Chị Đại Hậu Cung

Chương 6



13.

Vài ngày sau, trong lúc lên triều, Nhiếp chính vương muốn nghênh thú* Thái hậu.

(*) Nghênh thú: cưới

Tôi nghe nói bị Ngự sử đài thi nhau phản đối.

Nguyên nhân rất rõ ràng, nó không phù hợp với lễ nghi và pháp luật thời bấy giờ.

Dù chưa từng gặp mặt tiên hoàng nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi thân phận là phi tần của tiên hoàng.

Lục Hồi khẽ mỉm cười, nhìn về phía Tống ngự sử đang cầm đầu, rút ra một bản thượng tấu.

Hai ngày sau, giai thoại về Tống ngự sử và một góa phụ phong lưu bắt đầu lan truyền khắp các tửu lầu trong kinh thành.

Lục Hồi còn nhờ người gửi cho chúng tôi hai cuốn truyện chuyển thể để g.i.ế.t thời gian.

Hắn ta lại chọn một buổi tấu triều khác, yêu cầu được nghênh thú Thái hậu.

Hắn ta nói rằng lần trước đã bỏ giở giữa chừng, nhưng sau đó đã được sự tích của Tống ngự sử dẫn đường vì vậy quyết định thử lại.

Lần này phía Ngự sử đài không ai dám lên tiếng.

Nhưng vẫn có những ý kiến phản đối.

“Thái hậu là dưỡng mẫu của bệ hạ, bà không phải là nữ nhân xuất thân từ quý tộc bình thường. Trong tất cả các triều đại, chỉ có Thái hậu nạp phu, chứ không có con cháu nào được nghênh thú.”

Khi những lời này của Thẩm Tu lọt vào tai, tôi vẫn cảm thấy xúc động từ tận đáy lòng.

Lục Hồi không muốn đề cập tới việc hắn ta đã lén gặp riêng tôi trước mặt người ngoài, nên hắn ta đã xin Hoàng đế thay mặt hắn ta thăm dò ý kiến.

Lần này lại tạm thời từ bỏ.

Đêm đó, Hoàng đế mang vẻ mặt thâm trầm đến gặp tôi.

Hắn mặc một chiếc áo choàng lông cáo màu xám, bên trong mặc áo đen tuyền khiến hắn trông thật sắc sảo.

Có lẽ do bóng ma bị Quý phi chỉnh lần trước nên giờ không thích mặc màu vàng nữa.

Không đợi cung nhân tiến tới hầu hạ hắn đã vội xua tay, cung nhân lập tức lui ra ngoài.

Lò sưởi trong đại sảnh đang cháy đỏ rực, tôi tựa người vào ghế, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cởi áo choàng ở cửa và bước tới.

“Mẫu hậu, người có thể bận đến vậy sao?”

Hắn đặt tay lên mép bàn, gõ nhẹ hai cái: “Đầu tiên là Thẩm Tu, sau đó là hoàng thúc.”

Hắn liếc sang tôi, tôi vội ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên nói: “Bận chứ, bộ ta không cần làm hay gì.”

Hoàng đế nghi ngờ nhướng mày.

“Người nói như vậy, có thể nghe được điểm mấu chốt sao?”

“Đúng. Nói với Lục Hồi rằng ta đồng ý gả cho hắn.”

Ngón tay của Hoàng đế cứng lại: “Hôn nhân đại sự mà người cũng đem ra đùa giỡn được ư?”

Tôi nghiêm mặt nhìn hắn: “Nhưng ta không nói đùa.”

Những năm tháng ở cung điện thật dài.

Cho dù là đang g.i.ế.t thời gian đợi đến khi tàn cuộc vui thì cũng khó tránh khỏi cảm giác trống trải.

Nếu không phải do tôi nhầm tưởng nhiệm vụ công lược lên người hắn thì tôi cũng không cần ở đây lãng phí thời gian.

Hoàng đế hơi giật mình, im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Nếu trẫm không đồng ý thì sao?”

Hắn rũ mi, nhẹ nhàng giải thích: “Ta chỉ mới đăng cơ được hai năm mà người đã gả cho hoàng thúc, vậy trong mắt người khác còn coi ta là Hoàng đế không?”

“Làm Hoàng đế tốt là việc của ngươi. Về phần ta, ta chỉ muốn gả cho Lục Hồi.”

Nói xong tôi đứng dậy muốn đi vào trong để không phải ở cạnh hắn.

Nhưng đột nhiên cổ tay tôi lại bị bóp chặt.

14.

Tôi khó hiểu quay đầu lại.

Hắn vẫn cúi đầu, nói bằng giọng không thể nghe được: “Lần trước là lỗi của ta, xin người đừng đâm ta nữa. Ta đã hỏi sư phụ, người học ‘Phượng cầu hoàng’ là vì ta.”

Hắn dừng lại, ngước mắt lên nhìn tôi, khàn giọng nói: “Tỷ tỷ, ta biết tâm tư của người vẫn luôn ở bên ta. Chỉ là thân phận của chúng ta khác với người thường mà thôi.”

