chút trả lời.

“Như vậy, bản các chủ yên tâm rồi.” Dứt lời, Tử Sa và Dạ Nhị tìm môt chỗ không có ai, chuẩn bị giải quyết “Tranh chấp” giữa bọn họ.

Dạ Nhất và Dạ Tam nhìn Dạ Nhị rời đi, cho hắn một ánh mắt đồng tình, Tiểu Nhị à, ngày này năm sau, bọn họ sẽ không quên đốt giấy tiền vàng bạc cho ngươi đâu.

Nhìn một chút, đây đều là huynh đệ kiểu gì vậy! Vân Liên Nhược cũng đã lên tiếng, muốn đánh có thể, còn sống là được. Bọn họ làm huynh đệ, không nghĩ đến lúc đó sẽ băng bó cho hắn, mà là trực tiếp thăng cấp thành sang năm sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho hắn. Nếu như Dạ Nhị biết được suy nghĩ trong lòng của hai huynh đệ kia, không biết có thể trực tiếp bị tức chết hay không.

Sau chuyện giữa Tử Sa và Dạ Nhị, tiếp tục quay lại tìm tòi nghiên cứu vì sao Lãnh Dịch Hi lại biến thành “Tên ăn mày“.

“Lãnh Dịch Hi, nói một chút xem, những ngày qua ngươi là trải qua thế nào?” Mặc dù nàng ném cho hắn một chút phiền toái nhỏ, nhưng mà chút phiền toái nhỏ như vậy, không đến nổi khiến cho hắn biến thành như vậy. (Editor: Vuốt mồ hôi, chỉ chút phiền toái nhỏ a...... Bái phục tỳ mà)

“Hừ! Ta nói mà ngươi sao có thể hào phóng đưa cho ta Thiên Tuyết lệnh chơi một chút, nguyên lai là tính toán ta. Buổi chiều hôm đó vừa mới cầm Thiên Tuyết lệnh đến Túy Nguyệt lâu đi dạo một vòng, buổi tối ta liền được mời đến Hồng Môn yến. Đầu tiên là huynh đệ tốt của Thái tử điện hạ - Minh Vương điện hạ mời ta uống trà, ăn cơm, hỏi ta một chút vấn đề, trước khi rời đi, lại miễn phí tặng ta một ít thuốc độc.” Lãnh Dịch Hi nói tới chỗ này, vô cùng uất ức tức giận. Sau đó nói tiếp: “Mới từ hang sói ra ngoài, bản công tử lại được mời đến hang hổ. Lại là một huynh đệ tốt nữa của Thái tử điện hạ, Duệ Vương điện hạ mời ta uống chút rượu, nghe chút tiểu khúc, tùy tiện hàn huyên về vấn đề tài phú của Thiên Tuyết cung.”

“Uống chút trà, ăn cơm, uống chút rượu, nghe chút tiểu khúc, cuộc sống của Lãnh công tử cũng thật tốt nha!” Vân Liên Nhược cảm khái.

“Uống trà ăn cơm, uống rượu nghe khúc, đó là bề ngoài thôi, trên thực tế, đầu tiên là dưới chăn của bản công tử có độc, sau là bị uy hiếp, cuộc sống như vậy, chỗ nào tốt hả?” Nghĩ đến mình bởi vì Thiên Tuyết lệnh mà được săn sóc đặc biệt, Lãnh Dịch Hi nhìn Vân Liên Nhược liền có xúc động muốn đánh nàng một trận.

“Bọn họ tìm ngươi, đơn giản là muốn khống chế ngươi, lôi kéo ngươi, căn bản sẽ không hạ độc thủ đối với ngươi, bây giờ ngươi như vậy, khẳng định còn có một chút chuyện nữa mới đúng. Nói tiếp đi!” Vân Liên Nhược không thèm nhìn ánh mắt muốn giết người của Lãnh Dịch Hi, vẫn như cũ dựa vào lòng của Thủy Nguyệt Hoa, chờ hắn tiếp tục nói những ngày qua mà hắn đã trải qua.

