Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Xấu Xí

Chương 26: Là lỗi của ta (H nhẹ)



“Quận chúa, ngài cứ như vậy mà tin tưởng tại hạ sẽ không làm gì ngài hả?” Vân Liên Nhược đến gần nàng ta, dáng vẻ du côn, rất có tác phong của một hoa hoa công tử.

Lúc này Tô Hinh Nhã mới ý thức được, nàng căn bản không hề quen biết người ở trước mặt mình, chỉ biết là những sơn tặc e sợ người này mà thôi. Về phần hắn là người tốt hay là người xấu, nàng hoàn toàn không biết.

Thấy Tô Hinh Nhã bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, Vân Liên Nhược cảm thán, lá gan chỉ có thế này mà cũng dám mang theo vài tên thị vệ hồi kinh một mình, đúng là không muốn sống.

“Trong nhà của tại hạ không có thê tử cũng không có thiếp thất, chi bằng Quận chúa gả cho tại hạ, như vậy, tại hạ nhất định sẽ bảo vệ ngài bình an vào kinh.” Vân Liên Nhược nói xong, bàn tay lướt qua mặt của nàng ta, xúc cảm không tệ.

Tô Hinh Nhã đâu có bao giờ gặp phải chuyện như vậy, nhất thời quên phản kháng. Nếu như nói mới vừa rồi mấy tên sơn tặc kia vũ nhục nàng thì nàng đã không còn sức lực để phản kháng, thì giờ phút này nàng chính là không biết phải phản kháng như thế nào. Mới vừa rồi công tử tuấn mỹ này đã cứu nàng ra ra khỏi hang sói, trong lòng, nàng không hề muốn mang những lời nói từ ngữ không tốt kia lên trên người của hắn. Có lẽ, khi hắn bất ngờ xuất hiện thì lòng của nàng không hiểu sao lại tín nhiệm hắn.

Không! Không thể, nàng thích Thái tử ca ca, nàng phải làm Thái tử phi, tương lai trở thành Hoàng hậu nương nương. Đột nhiên Tô Hinh Nhã hất tay của Vân Liên Nhược ra, hét lớn nói: “Bản Quận chúa là Thái tử phi tương lai, ngươi dám bát kính với ta như vậy, Thái tử ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nàng muốn dùng cách kêu gào như vậy để đuổi ý tưởng không nên có trong lòng của mình đi.

Thái tử ca ca tuấn mỹ vô song, thân phận tôn quý, người như vậy, mới là người mà nàng muốn.

Có khi, bi kịch bắt đầu từ không hiểu biết rồi tự cho là đúng. Ở trước mặt Vân Liên Nhược - Thái tử phi tương lai chính quy mà nói mình là Thái tử phi tương lai, Tô Hinh Nhã ngại mình sống quá thư thái rồi sao.

Vốn là, Vân Liên Nhược cứu nàng ta, đã là đại phát lòng từ bi, bây giờ, không phải có câu nói kêu là sống không bằng chết sao? Tô Hinh Nhã đã hoàn toàn đắc tội Vân Liên Nhược.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, Vân Liên Nhược giả vờ không hiểu hỏi: “Bản công tử nghe nói, người Thái tử cưới là đích nữ tiểu thư của Tướng phủ, hôn lễ là vào ngày mai, Quận chúa là Thái tử phi tương lai nào? Nếu ta nhớ không lầm, Phủ Thái tử lập tức sẽ có một vị Thái tử phi nương nương.”

Không ngoài dự đoán, trong nháy mắt biểu tình của Tô Hinh Nhã liền trở nên phong phú. Có ghen tỵ, không cam lòng, có ác độc..... Tóm lại, nhìn thấy như vậy trong lòng của Vân Liên Nhược vô cùng sáng khoái. Hừ, dám giành nam nhân với nàng, thì phải chuẩn bị tâm lý trước rồi hãy nói.