Tôi cố gắng hất tay hắn nhưng không thể thoát ra được.

Hắn liền dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cổ tay, có ý muốn dỗ dành.

“Đừng dùng Thẩm Tu hoặc Lục Hồi khiêu khích ta.”

Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên trên đầu: “Ta thích người.”

“Ta đối xử với người kiềm chế và nhã nhặn, ta hạn chế người rất nhiều. Ta biết người không thích, nhưng ta luôn muốn nói với người một câu, nếu không người khác sẽ nói với người điều đó.”

Hắn thở dài quay đầu đi, giọng càng phẫn uất hơn: “Người đi gặp Thẩm Tu nên ta mới đi gặp Quý phi. Ta kiên trì nghe nàng ta đàn suốt nửa tháng, nhưng người cũng không có chút phản ứng nào.”

Tôi choáng váng khi nghe điều này.

Hắn tương tác với Quý phi là vì muốn làm tôi ghen, điều này ai mà biết chứ?

Hắn thấy tôi không nói lời nào, lại lắc cổ tay tôi: “Ta vốn định qua mấy năm nữa đến khi ta trưởng thành hơn, sẽ có thể thay đổi thân phận cho người để tiến cung. Nhưng nếu người kiên trì chiến đấu ngày đêm, ta cũng có thể...”

Hắn chưa nói xong.

Đầu óc tôi trống rỗng, lặp lại lời hắn: “Có thể cái gì?”

Hoàng đế trượt ngón tay xuống rồi đặt vào lòng bàn tay tôi, trầm giọng nói: “Ta có thể, gọi là đến đuổi là đi.”

Tôi rút tay ra, đột ngột lùi lại.

Tôi mới bước được một chân ra khỏi cửa, chỉ còn cách một bước nữa thôi mà hắn dám đến dụ dỗ tôi?

Giọng nói của Hoàng hậu và Quý phi vang vọng trong đầu tôi: “Ngươi là một kẻ đam mê truỵ lạc.”

“Ngươi điên rồi sao, ngươi? Ta không có tình cảm với ngươi, tất cả chỉ là hiểu lầm. Hơn nữa ta rất muốn được gả cho Lục Hồi.”

Thần sắc Hoàng đế mờ mịt, ánh mắt khó hiểu.

Nhưng khi nghe nói muốn gả cho Lục Hồi, cả khuôn mặt hắn chợt đanh lại như bị phủ một lớp sương lạnh.

Hắn bước về phía tôi, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.

“Vì sao, người còn nói thế? Ta đã nhận thua. Hay là nói, người đã thay lòng đổi dạ? Ta trẻ hơn hắn, địa vị cao hơn hắn, chúng ta còn quen biết chín năm. Người đối với hắn là nhất kiến chung tình đúng không?”

Hoàng đế chăm chú nhìn vào tôi, ánh mắt sắc bén khiến tôi không còn chỗ nào để giấu.

Tôi không buồn che đậy bản thân trước mặt hắn nữa.

Tôi hơi nghiêng người, nhìn về khung cửa sổ xanh đậm, nhẹ nhàng kể lại câu chuyện của mình.

“Bệ hạ, ta không phải nữ nhân của tiên hoàng. Ta tới lãnh cung là vì phải hoàn thành nhiệm vụ công lược. Ta cho rằng đối tượng công lược là ngươi nên mới cố gắng tìm mọi cách để lấy lòng, trêu chọc ngươi. Gần đây ta mới biết được, người mà năm đó ta nên gặp chính là Lục Hồi. Ta phải thành thân với hắn ta thì mới có thể rời khỏi thế giới này.”

Tôi khôi phục lại tinh thần, yên lặng nhìn về phía hắn.

“Ta không có hứng thú với ngươi hay Lục Hồi. Điều ta mong mỏi không phải là tình yêu của bất cứ ai, mà là sự giải thoát của chính mình.”

Hắn cau mày, hơi mím môi rồi tiến lại gần vài bước.

“Người nghĩ rằng kể câu chuyện xưa vớ vẩn như vậy thì ta sẽ tha cho sự thay lòng đổi dạ của người sao?”

Chậc, nói cũng vô ích rồi.

Tuy nhiên, tôi có bằng chứng.

Xin lỗi hệ thống, tôi phải phát lại lời di ngôn của cậu rồi.

[Ký chủ, sứ mệnh của chúng ta là giúp tiểu hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, đạt được kết cục Đế Hậu tình thâm, chỉ vậy thôi! Chẳng phải rất đơn giản sao?]

[Đừng chạy, người đó sẽ tới cứu chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ... A, cô đừng, tôi không thể chống nước. Ọc ọc, ọc ọc...]

Sắc mặt của Hoàng đế không chút biểu cảm.

Lần này dù không tin thì hắn cũng phải tin.

Nhưng sau khi Hoàng đế rời đi, cung nữ của ta cũng không hề quay lại, cửa ra vào trong cung đều bị canh gác.