“Còn có thể có cái gì chứ, không phải là chuyện tốt mà Ngọc cô nương ở Thánh Y lâu của ngươi làm ra sao. Bản công tử cầm Thiên Tuyết lệnh đi Thánh Y lâu tìm nàng giải độc, không cẩn thận nhìn thấy mỹ nhân người ta đang tắm. Kết quả, tiểu mỹ nhân thẹn quá hóa giận, một tờ đơn thuốc đi xuống, hại võ công của bản công tử mất hết, tới hôm nay mới khôi phục được. Tiểu mỹ nhân đó, tâm địa thật quá độc ác, vậy mà thừa dịp bản công tử mất hết võ công, phái người tới ám sát ta, bọn họ phá hoại hình tượng của ta, hôm nay bản công tử như vậy, cũng do nàng ta ban tặng.” Nói đến nơi này, chúng ta cũng có thể nghe được tiếng nghiến răng nghiến lại của Lãnh đại công tử.

“Lãnh Dịch Hi, ngươi quá vô sỉ.” Hắn ta vậy mà bị Lộng Ngọc đùa bức thành tên ăn mày, nói đến những gì mình đã trải qua mà không thấy xấu hổ chút nào. Chẳng lẽ, người nào ở chung một chỗ với Thủy Nguyệt Hoa, cũng bị đồng hóa, da mặt có thể dày bằng thành tường sao.

“Bản công tử đó là có phong độ, không thèm so đo với mỹ nhân. Mỹ nhân người ta đi tắm, phong tư mê người, nếu như có thể gặp đượ cơ hội tốt như vậy nhiều thêm mấy lần nữa, bản công tử có nghèo hơn nữa cũng sẽ vui vè tiếp nhận.” Da thịt như ngọc, dáng người linh lung, khí chất trong trẻo lạnh lùng, mỹ nhân như vậy, thật sự là cực phẩm, lúc đó sao mình lại không nhìn nhiều thêm mấy lần nữa chứ!

Lãnh Dịch Hi nghĩ như vậy, đáng đời bị Lộng Ngọc mỹ nhân của chúng ta đối xử với hắn như vậy. Có vài người, quả nhiên trời sinh tính tình bỉ ổi, thích tìm đánh, Lãnh Dịch Hi chính là một người trong số đó.

Vân Liên Nhược khóe miệng và khóe mắt giật giật, dù nội tâm của nàng có mạnh hơn nữa, giờ phút này cũng không chịu nổi, mặt hàng giống Lãnh Dịch Hi này, đúng là cực phẩm trong cực phẩm a. Lấy tính tình của Lộng Ngọc, bị người ta nhìn như vậy, chuyện này tuyệt đối không thể đơn giản mà ngừng lại được. Lộng ngọc am hiểu và giỏi và độc thuật, không ai sánh bằng, nếu như nàng ấy đã bỏ thuốc khiến cho Lãnh Dịch Hi mất hết võ công, thì không thể nào có thể dễ dàng mà để cho hắn khôi phục võ công như vậy. Trừ phi... Thuốc mà nàng ấy hạ không chỉ là một loại.

Lãnh Dịch Hi, bản tiểu thư đồng tình với ngươi, người nào chọc Lộng Ngọc, bình thường sẽ sống rất là “dễ chịu“. Chỉ là, Lộng Ngọc kê đơn cho hắn thuốc gì vậy nhỉ?

Vân Liên Nhược còn đang suy nghĩ xem trên người của Lãnh Dịch Hi trúng loại độc nào nữa, thì cả người đã bắt đầu không thoải mái.

“Hôm nay, thế nào mà càng ngày càng nóng nhì.” Lãnh Dịch Hi ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời không nóng như vậy nha, thế nào mà cả người của mình lại nóng rang. Thân thể càng ngày càng nóng, trong cơ thể có một loại cảm giác khác thường đột nhiên nổi lên. Trong nháy mắt ánh mắt của Lãnh Dịch Hi tối sầm, chạy trối chết rời đi, trong gió, truyền đến giọng nói tức giận của hắn: “Tiểu mỹ nhân, bản công tử sẽ không để yên cho ngươi.”

Sau khi Lãnh Dịch Hi rời đi, Vân Liên Nhược bật cười khúc khích, Lộng Ngọc thật sự quá giỏi, vậy mà hạ mị dược cho Lãnh Dịch Hi tên ăn mày, đáng thương Lãnh Dịch Hi, chúc ngươi may mắn. Thuốc của Lộng Ngọc đã ra thì tuyệt đối không phải là vật thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.