“Thái tử ca ca sẽ không cưới xấu nữ kia, tân nương của huynh ấy chỉ có thể là ta.” Tô Hinh Nhã không nắm chắc, tức giận nói.

“Đáng tiếc, ngày mai Thái tử ca ca của ngài sẽ thành thân, mà tân nương không phải là ngàii. Hôm nay Bản công tử vẫn còn độc thân, chẳng lẽ, Nhã Quận chúa có sở thích làm thiếp cho người ta.” Vân Liên Nhược há miệng, không câu nào không độc. Thời đại này, thê tử là nhất, thiếp là thấp kém hèn mọn, lấy điều kiện của Tô Hinh Nhã, sao có thể chấp nhận làm thiếp cho người khác.

“Ngươi câm miệng cho ta, im...” Miệng. Tô Hinh Nhã chưa kịp nói xong từ cuối cùn thì nàng ta bất ngờ ngã xuống đất bất tỉnh.

“Cắt! Bản công tử còn chưa có chơi đủ đâu, nhìn thấy có người đến, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi, hi vọng ngươi có thể tự hiểu. Nếu không, ta không ngại cuộc sống có thêm thứ để giải trí đâu.”

“Quận chúa... Quận chúa...”

“Đại nhân, nơi này có dấu vết.”

“Đi.” Sau khi Vân Liên Nhược rời đi, một đám quan binh tìm tới đây. Nhìn thấy Tô Hinh Nhã quần áo xốc xếch, hôn mê bất tỉnh, lập tức mang người đi trở về.

“Tìm được Quận chúa rồi, lập tức hồi kinh.” Cứ như vậy, Tô Hinh Nhã bị mang rời khỏi nơi máu tanh này.

Tô Hinh Nhã được cứu đi, Vân Liên Nhược lại ở trong lòng kêu rên, có ai cứu nàng với. Thủy Nguyệt Hoa này, vì sao võ công lại tốt như vậy, mấy lời mà mình đùa giỡn Tô Hinh Nhã, một chữ không thiếu, hắn đều nghe được toàn bộ.

“Nguyệt, đi đường mệt mỏi, chúng ta nhanh một chút trở về bồi dưỡng tinh lực.” Vân Liên Nhược vươn tay ra đấmi lưng, lúc này biểu hiện của nàng chính là vô cùng mệt mỏi.

“Mệt mỏi? Ta thấy không phải đâu, người nào đó không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao, hay là đùa giỡn với người khác là chuyện rất có tinh lực sao?” Thủy Nguyệt Hoa nghiêm mặt nói. Hắn tức giận, vô cùng tức giận. Nhược Nhi đùa giỡn nữ nhân mà không đùa giỡn hắn, tim của hắn bị thương. Lúc này nếu như Vân Liên Nhược biết lý do vì sao Thủy Nguyệt Hoa tức giận như vậy, nàng sẽ không cần phải chân chó mà kiếm cớ thoát thân cho mình. Nhưng mà nếu như vẫn là nếu như, Vân Liên Nhược không có cách nào biết được lý do thực sự mà Thủy Nguyệt Hoa tức giận là gì, nàng nhất định cũng sẽ có một hồi bi kịch.

“Nguyệt, đây chẳng qua là diễn trò, Tô Hinh Nhã nhớ thương chàng, không cho nàng ta chút dạy dỗ, trong lòng ta khó chịu. Tất cả đều là tại chàng.” Nếu như không phải là người của nàng bị người khác nhớ thươn, nàng sẽ không thoải mái sao? Nếu nàng thoải mái không khó chịu, dĩ nhiên là sẽ không cần phát tiết với nàng ta như vậy, tất nhiên cũng sẽ không có chuyện về sau.