Hắn giam lỏng tôi.

15.

Lúc gặp được Quý phi và Hoàng hậu đã là ba ngày sau.

Hai người trèo lên tường viện, ngồi trên đầu tường như cưỡi lên lưng cọp, rồi khó khăn leo xuống.

Quý phi đung đưa đôi chân dài của mình, chắp hai tay lại, đưa lên miệng và thì thầm tên tôi.

Hoàng hậu dang hai tay ra, bò dọc theo bức tường trong sân tiến về phía trước, cố gắng tìm một gốc cây xiêu vẹo để trượt xuống.

Một mình tôi xách thang tre đi ra hậu viện đón hai cô ấy.

Khi hai người họ hạ cánh, tôi mới biết được gần đây đã xảy ra một chuyện lớn.

Tại buổi thiết triều ban sáng, Hoàng đế cho biết Thái hậu khi nhận được lời cầu hôn của Nhiếp chính vương liền xấu hổ và tức giận đến mức ốm nặng, nằm liệt giường.

Cả triều chính khiếp sợ, quỳ rạp trên đất.

Nhiếp chính vương không tin, liền nhờ Quý phi đến gặp tôi, lại phát hiện tôi bị giam lỏng.

Lúc này Hoàng hậu, Quý phi và Nhiếp chính đều sáng tỏ.

Quý phi nằm trên giường: “Cô và Hoàng đế đã xảy ra chuyện gì vậy? Bên ngoài còn tung tin đồn cô sắp c.h.ế.t.”

Tôi nằm trên bàn nói: “Hắn nói thích tôi, sau đó tôi từ chối. Có lẽ hắn đang nóng nảy.”

Quý phi xoay người, lấy tay ôm đầu: “Cô theo đuổi hắn suốt chín năm, giờ lại từ chối hắn, còn muốn cưới chú của hắn, hắn không vội mới lạ.”

Hoàng hậu chọc vào đầu cô ấy: “Đừng coi bậc đế vương là kẻ si tình. Cùng lắm hắn chỉ đang mượn Thái hậu để chén ép thế lực Nhiếp chính vương mà thôi.”

Hoàng hậu đã sống hai đời, thật sự hiểu rất rõ Hoàng đế.

Hắn có thể từ lãnh cung bò lên long ỷ hoàn toàn nhờ vào tầm nhìn chính trị nhạy bén và thủ đoạn chính trị xuất sắc.

Nếu Nhiếp chính vương ép c.h.ế.t Thái hậu thì sẽ bị người đời chỉ trích muôn kiếp.

Quý phi nghiêng đầu nói: “Nhưng cô như vậy còn chưa c.h.ế.t đâu.”

Tôi bất lực nói: “Tôi cũng không có bệnh. Nếu tôi đoán đúng thì vài ngày nữa tôi sẽ băng hà.”

Hoàng hậu búng ngón tay: “Ngươi đoán chuẩn rồi đấy, mấy ngày nay Thượng nghi cung đã chuẩn bị sẵn sàng, quan tài cũng sẽ sớm được đưa đến.”

Tôi thở dài thườn thượt.

Tôi biết Hoàng đế có ý gì.

Chỉ cần cho tôi c.h.ế.t, không những có thể lưu lại nhược điểm kinh thiên động địa của Lục Hồi mà còn có thể thoát khỏi mối quan hệ mẹ con giữa tôi và hắn.

Một mũi tên trúng hai đích.

Đây chính là con người hắn.

Quý phi nhìn về phía tôi, ánh mắt rực lửa: “Trước mắt cô có hai lựa chọn, một là ở lại cùng Hoàng đế ngược luyến tình thâm, hai là trốn khỏi cung lấy Nhiếp chính vương happy ending, cô chọn cái nào?”

Tôi có quyền lựa chọn sao?

Hai lựa chọn này, nhìn sơ thôi cũng thấy nát.

Ở lại yêu đương cùng Hoàng đế là chuyện hoàn toàn không thể, điều này đi ngược lại ý định ban đầu của tôi.

Trốn khỏi cung và cưới Nhiếp chính chẳng khác nào vạch trần lời nói dối của Hoàng đế trước mặt toàn dân thiên hạ.

Mọi người đều biết từ mười lăm tuổi tôi đã ở trong lãnh cung, nuôi dưỡng đương kim thánh thượng suốt bảy năm. Về sau đăng cơ làm Hoàng đế, vì mang ơn dưỡng dục nên mới phong tôi làm Thái hậu.

Hắn phong tôi làm Thái hậu để chiếm được lòng tin của dân chúng.

Trong mắt người thiên hạ, chúng tôi là tấm gương của đạo làm con hiếu.

Nếu để người khác biết được hắn không cho tôi kết hôn, bí mật giam lỏng Thái hậu, vu khống mưu hại hoàng thúc, e rằng sẽ còn nhiều phiền phức nữa nảy sinh, gây náo loạn bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.