“Nói như vậy, ngược lại ta phảo nhận lỗi với nàng sao?” Thủy Nguyệt Hoa hỏi một cách cổ quái. Nữ nhân này, không phải là rất thông minh sao, làm sao lại không nghĩ tới mình cuối cùng là đang giận cái gì chứ. Nếu để cho Vân Liên Nhược biết suy nghĩ của Thủy Nguyệt Hoa, nhất định sẽ không khách khí cho hắn một chửi bậy. Hử, lão nương không phải là giun trong bụng của chàng, sao có thể đoán được mấy ý tưởng cong cong quẹo quẹo kia của chàng chứ. Hơn nữa, trước kia nàng chưa từng có có chạm vào cái vật gọi là tình yêu này, ở phương diện này vốn có chút chậm lụt.

“Nguyệt, có ít chuyện rất khó nói rõ ràng là ai đúng ai sai. Chuyện mệt óc như vậy, đừng suy nghĩ nữa.”

“Được, không nghĩ những thứ kia nữa. Chúng ta tới nói một chút về những thứ khác. Chẳng hạn, không có thê tử cũng không có thiếp thất, độc thân. Này hình như là lỗi của ta, cho nên để cho Nhược Nhi không có ý thức được mình là thê tử của ta. Yên tâm, từ trước đến nay ta biết sai thì sẽ sửa sai, lần này, cũng không ngoại lệ.” Nói xong, lúc Vân Liên Nhược còn chưa phản ứng kịp rốt cuộc hắn muốn nói gì thì Thủy Nguyệt Hoa hành động, vận tuyệt đỉnh khinh công, đạp lên ngọn cây đi về phía Kinh Thành.

“Tiểu Tam, ngươi nói xem có phải rất nhanh chúng ta liền sẽ có Tiểu chủ tử đúng không.” Dạ Nhất đánh xe ngựa, lên tiếng hỏi Dạ Tam ngồi ở bên cạnh. Lúc nhìn chủ tử rời đi như vậy, phát sinh chút gì đó với chủ mẫu cũng là rất bình thường.

Dạ Tam vẫn như khuôn mặt giật giật, chủ tử và chủ mẫu, không phải là hắn có thể nghị luận, hai người kia, chỉ cần há miệng là có thể độc chết một nhóm người, hắn mới không cần đụng vào họng súng đâu. Chỉ là, nếu như có Tiểu chủ tử, chủ tử sẽ không có nhiều thời gian trêu chọc bọn họ như vậy. Tính toán thời gian, Tiểu chủ tử nhanh nhất cũng phải mất mười tháng nữa mới có thể ra đời, trong khoảng thời gian này, thật dài, hi vọng bọn họ còn có thể sống được đến lúc nhìn thấy Tiểu chủ tử.

“Thủy Nguyệt Hoa, chàng muốn làm gì?” Vân Liên Nhược nằm ở trong ngực hắn, hai tay nắm chặc y phục trước ngực của hắn.

“Đương nhiên là để cho nương tử nhớ kỹ, ngươi đã không phải là người độc thân một thân một mình rồi.” Trong mắt của Thủy Nguyệt Hoa tràn đầy tình cảm.

Không đợi Vân Liên Nhược phản bác, Thủy Nguyệt Hoa đã mang theo nàng đi vào một tòa biệt viện.

Nhẹ nhàng đặt Vân Liên Nhược ở trên giường, Thủy Nguyệt Hoa hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người, tay không tự chủ được xoa xoa ngực mềm mại của nàng. Vân Liên Nhược chưa từng trải qua tình huống như vậy, không có mặt nạ da người che đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng. Hơi thở của Thủy Nguyệt Hoa càng ngày càng nóng, Vân Liên Nhược cũng cảm giác được bên trong thân thể giống như có một đoàn hỏa đang thiêu đốt. Chưa từng ăn thịt heo, cũng đã xem qua heo chạy rồi. Người này không phải nói muốn giữ lại cho đêm động phòng hoa chúc sao, bây giờ là tình huống thế nào?

“Nhược Nhi, nàng không chuyên tâm.” Trong lúc này, nàng ấy còn có tâm tư thất thần, chẳng lẽ hắn không có sức quyến rũ như vậy sao. Thủy Nguyệt Hoa thất bại, vô cùng ủy khuất nhìn người ở bên dưới.

Ủy khuất? Chàng ủy khuất cọng lông ấy (*). Vân Liên Nhược không nhịn được trợn mắt nhìn Thủy Nguyệt Hoa.

(*) Cọng lông: Là 1 câu chửi bậy.

Đều nói người tình trong mắt là Tây Thi, nhìn thấy Vân Liên Nhược xem thường mình như vậy, ở trong mắt của Thủy Nguyệt Hoa, lại vô cùng xinh đẹp, nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Nhược Nhi.” Thủy Nguyệt Hoa khẽ kêu một tiếng, tiếp tục hôn lên môi của nàng, Vân Liên Nhược nhẹ nhàng đáp lại. Không bao lâu, y phục của Vân Liên Nhược bị cởi ra, lộ ra da thịt trắng như ngọc.

“Chủ tử, Giang công tử đã trở lại, đang ở Phủ Thái tử chờ ngài.” Giọng của Long Ảnh không đúng lúc phát ra ở ngoài phòng.

“Cút!” Thủy Nguyệt Hoa rống giận. Bất luận kẻ nào bị quấy rầy vào lúc này, tâm tình cũng sẽ không tốt.

Long Ảnh ở ngoài cửa than thả cho chính mình, sao hắn lại xui xẻo như vậy. Nhưng Giang Thủy Hàn đã nói, nếu như chủ tử không lập tức trở về, hắn sẽ phá hủy những thứ đó. Hắn có thể tưởng tượng, nếu như bởi vì mình không có chuyển lời của Giang Thủy Hàn lại, khiến cho tên bị chèn ép kia (Giang Thủy Hàn ấy mọi người) làm ra hành động điên cuồng nào đó, sau này, hắn ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.

“Chủ tử...” Long Ảnh vừa mới mở miệng, liền cảm giác được một mùi máu tươi. Thủy Nguyệt Hoa đây là thật sự tức giận.

“Chủ tử, Giang công tử nói, nếu như ngài không trở về Phủ Thái tử, hắn sẽ một cây đuốc đốt sạch những thứ kia.” Long Ảnh nói xong, lập tức chạy lấy người. Hắn mới vừa rời đi, chỗ lúc nãy mà hắn đứng liền bị hoàn toàn phá hủy.

Long Ảnh lau mồ hôi lạnh trên trán, thật may là hắn chạy nhanh.

Bên trong phòng, biểu tình của Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa có thể nói là hoàn toàn trái ngược nhau. Vân Liên Nhược cười, Thủy Nguyệt Hoa thì đen mặt.

“Nguyệt, chàng có chuyện thì đi trước đi! Vừa đúng lúc bản tiểu thư cũng muốn đi tìm Lộng Ngọc mỹ nhân nhà ta tự ôn chuyện.” Vân Liên Nhược không chờ Thủy Nguyệt Hoa có phản ứng, nhanh chóng rời đi. Mặc dù nàng không phải là loại nữ tử bảo thủ, nhưng mà tốt xấu gì bây giờ vẫn là giữa ban ngày, da mặt của nàng không có dày đến như vậy. Huống chi, giải dược của Lệ Hồng Nhan tìm được rồi, có một số việc, vẫn nên đợi thì tốt nhất.

Sau khi Vân Liên Nhược rời đi, mặt của Thủy Nguyệt Hoa còn thối hơn. Chờ hơi thở của mình hồi phục lại như cũ, lúc này mới rời khỏi biệt viện. Những tên không có mắt kia, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ.

Ở Phủ Thái tử Giang Thủy Hàn đang uống rượu, cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua. Trong lòng suy nghĩ, không phải là hắn đã đắc tội ai rồi chứ! Suy nghĩ lại một lúc lâu, gần đây hắn bận đến chân không chạm đất (White: Ý chỉ đi hoài), cũng khiến cho hắn lao lực, sẽ không có chuyện gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.